Tử Thất Thất từ từ ngồi dậy, chậm rãi đứng lên, sau đó từng bước từng bước đi tới phía trước cửa sổ, nhìn thấy Mặc Tử Hàn đi ra khỏi cửa biệt thự .
Hôm nay anh ăn mặc rất lịch sự, một thân trắng trang nhã bên trong là một chiếc áo sơ mi màu đen, cà vạt màu bạc, kẹp cravate màu vàng, trên ngực trái cài một chiếc khắn tay, nhìn anh thật tuấn mỹ, đẹp trai. . . . .
Mà theo như cô nhớ, lần trước trong bữa tiệc thống nhất công ty anh mặc vô cùng tùy ý, không mặc quần áo cầu kì như vậy, rốt cuộc là bữa tiệc quan trọng như thế nào, lại làm cho anh ăn mặc chỉnh chu như thế?
Hay là. . . . . . Anh đi gặp một người rất quan trọng?
Đột nhiên!
Mặc Tử Hàn đang ngồi lên xe hờ hững xoay người, nhìn về phía cửa sổ cô đang đứng.
Tử Thất Thất hốt hoảng vội vàng ngồi xổm xuống, tránh khỏi để cho anh phát hiện.
Tim của cô đang nhảy loạn lên, mơ hồ co rút đau đớn.
Rất bất an. . . . . .
Cảm giác rất quái lạ , nhưng là cô lại không biết là tại sao, dù sao chính là không thoải mái, vô cùng . . . . . . Không thoải mái!
. . . . . .
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Tử Thất Thất cảm thấy ngày hôm nay trôi qua rất lâu.
Cơm tối
Trên bàn ăn
Mặc Thiên Tân hết sức vui vẻ hưởng thụ mĩ vị trên bàn, nhưng nó vẫn chú ý tới phản ứng khác thường của Tử Thất Thất, nhìn thấy mẹ không ăn miếng nào, thỉnh thoảng không tự chủ, hai hàng lông mày khẽ nhíu lên.
"Mẹ, mẹ làm sao vậy? Tại sao không ăn cơm?" Cậu nghi ngờ hỏi.
". . . . . ." Tử Thất Thất trầm mặc, hồn phách như đi vào cõi thần tiên.
"Mẹ? Mẹ? Mẹ ——" Mặc Thiên Tân đột nhiên rống to.
Tử Thất Thất đột nhiên hồi hồn, kinh hoảng nói, "Thế nào? Ba con trở về chưa?" Cô bật thốt lên hỏi, hoàn toàn không kịp suy nghĩ.
"Nha. . . . . . Mẹ, thì ra là mẹ đang suy nghĩ về ba nha!" Mặc Thiên Tân bừng tỉnh hiểu ra, gương mặt giả tạo cười.
"Mẹ nào có!" Tử Thất Thất vội vàng phủ nhận.
"Được rồi được rồi, không cần ngượng ngùng, phụ nữ nghĩ tới đàn ông, đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa, huống chi mẹ đang nghĩ tới ba con nha, con vui còn không kịp !"
"Mẹ không có, con đừng ở đó nói hưu nói vượn!"
"Mẹ. . . . . ." Mặc Thiên Tân giả bộ giật mình, nói, "Mẹ từ lúc nào học được mở mắt nói dối rồi? Gạt người cũng không phải là hành động tốt a!."
Cô đã không cách nào phản bác lại cho nên chỉ có thể trầm mặc.
"Hắc hắc he he. . . . . ." Mặc Thiên Tân cười tà.
Tử Thất Thất hốt hoảng để chén đũa trong tay xuống, vội vàng mượn cớ rời đi, "Mẹ ăn xong rồi, về phòng trước rồi !"
"Chậm đã. . . . . ." Mặc Thiên Tân vội vàng gọi cô lại.
"Có chuyện gì, đợi ngày mai rồi hãy nói!" Tử Thất Thất cố chấp tiếp tục hướng cửa đi, một lòng nghĩ muốn bỏ trốn.
Mặc Thiên Tân thấy cô muốn chạy trốn, lập tức nhanh chóng chất vấn, "Mẹ, con chỉ muốn biết, mẹ có phải hay không đã thích ba rồi !"
Nghe được vấn đề của cậu, hai chân tử Thất Thất đột nhiên dừng lại.
Thích anh ta?
Thích anh ta?
"Mẹ, mẹ nói cho con biết đi. . . . . . Mẹ có phải hay không đã thích ba rồi hả ? Mẹ có phải hay không động lòng với ba? Nói cho con biết đi. . . . . . Nói thật cho con biết có được hay không? Mẹ. . . . . . Van xin mẹ!" Mặc Thiên Tân thanh âm nhẹ nhàng, mấy bước nhỏ nhanh chóng chạy đến bên cạnh cô, cầm lấy tay cô, vừa lắc lắc, vừa làm nũng nói.
Tử Thất Thất sững sờ đứng tại chỗ, hai mắt từ từ nhìn khuôn mặt Mặc Thiên Tân cùng Mặc Tử Hàn giống nhau như đúc, trong nháy mắt hoảng hốt, giống như là anh ta đang ở trước mặt cô không ngừng gặng hỏi.
Chợt , cô khẽ nhếch miệng, sau đó từ từ ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào hai mắt Mặc Thiên Tân, cười nói, "Con thật rất muốn hiểu rõ sao?"
"Ừ!" Mặc Thiên Tân dùng sức gật đầu.
Tử Thất Thất lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt đáng yêu của cậu, nói, "Không sai, mẹ đã thích ba, mẹ cam tình nguyện ở lại bên cạnh ba con, về sau chúng ta mỗi ngày đều hạnh phúc ở chung một chỗ, có được hay không?"
"Thật? Có thật không? Thật không? Mẹ không có lừa gạt con chứ? Mẹ nói đều là sự thật ? Mẹ thề?" Mặc Thiên Tân hưng phấn.
"Đúng vậy, mẹ thề!" Tử Thất Thất xác định.
"Yaho ~~~~~! Quá tuyệt vời, thật tốt quá, vạn tuế —— vạn tuế —— chúng ta rốt cuộc có thể vui vẻ ở cùng nhau, quá tuyệt vời, thật vui vẻ, vạn tuế —— vạn tuế —— a a a a a ——" Mặc Thiên Tân lớn tiếng hoan hô, cả người cũng bật lên thật cao.
Từ khi cậu lớn tới giờ đây là lần đầu cậu vui vẻ như vậy, chờ một chút ba trở về, nhất định phải nói cho ba biết, nhất định phải cho ba biết. . . . . .
Tử Thất Thất nhìn cậu vui vẻ, trên mặt cũng lộ ra vẻ mặt vui vẻ.
Cô cũng không có nói láo, cô xác thực thật là đã thích anh, Nhưng lại có rất nhiều bất đồng, chỉ là, chỉ cần Thiên Tân vui vẻ là được rồi, chỉ cần nó vui vẻ, cô như thế nào cũng được, chỉ cần có thể thực hiện nguyện vọng của nó, cô cho dù thống khổ, cũng không sao cả.
Chỉ cần nó vui vẻ. . . . . .
Chỉ cần nó vui vẻ. . . . . .
Chỉ cần nó hạnh phúc. . . . . .
Cô có thể đánh đổi tất cả, bao gồm cả tính mạng, bao gồm cả đau đớn vì tình yêu.
"Mẹ, con sớm đã biết, mẹ nhất định sẽ thích ba!" gương mặt cậu vui vẻ, kiên định nói.
"Con lại đang nói hưu nói vượn rồi? Chẳng lẽ con biết trước tương lai?" Tử Thất Thất nhẹ nhàng nắm chóp mũi của cậu.
"Hắc hắc, mặc dù con không biết trước tương lai, nhưng mà mấy năm trước, có lần con nhìn thấy mẹ nhìn tờ báo có hình ba đến ngẩn người, hơn nữa còn ngẩn người tới năm giờ, có thể mẹ không biết, lúc mẹ ngủ, luôn nỉ non gọi tên ba, hơn nữa con càng lớn càng có khuôn mặt giống ba, cho nên có nhiều lúc mẹ nhìn con tới ngẩn cả người, thậm chí mẹ rất nhiều lần gọi sai tên của con, coi con như ba. . . . . . con chính là dựa vào những điều này, mới nhận định mẹ nhất định sẽ thích ba, cũng vì vậy con đã biết, từ bảy năm trước hình bóng của ba đã in đậm vào trong tâm trí của mẹ, từ từ mọc rể nảy mầm, cuối cùng. . . . . . Chỉ cần ba lại xuất hiện một lần nữa ở trước mặt của mẹ, mẹ nhất định sẽ thích ba, tuyệt đối sẽ thích ba. . . . . . Bởi vì điểm quan trọng nhất, chính là trong bảy năm này mẹ chưa bao giờ yêu ai chưa bao giờ động lòng với ai, cho dù là chú Bách Hiên mãnh liệt theo đuổi, mẹ cũng chưa từng có một chút xíu dao động, cho nên vô cùng rõ ràng, người quan trọng nhất trong lòng mẹ vẫn là ba. . . . ."
Tử Thất Thất nghe cậu ȶᏂασ ȶᏂασ bất tuyệt nói xong, nghe cậu cặn kẽ tự thuật, cẩn thận phân tích, cùng minh xác phán đoán, cô không khỏi khiếp sợ!
Là thế này phải không?
Trong bảy năm, cô vẫn luôn nhớ tới anh ta sao? Tại sao cô không phát hiện ra? Chính cô cũng không biết trong bảy năm này cô vẫn luôn nhớ tới anh ta.
"A. . . . . . Hoá ra là như vậy a, mẹ hiểu, mẹ hiểu biết rõ rồi, ha ha ha. . . . . . . Mẹ đột nhiên cảm thấy buồn ngủ quá, mẹ đi nghỉ trước, con cũng ngủ ngon nha, bái bai!" Tử Thât Thất vội vàng hấp tấp mà nói xong, liền lập tức đứng lên, nhanh chóng đi ra cửa phòng ăn .
Mặc Thiên Tân nhìn bộ dáng hốt hoảng của mẹ không khỏi lắc đầu một cái.
Xem ra mẹ bệnh cũ lại tái phát, vừa nghĩ che giấu những thứ gì, sẽ bắt đầu nói hưu nói vượn.
Chỉ là. . . . . . Mẹ nghĩ che giấu cái gì đây?
Cậu nghi ngờ cau mày.
. . . . . .
Tầng hai
Phòng ngủ chính
Tử Thất Thất vội vàng hấp tấp chạy vào gian phòng, lập tức đóng cửa phòng lại, sau đó khẩn trương dựa lưng vào cửa phòng, từ từ trượt, ngồi liệt ở trên mặt đất.
Tại sao lại như vậy chứ?
Bảy năm trước cô đã bắt đầu thích Mặc Tử Hàn sao? Cái này không thể nào, cô làm sao có thể thích anh ta?
Nhưng là. . . . . .
Cô khi nào nhìn vào tờ báo có hình anh ta ngẩn ngơ tới tận năm tiếng đồng hồ?
Cô khi nào ngủ lại gọi tên anh ta?
Cô khi nào bắt đầu cảm thấy tướng mạo Thiên Tân càng lúc càng giống anh ta ?
Cô lúc nào đem tên Thiên Tân gọi sai thành Mặc Tử Hàn?
Cô không nhớ rõ. . . . . . cô không nhớ rõ mình đã làm chuyện như vậy, cô một chút ấn tượng cũng không có!
Thật chẳng lẽ giống như Thiên Tân nói, bảy năm trước anh ta đã không tiếng động tiến vào lòng của cô, sau đó từ từ mọc rể nảy mầm? Nhưng là cô không hiểu. . . . . .Cô không hiểu khi đó mình, tại sao lại để ý tới anh ta. . . . . .
"A. . . . . ." Cô đột nhiên chê cười, lầm bầm lầu bầu nói, "Thôi, dù sao cũng đã thích, còn truy cứu chuyện này để làm gì? Coi như là bảy năm trước thích thì sao? Coi như là hiện tại thích thì có khác gì chứ? Dù sao. . . . . . anh ta chỉ coi mình như một con rối mà thôi, nói không chừng một ngày kia anh ta liền. . . . . . Liền. . . . . . Liền. . . . . ."
Cô không ngừng lặp đi lặp lại một chữ, chậm chạp cũng không có nói ra mấy chữ cuối cùng kia.
Nói không chừng một ngày kia anh ta liền. . . . quên cô. . . . . .
Hai mắt Tử Thất Thất nhìn bầu trời đêm bên ngoài cửa sổ, bầu trời đêm đen nhánh không một ngôi sao nào ngay cả trăng sáng ẩn núp.
Hiện tại mấy giờ rồi?
Anh ta còn chưa có trở về sao?
Chẳng lẽ tối hôm nay thật không trở về?
Là loại tiệc gì mà quan trọng như vậy? Ăn mặc trang trọng như vậy, chẳng lẽ . . . . . . Là đi gặp người phụ nữ kia?
Trái tim đột nhiên đau đớn, mắt hơi có chút khô khốc, nhưng cô quật cường nhẫn nại, đối mặt với màn đêm đen nhánh, lộ ra nụ cười xinh đẹp.
"Tử Thất Thất. . . . . . Ngươi phải kiên cường! Coi như anh ta không thích ngươi cũng không còn quan hệ, ngươi chỉ cần nhớ mình phải ở lại chỗ này, ngươi chỉ cần toàn tâm toàn ý nghĩ tới con trai bảo bối của ngươi là tốt rồi, ngươi chỉ cần như vậy là tốt rồi! Không sai, chính là như vậy, không có gì lớn đấy!" Cô lớn tiếng tự nói với mình, ở trong cuộc đời của cô, chỉ cần Thiên Tân không sao, chỉ cần ŧıểυ Lam không sao, như vậy cô như thế nào cũng được.
Đột nhiên từ dưới đất đứng lên, đưa tay phải ra đè xuống công tắc đèn trong phòn, nháy mắt căn phòng trở nên sáng ngời.
OK! Chuẩn bị rửa mặt, tắm, sau đó ngủ.
Cô mới vừa bước một bước, sau lưng cửa phòng lại đột nhiên bị gõ vang.
"Cộc, cộc, cộc!"
Là ai?
Chẳng lẽ là anh ta trở lại?
Tâm tình không tự chủ vui vẻ, lập tức xoay người, đem cửa phòng mở ra, nhưng là. . . . . .
Mặc Thâm Dạ mặc một bộ quần áo vest trang nhã, áo sơ mi trắng tinh, cà vạt màu hồng nhạt, cũng cài một chiếc khăn trên ngực trái, cả người toát lên vẻ anh tuấn tiêu sái, đồng thời để lộ ra hơi thở hoa hoa công tử .
"Chào buổi tối công chúa điện hạ!" Anh đặt tay lên vai phải, hơi cúi đầu, hành động giống như vương tử điện hạ trong manga.
"Anh. . . . . ." Tử Thất Thất thất vọng nhìn anh ta, hai mắt trên dưới quét mắt một lần toàn thân của anh ta, nghi ngờ nói, "Hơn nửa đêm, anh ăn mặc như vậy làm gì?"
"Bởi vì tôi phải đi tham gia một bữa tiệc, cho nên phải ăn mặc đẹp trai đấy!"
"Anh phải đi tham gia bữa tiệc?" Anh ta cũng tham gia?
"Không sai!"
"Vậy bữa tiệc mà anh tham dự, với bữa tiệc Mặc Tử Hàn tham dự, là cùng một cái sao?"
"Không sai! Là cùng một cái!"
Cùng một cái?
Nếu là cùng một cái, vậy anh ta nhất định biết bữa tiệc này là gì chứ?
Muốn hỏi sao?
Còn chưa hỏi?
"Ách. . . . . . Cái đó. . . . . ." Tử Thất Thất chần chờ kéo dài thanh âm, do dự không biết có nên hỏi anh ta hay không.
"Muốn cùng đi sao?" Mặc Thâm Dạ đột nhiên mở miệng.
Tử Thất Thất khiếp sợ!
"Tôi? Cùng đi?" cô giật mình hỏi.
"Không sai, tôi tới nơi đây tìm cô chính là muốn hỏi cô có thể cùng tôi đi không, vừa vặn làm bạn gái tôi!" Mặc Thâm Dạ mỉm cười mời, nhưng trong lòng đang âm mưu tính toán.
"Làm bạn gái anh? Nhưng là tôi không thể đi ra ngoài. . . . ."
"Yên tâm đi, tất cả trách nhiệm để tôi gánh chịu, tôi bảo đảm nó sẽ không làm gì được cô, hơn nữa. . . . . . Tôi đã chuẩn bị tốt lối ra rồi. . . . . ." Anh nói xong, tay liền chỉ hướng phía chân tường bên phải .
Tử Thất Thất nghi ngờ theo ngón tay của anh từ trong cửa phòng thò đầu ra, nhìn về phía phía chân tường bên phải , chỉ thấy Hỏa Diễm hôn mê nằm ở nơi đó, không nhúc nhích.
"Anh . . . . . Anh làm gì anh ta thế?" Cô kinh hoảng hỏi.
"Tôi chỉ đem hắn đánh ngất xỉu, đại khái sáu bảy giờ sau liền hồi tỉnh."
"Đánh ngất xỉu? Làm sao anh có thể đánh anh ta ngất xỉu!"
"Không đem hắn đánh ngất xỉu, vậy chúng ta làm thế nào lén lén lút lút từ nơi này chạy đi? Chẳng lẽ cô không muốn đi ra ngoài? Dù sao hơn phân người ở đây đều là do tôi dạy dỗ, bọn họ cũng đánh không lại tôi, chỉ là cô chứ sao. . . . . . Có thể có chút khó khăn!"
"Anh nói cái gì? Người nơi này đều là đồ đệ của anh?" Tử Thất Thất không thể tin được.
"Không sai, ngay cả công phu của Mặc Tử Hàn đều là do tôi dạy!" Mặc Thâm Dạ gương mặt tự hào.
Thì ra là như vậy!
Tử Thất Thất hiện tại mới hiểu được, tại sao nhiều người như vậy đều sợ anh ta, tại sao Hỏa Diễm cùng Thổ Nghiêu đều kiêng kỵ anh ta, thậm chí ngay cả thời điểmMặc Tử Hàn cùng anh ta cãi vả, cũng chưa bao giờ động tay với anh ta, thì ra là người đàn ông này thật rất lợi hại, không. . . . . . Phải là vô cùng lợi hại.
"Như thế nào? Cô rốt cuộc có đi hay không, không đi nữa, bữa tiệc sắp bắt đầu!" Mặc Thâm Dạ có chút nóng nảy.
"Tôi. . . . . ." Tử Thất Thất lại bắt đầu chần chờ.
"Cô suy tính nhanh một chút, thời gian không đợi người!" Mặc Thâm Dạ thúc giục.
Tử Thất Thất nhíu chặt mi.
Nói thật, cô rất muốn đi xem một chút, bởi vì trong lòng luôn là cảm thấy rất không thoải mái, giống như đang có một vướng mắc, nhưng nếu cô đi sẽ nhìn thấy Mặc Tử Hàn, nếu như bị anh ta thấy cô cùng Mặc Thâm Dạ đi cùng nhau. . . . . .
"Không có gì phải sợ, có tôi bảo vệ cô, cô chỉ cần làm theo những gì tôi nói là được, tôi bảo đảm cô vẫn bình yên vô sự, không có bất kỳ người nào dám đả thương cô một sợi tóc!" Mặc Thâm Dạ tràn đầy tự tin bảo đảm, tiếp thêm dũng khí cho cô.
Tử Thât Thất nghe lời của anh vẫn có chút. . . . . .
"Thật ra thì, tôi cố ý tới tìm cô chính là muốn cho cô đi xem một thứ thú vị có liên quan tới Mặc Tử Hàn nếu như cô muốn biết, hãy cùng đi tôi, không muốn biết thì. . . . . . thôi!" Mặc Thâm Dạ nói xong, liền lập tức xoay người, sải bước tránh ra.
Tử Thất Thất nhìn bóng lưng của anh, hồi tưởng lời nói của anh.
Chuyện thú vị gì?
Có liên quan tới Mặc Tử Hàn?
Sẽ là gì chứ?
Anh ta cố làm ra vẻ huyền bí chính là muốn cô cùng đi, anh ta rốt cuộc có mục đích gì?
Thôi, không muốn, đi thì đi, không có gì phải sợ!
"Chờ tôi một chút!" Cô nói xong, liền lập tức đuổi theo.
Mặc Thâm Dạ khóe miệng tà ác từ từ nâng lên. . . . . . Kịch hay, sẽ diễn ra!