Hai chân Mặc Tử Hàn đột nhiên dừng lại, mặc dù nghe được thanh âm của Thủy Miểu, nhưng hai mắt anh lại hung hăng nhìn chằm chằm vào Tử Thất Thất cùng Mặc Thâm Dạ, động tác thân mật của bọn họ trong mắt anh càng chói mắt, anh thực sự tức giận.
"Buông tôi ra!" Anh lạnh giọng ra lệnh.
"Điện hạ. . . . . ." Thủy Miểu lại một lần nữa gọi anh, to gan đưa tay ra bắt lấy anh, chỉ sợ anh sẽ rời đi.
". . . . . ." Mặc Tử Hàn trầm mặc nhìn về phía hai người bọn họ đang nhảy.
Tức giận! Tức giận! Tức giận!
Anh hận không thể lập tức xông qua ngăn hai người bọn họ lại, sau lưng anh lại phát ra âm thanh van xin, "Điện hạ, ngài làm sao vậy? Ngài muốn làm gì? Ngài biết người phụ nữ kia sao? Ngài muốn đi tìm cô ấy sao? . . . . . . Bất kể như thế nào, tôi cầu xin ngài tối nay ở lại bên cạnh tôi. . . . . . Hôm nay là sinh nhật của tôi, coi như là đáp ứng nguyện vọng của tôi có được không? Cầu xin ngài ở lại bên cạnh tôi. . . . . . Đừng đi đâu cả . ."
Mặc Tử Hàn nghe thanh âm của cô, đôi tay từ từ nắm thành nắm đấm.
Tức giận đốt cháy trái tim của anh, anh không cách nào dẹp yên lửa giận của mình.
Đó là người phụ nữ của anh, thân thể của cô chỉ anh có thể đụng vào, hông của cô chỉ có anh có thể ôm, tay của cô chỉ có anh có thể cầm, bao gồm nụ cười của cô, ánh mắt của cô, giọng nói của cô, thậm chí là hô hấp của cô, toàn bộ đều là của một mình anh, nhưng vào giờ phút này, cô lại dám ở trước mặt anh cùng một người đàn ông khác liếc mắt đưa tình, thậm chí cùng hắn thân mật khiêu vũ, hướng về phía hắn mỉm cười. . . . . .
Người phụ nữ đáng chết! Người phụ nữ đáng chết! Người phụ nữ đáng chết!
Anh càng ngày càng tức giận, chân phải lại một lần nữa muốn tiến lên, Thủy Miểu nhanh chóng túm lấy anh.
"Điện hạ, không cần quá khứ. . . . . . Điện hạ, chỉ có tối nay. . . . . . Có thể lưu lại bên cạnh tôi trong ngày sinh nhật này không. . . . . . Điện hạ, cầu xin ngài. . . . . . Van cầu ngài. . . . . . Chẳng lẽ ngài quên. . . . . . những lới ngài từng nói với tôi rồi sao?"
Mặc Tử Hàn nghe được câu nói cuối cùng của cô, không khỏi nhíu chặt chân mày, dùng sức cắn chặt hàm răng của mình, đột nhiên dùng sức hất tay cô ra, sau đó quay ngược lại một bước ngồi đối diện cô.
Thủy Miểu nhìn anh ngồi xuống, trong nháy mắt an tâm, nhưng là hai mắt cũng là chuyển dời nhìn về phía Tử Thất Thất.
Người phụ nữ này tại sao lại muốn tới nơi này?
Cô ta là cố ý muốn phá hư bữa tiệc sinh nhật của cô sao? Muốn cướp đi điện hạ của cô sao?
Chẳng qua là sau lưng cô ta có con huyết long thôi sao, có gì đặc biệt hơn người, không trải qua sự kiện cuối cùng kia, cô ta cũng chưa có tư cách làm phu nhân điện hạ, càng không có tư cách làm vợ thủ lĩnh hắc đa͙σ.
"Điện hạ. . . . . ." Cô đột nhiên mỉm cười, cầm lấy ly rượu, sau đó đem cái ly đưa về phía anh nói, "Uống chút rượu đi, đây là tôi đặc biệt vì ngài đặt hàng từ Pháp, là loại rượu đỏ ngài thích nhất!"
Mặc Tử Hàn nhắm hai mắt, trấn định lại cơn tức giận trong long, mở hai mắt, khôi phục gương mặt lạnh như băng, sau đó quay đầu nhìn về phía cô, nhận lấy ly rượu đỏ trong tay cô, vừa nhẹ nhàng hớp một ngụm, vừa nhìn về phía hai người còn đang nhảy ngoài kia.
. . . . . .
Trong sàn nhảy
Mặc Thâm Dạ cùng Tử Thất Thất phối hợp vô cùng ăn ý, nhảy xong một điệu lại nhảy tiếp một điệu, bọn họ như trai thanh gái tú, lập tức liền trở thành tiêu điểm của mọi người, hấp dẫn con mắt mọi người , hơn nữa Tử Thất Thất còn đeo một cái mặt nạ hình con bướm làm cho bọn đàn ông xung quanh càng muốn được gỡ bỏ chiếc mặt nạ để chiêm ngưỡng dung nhan của cô.
Hai mắt Mặc Thâm Dạ quét một vòng chung quanh, vui vẻ cười nói, "Cô có thấy không? Hiện tại tất cả đàn ông đều đang nhìn cô, mỗi một người bọn họ đều muốn xem dung nhan của cô, cô nói. . . . . . Nếu như cô tháo mặt nạ xuống bọn họ sẽ là thất vọng hay là hưng phấn đây?”
"Tôi làm sao biết, tôi cũng không phải là đàn ông!" Tử Thất Thất dội cho hắn một gáo nước lạnh.
"Cô không thể tỏ ra tò mò một chút rồi phỏng đoán xem sao? Thật không thú vị gì cả!"
"Tôi chính là không thú vị, tôi sẽ không đoán!" Cô hiện tại nào có cái tâm tình đó.
"OK! Cô không phải đoán, vậy hãy để cho tôi nói cho cô biết. . . . . . Chỉ cần cô tháo mặt nạ xuống, nhếch miệng nhàn nhạt mà cười cười, tuyệt đối có thể trong nháy mắt giết chết hết bọn đàn ông ở đây!"
Tử Thất Thất nghe anh khoa trương như vậy liền nói, "Vậy lần đầu tiên nhìn thấy tôi, tại sao anh lại không bị tôi lập tức giết chết?"
"Tại sao không có, nếu như không có, tôi có thể vẫn giữ lại chiếc giày kia sao? Thật ra thì tôi à. . . . . ." Anh đột nhiên thủ thỉ thù thì, meo meo mà nói, "Cũng sớm đã thua ở dưới váy của cô rồi, nằm mơ cũng thấy cô. . . . . ."
"Dừng lại!" Tử Thất Thất lập tức cắt đứt lời của anh ta.
Gương mặt Mặc Thâm Dạ vui vẻ cười, hai mắt không tự chủ nhìn về phía Mặc Tử Hàn, cái nhìn của hắn lạnh như băng, quả thật hận không đem anh chặt làm trăm mảnh.
Chợt, khóe miệng anh tà ác nâng lên, nhỏ giọng nói, "Người khác đang ngó chừng cô đó, tầm mắt vô cùng nóng giận, làm tôi sợ muốn chết!"
Người khác?
Tử Thât Thất nghi ngờ cau mày.
Mặc Thâm Dạ đột nhiên dùng sức kéo thân thể của cô một cái thay đổi vị trí hai người, trong nháy mắt, hai mắt Tử Thất Thất liền đối mặt với cặp mắt Mặc Tử Hàn .
Trái tim đột nhiên đập mạnh, thân thể cũng đột nhiên cứng ngắc, chân cô bắt đầu loạn nhịp, cô hốt hoảng, lập tức dời tầm mắt, Mặc Tử Hàn thấy cô dời tầm mắt đi, tức giận nhíu mày.
"Chúng ta trở về đi thôi!" Tử Thất Thất hốt hoảng mở miệng.
Nhìn cũng đã nhìn rồi, cũng đã biết mục đích anh ta tới tham gia bữa tiệc này, càng rõ ràng hơn địa vị của người phụ nữ này ở trong mắt anh ta, cho nên cô đã không cần thiết ở lại chỗ này rồi, tiếp tục lưu lại nơi này, cô sẽ càng phát cảm giác mình giống như một ŧıểυ Sửu. . . . . . Một ŧıểυ Sửu. . . . . .
"Không được!" Mặc Thâm Dạ đột nhiên cự tuyệt.
"Tại sao?" Cô hỏi.
"Bởi vì kịch hay còn chưa có chính thức bắt đầu !" Mặc Thâm Dạ gương mặt giảo hoạt.
Kịch hay?
"Anh đang nói cái gì?" Cô không hiểu.
Mặc Thâm Dạ nắm lấy eo cô, khẽ dùng lực, làm cho thân thể của cô dán lên thân thể của mình, sau đó từ từ cúi đầu, thân mật đến gần bên tai của cô, cố ý làm ra động tác mập mờ, vừa liếc trộm người kia, vừa nhỏ giọng nói, "Có muốn đánh cược với tôi không?"
"Đánh cược?" Tử Thất Thất không hiểu, "Đánh cược cái gì?" Cô hỏi.
"Đánh cược Mặc Tử Hàn là lựa chọn cô hay Thủy Miểu!" Anh ở bên tai cô nói nhỏ.
Thủy Miểu?
Thủy ŧıểυ thư?
Anh ta đang nói tới người phụ nữ ngồi cạnh Mặc Tử Hàn sao?
"Tôi không đồng ý, tôi không muốn đánh cuộc với anh!" Cô đột nhiên trả lời.
"Tại sao? Chẳng lẽ cô không muốn biết trong lòng Mặc Tử Hàn cô quan trọng hay Thủy Miểu quan trọng hơn sao?"
Tử Thất Thất chau mày.
Bộ dáng khẩn trương của Mặc Tử Hàn kia, không phải là đáp án tốt nhất sao? Hôm nay anh ta lại còn ăn mặc tỉ mỉ như vậy cùng với những lời anh ta nói với cô hôm qua, không phải đều chứng minh cô trong lòng của anh ta thua xa người phụ nữ kia sao . . . . . Nói ‘ không trở về ’, không phải là đã lựa chọn rồi sao?
Cho nên có cần thiết đánh cuộc nữa không. . . . . .
"Cho bản thân mình một chút lòng tin, cô tuyệt đối sẽ không bại bởi cô ấy!" Mặc Thâm Dạ đột nhiên nói, giống như nhìn thấu suy nghĩ của cô lúc này.
Tử Thất Thất kinh ngạc nhìn anh ta, nhìn gương mặt tự tin của anh ta.
Cô sẽ không thua cô ấy?
Có thật không?
"Đến đây đi, chúng ta đánh cược một keo đi, tôi cá là nó nhất định sẽ lựa chọn cô!" Mặc Thâm Dạ hào hứng bừng bừng nói.
Tử Thất Thất nghe được anh ta nói , đột nhiên buồn bực.
Anh ta đánh cược Mặc Tử Hàn sẽ chọn cô? Không phải là muốn cô cược mình không bằng Thủy Miểu sao? Hoang đường ——
"Tôi không đánh cược!" Cô cố chấp lại một lần nữa cự tuyệt, mà trong đó có một nửa nguyên nhân là bởi vì tức giận.
"Thật không đánh cược? Chẳng lẽ cô không muốn biết nó cuối cùng sẽ chọn người nào sao? Hơn nữa cô nhìn ánh mắt nó bây giờ, chăm chú nhìn chằm chằm cô, tràn đầy tức giận cùng ghen tỵ, có lẽ. . . . . . Nó sẽ chọn cô a!" Mặc Thâm Dạ bắt đầu hấp dẫn cô.
Hai mắt Tử Thất Thất không tự chủ liếc Mặc Tử Hàn, ánh mắt của anh ta xác thực là đang tức giận, nhưng còn ghen tỵ. . . . . . Anh có sao? Cô không nhìn ra, không thấy rõ. . . . . .
"Thử một chút nha, chính là vui đùa một chút mà thôi, hơn nữa đánh cuộc này chỉ có trời mới biết cô biết tôi biết, tuyệt đối sẽ không có người thứ ba biết, có gì phải sợ? Chẳng lẽ cô sợ biết kết quả sẽ thương tâm muốn chết? Sẽ khóc lóc nức nở? Như vậy. . . . . . Tôi hỏi cô. . . . . . cô thích nó sao? cô thương nó sao?" Mặc Thâm Dạ đánh chiến thuật tâm lý.
Mặc Thâm Dạ nhìn cô, rất rõ ràng cô chính là đang nói dối.
"Du sao cô cũng không thích nó, lại càng không thương nó, cho nên coi như cô biết nó lựa chọn Thủy miểu, vậy cũng không sao cả , nhiều lắm là chính là thua trận đánh cược này mà thôi, còn nếu như. . . . . . cô đang nói láo? Hay là. . . . . . cô không dám cùng tôi đánh cược? Cô sợ thua?" Anh khéo léo khích tướng, để cho cô không thể lui được nữa.
Chân mày Tử Thất Thất nhíu lại, bắt đầu do dự, mà lúc này điệu nhảy thứ ba bắt đầu trình diễn, tiết tấu trong nháy mắt thay đổi mãnh liệt. . . . . .
Tử Thất Thất mới vừa dừng chân lại muốn đi ra khỏi sàn nhảy, nhưng tay của Mặc Thâm Dạ lại đột nhiên ôm chặt hông của cô, anh tuấn cười nói, "Như thế nào? Có muốn hay không cùng tôi đánh cược? Nếu như mà tôi thắng, cô có thể có được lòng của Mặc Tử Hàn, nếu như mà tôi thua, như vậy. . . . . . tôi nguyện vì cô nhảy vào dầu sôi lửa bỏng, muôn lần chết không chối từ, chỉ cần một câu nói của cô, tôi sẽ làm heo làm chó làm trâu làm ngựa, coi như là cô muốn tôi lập tức đem cô cùng con trai bỏ trốn, tôi cũng vậy sẽ lập thực hiện."
Nghe được anh ta nói , Tử Thất Thất không khỏi kinh ngạc, đồng thời cũng không khỏi nghi ngờ.
Tại sao anh ta muốn làm loại chuyện phí sức lại chẳng có kết quả tốt đẹp này? Anh ta là đang giúp cô sao? Hay là anh ta có mưu đồ khác? Mục đích của anh ta rốt cuộc là cái gì? Tại sao một lần lại một lần làm loại này chuyện kỳ quái?
"Còn phải suy tính sao?" Mặc Thâm Dạ có chút nóng nảy, thúc giục mà nói, "Như vậy cô không phải có lợi thế sao chuyện tốt như vậy không thể có lần thứ hai!" Anh cố làm ra vẻ huyền bí nói, tiếp tục dụ hoặc cô.
Tử Thất Thất cau mày nghĩ ngợi, rơi vào trầm tư.
"Nếu như. . . . . ." Cô thử dò xét tính mở miệng, nói, "Tôi đáp ứng lời anh, anh muốn đánh cuộc thế nào?"
"Rất đơn giản!" Mặc Thâm Dạ quỷ dị nói xong, đột nhiên tiến lên một bước, thân thể càng thêm đến gần cô, sau đó khẽ cúi đầu, chóp mũi hơi đụng vào.
Tử Thất Thất khiếp sợ sửng sốt.
Mặc Thâm Dạ mỉm cười, nói, "Nếu lúc tôi hôn cô mà nó tới ngăn cản vậy là nó chọn cô còn nếu không ngăn cả. . . . . Nó lựa chọn là Thủy Miểu."
"Cái gì?" Tử Thất Thất kinh ngạc.
Cô giật mình hé miệng, vừa muốn cự tuyệt, nhưng vào thời điểm này âm nhạc đột nhiên kết thúc, giống như là Mặc Thâm Dạ đã nắm chắc tiết tấu, hai tay của anh đưa đến sau đầu cô, đem mặt nạ bươm buớm mở ra.
Trong nháy mắt, tất cả đàn ông cũng trừng lớn hai mắt của mình, chờ đợi nhìn thấy khuôn mặt của Tử Thất Thất.
Mặc Thâm Dạ cố ý đem động tác thả chậm, từ từ nhấc mặt nạ ra, chỉ nghe người chung quanh cũng hít vào thở ra một hơi, khi khuôn mặt Tử Thất Thất hiện ra trước mặt bọn họ thì tất cả mọi người khiếp sợ trợn mắt há mồm. . . . . . Đây đúng là một tuyệt sắc giai nhân, khuôn mặt cô trắng nõn, trang điểm rất nhẹ nhàng, vẻ xinh đẹp làm say mê lòng người.
Quả nhiên đúng như lời Mặc Thâm Dạ nói, trong nháy mắt, cô liền giết chết toàn bộ con mắt đang nhòm ngó mình.
"Công chúa của tôi. . . . . ." Mặc Thâm Dạ đột nhiên thâm tình mở miệng, âm thanh vang lên trong đại sảnh yên tĩnh, rõ ràng làm cho ai cũng nghe thấy.
Tử Thất Thất đột nhiên cả kinh, chân phải không tự chủ lui về phía sau, lùi bước muốn chạy trốn.
Mặc Thâm Dạ đã nhận ra động tác của cô, vội vàng đưa tay ôm lấy khuôn mặt xinh đẹp của cô, từ từ nâng khóe miệng của mình, mang theo chút quỷ dị, nhẹ giọng nói:
"Không cần cự tuyệt anh, tiếp nhận anh. . . . ."
Anh nói xong, chầm chậm đến gần mặt của cô, chuẩn bị hôn môi của cô.
Tử Thất Thất khiếp sợ sửng sốt, trợn to cặp mắt của mình, trơ mắt nhìn anh từ từ đến gần, thật ra thì cô có thể lập tức né tránh, bởi vì hai tay của anh cũng không có dùng sức, chỉ là nhẹ nhàng đụng vào cô mà thôi, nhưng vào giờ khắc này, cô lại có suy nghĩ rất muốn hiểu rõ tâm ý của Mặc Tử Hàn đối với cô, cũng thật rất muốn hiểu rõ anh có thể hay không khẩn trương tới đây ngăn cản, cho nên. . . . . . cô không có lựa chọn né tránh.
Đánh cuộc, chính thức bắt đầu. . . . . .
. . . . . .
Cách đó không xa
Mặc Tử Hàn trong tay cầm ly rượu, hai mắt chăm chú nhìn chằm chằm Tử Thất Thất cùng Mặc Thâm Dạ, mặc dù trên mặt của anh duy trì vẻ mặt lạnh lùng, vững như bàn thạch ngồi tại chỗ, nhưng trong lòng đã sớm bộc phát ngọn lửa tức giận, thậm chí rất nhiều lần muốn lập tức xông tới, tách bọn họ ra, hung hăng đánh Mặc Thâm Dạ, nhưng là mỗi lần muốn hành động, anh lại nhớ tới những lời Thủy Miểu vừa nói: chẳng lẽ ngài đã quên. . . . . . Những lời ngài đã nói. . . . . .
Trong lòng anh không ngừng mắng, không ngừng phát tiết, nhưng là lửa giận lại càng ngày càng hung, càng ngày càng mãnh liệt, nhất là thấy hai người kia thân mật thì tay của anh cũng sẽ âm thầm nắm chặtchiếc ly trong tay, nhiều lần suýt bóp vỡ.
Đột nhiên. . . . . .
Âm nhạc dừng lại, hai tay của Mặc Thâm Dạ gỡ chiêc mặt nạ trên mặt Tử Thất Thất ra, tất cả đàn ông trong buổi tiệc không ngừng suýt soa kinh ngạc, nhìn thấy bọn họ đem đôi mắt háo sắc nhìn chằm chằm vào cô, lửa giận rốt cuộc không nhịn được bộc phát, anh đột nhiên từ trên ghế đứng lên.
"Điện hạ. . . . . ."
Thủy Miểu nhìn anh đột nhiên đứng lên, vội vàng kêu anh, đưa tay của mình, cách bàn kiếng, bắt được tay của anh.
Mặc Tử Hàn trợn to cặp mắt, nhìn hai tay của Mặc Thâm Dạ đang giữ mặt của cô, rõ ràng nghe được những lời hắn nói, lại nhìn đến hắn từ từ đến gần cô, muốn hôn cô.
Trong nháy mắt lửa giận xông thẳng lên đầu, không cách nào tiếp tục nhẫn nại, chân dài sải bước một bước.
"Điện hạ!" Thủy Miểu khẩn trương nắm chặt tay của anh, dùng sức kéo, kinh hoảng nói, "Điện hạ, không cần. . . . . . Đừng quên ngài đã đáp ứng với tôi. . . . . . Điện hạ. . . . . . Điện hạ. . . . . . Điện hạ. . . . . ." Cô không ngừng kêu anh, khẩn trương dùng sức nắm chặt tay của anh, nhưng hai mắt anh vẫn chỉ nhìn chằm chằm vào Tử Thất Thất, giống như hoàn toàn cũng không có nghe được thanh âm của cô.
Tại thời điểm Mặc Thâm Dạ sắp chạm vào môi của cô . . . . . .
Mặc Tử Hàn đột nhiên dùng sức hất tay của cô ra, sải bước vội vã lần nữa bước ra.
"Điện hạ ——"
Thủy Miểu hốt hoảng đứng lên, dùng đôi tay lại một lần nữa bắt được tay của anh.