Mặc Thâm Dạ cứng rắn kéo tay cô, đi nhanh tới cổng biệt thự. Mà hộ vệ vây quanh ở trước mặt anh, toàn bộ đều lui về phía sau, không có một ai ngăn cản, càng không có một ai dám động thủ.
Tuy rằng hiện tại Mặc Tử Hàn mới là chủ nhân nơi này, nhưng nhiều năm như vậy cũng không có người nào quên mất đại thiếu gia Mặc Thâm Dạ này, càng không có ai quên, anh vốn mới là chủ nhân căn biệt thự này, anh vốn là người kế thừa nơi này, anh vốn là người thống trị toàn bộ hắc đa͙σ...... Chỉ là anh không có tranh giành với Mặc Tử Hàn, nếu tranh giành.....
Ai cũng không dám tưởng tượng.....
Cho nên đối kháng với anh sẽ có kết cục gì, Hỏa Diễm vừa rồi đã biểu thị không sai biệt lắm, nếu không phải Tử Thất Thất ngăn cản, ngay lúc này anh ta đã tới Diêm vương điện báo cáo với Diêm vương gia rồi.
Tử Thất Thất nhìn cảnh tượng trước mắt này, nhìn sắc mặt mỗi người đều trắng bệch, bất giác nhìn về phía Mặc Thâm Dạ.
Lúc thì thong dong, lúc thì tiêu sái, lúc thì xuân phong đắc ý, lúc nhìn thấy anh ta lần đầu tiên, y nguyên chính là một bộ dạng phong lưu.
Người đàn ông như vậy, tại sao khiến nhiều người sợ anh ta như thế chứ?
Khó hiểu.....
Cô không thể lý giải!
......
Cổng lớn
Hai chân Mặc Thâm Dạ đột nhiên dừng lại, người trước mắt cũng cả kinh, thấp thỏm bất an.
Chỉ thấy anh khẽ quay đầu, nhìn người đàn ông canh giữ ở cửa, nhẹ nhàng nói một tiếng, "Mở cửa!"
"Đại..... Đại thiếu gia..... Đây..... Đây..... Điện hạ anh ấy..... Anh ấy nói..... Tôi..... Tôi......" Người đàn ông giữ cửa lắp ba lắp bắp, căn bản là nghe không rõ hắn đang nói cái gì.
"Anh yên tâm đi, nếu Mặc Tử Hàn hỏi, anh cứ nói với nó, là tôi mang người đi, mọi chuyện tôi gánh vác, các anh không có việc gì.... Mau mở cửa, nếu không tôi cam đoan nhất định sẽ có việc, hơn nữa còn là lập tức sẽ có chuyện!" Mặc Thâm Dạ nói như bình thường, nhưng trong mỗi một câu đều tràn ngập sự uy hiếp và đe dọa.
"Vâng..... Dạ dạ dạ!.....!" Người nọ vừa kích động đáp ứng, chậm rãi mở cánh cổng sắt ra, mà nhóm người vẫn đi theo hắn lập tức tản ra hai bên nhường đương.
Tử Thất Thất nhìn về phía trước không trở ngại, tâm tình có chút phức tạp, rồi lại có chút vui vẻ.
Cô thật có thể đi ra ngoài?
Bất quá, nếu bị Mặc Tử Hàn biết được, kết quả của cô dường như rất thê thảm, nhưng, quản không được nhiều như vậy cho dù cô không đi, kết quả không phải là cũng bi thảm thế sao? Dù sao cũng là chết, cô không còn gì phải sợ.
"Đi thôi!" Mặc Thâm Dạ nắm tay cô.
"Ừ!" Tử Thất Thất ứng tiếng, sóng vai đi theo anh ta rời khỏi cánh cổng giam giữ này.
"A..... Đúng rồi!"
Mặc Thâm Dạ đột nhiên quay người lại, nhìn bọn họ, cảnh cáo nói, "Bây giờ các anh chưa được thông báo cho Mặc Tử Hàn, ít nhất cũng phải chờ chúng ta chạy xa rồi, mới được!"
Anh cố ý trêu ghẹo nói, lại nghênh ngang rời đi.....
Trái tim đang sợ hãi của mọi người vì anh đi khỏi mới hạ xuống, nhưng lại lập tức tăng lên, mặc dù bảo vệ mạng khỏi đại thiếu gia, nhưng nếu điện hạ biết, vậy thì bọn họ.... Còn có thể sống sao?
.....
Trên xe
Mặc Thâm Dạ ngồi ở ghế lái, khởi động động cơ, Tử Thất Thất ngồi ở ghế phụ, vui vẻ nhìn về phía trước, đem những chuyện kinh tâm động phách vừa rồi quên hết không còn một mống.
Đã bao lâu không có tự do tự tại như vậy rồi?
Kể từ khi gặp Mặc Tử Hàn, cô bỏ chạy, sau đó bị bắt, sau đó lại bỏ trốn, sau đó lại bị bắt, ngay cả ở căn hộ Bách Hiên chuẩn bị cho bọn họ, cô cũng không dám đi ra ngoài một bước, sợ lại bị anh ta bắt được, nhưng là bây giờ cô cái gì cũng không sợ, không sợ bị bắt, không sợ bị tìm được, càng không sợ anh ta biến cô thành thế nào.... Thật sự là vô cùng thoải mái tự tại, giống như là chim nhỏ vỗ cánh, bay lượn tại phía chân trời rộng lớn.
"Chúng ta đi đâu đây?" Cô nghi hoặc hỏi.
Mặc Thâm Dạ hai tay đặt ở vô lăng, chân phải đạp xuống chân ga, khởi động xe, vừa cười nói, "Đi nơi em muốn đi!"
Mặc Thâm Dạ không hề trả lời, chỉ là cười giảo hoạt.
Quên đi!
Tử Thất Thất cũng không hỏi lại.
Cho dù anh ta là người xấu thì thế nào? Cho dù anh ta mang cô tới địa ngục thì thế nào? Dù sao cuộc sống của cô, chỉ cần Thiên Tân không có việc gì, chỉ cần Phương Lam không có việc gì..... Những thứ khác cũng không đáng nói, kể cả bản thân....
※※※
Tập đoàn King
Trong văn phòng tổng giám đốc ở tầng cao nhất
Mặc Tử Hàn ngồi ở trên ghế, hai mắt nhìn chằm chằm văn kiện trong tay, nhưng suy nghĩ lại bay ra khỏi thân thể, nghĩ tới Tử Thất Thất ở trong biệt thự.
Cô ấy hiện tại đang làm gì? Cô ấy hiện tại đang suy nghĩ gì? Có ăn cơm tốt không? Có uống nước tốt không? Có nghỉ ngơi tốt không? Có nghĩ đến anh không? Có phải cũng nhớ anh không? Có phải cũng hi vọng anh trở về không? Có phải rất muốn nhìn thấy anh không?
Vừa nghĩ tới cô có thể như vậy, khóe miệng liền không tự chủ gợi lên nụ cười ngọt ngào.
Đột nhiên.....
"Reng reng reng.... Reng reng reng....."
Điện thoại di động đặt trên bàn vang lên, cắt đứt mộng đẹp của Mặc Tử Hàn, khiến hắn nhíu mày, vẻ mặt bực bội.
Hai mắt nhìn di động, đưa tay cầm lấy, sau đó đặt ở bên tai:
"Điện hạ!" Trong điện thoại di động truyền đến thanh âm của Thổ Nghiêu.
"Chuyện gì?" Anh lạnh lùng hỏi.
"Phu nhân bị đại thiếu gia mang đi!"
Mặc Tử Hàn nghe được câu này, lập tức khiếp sợ sửng sốt.
Đại thiếu gia??
Mặc Thâm Dạ?
Hắn đem Tử Thất Thất đi?
Qua nhiều năm như vậy hắn ta vẫn rất an phận, mặc dù có thể ở trong biệt thự tự do đi lại, nhưng cho tới bây giờ cũng không can dự vào chuyện của anh, cũng sẽ không nhúng tay, càng sẽ không âm thầm điều tra, nhưng mà tại sao đột nhiên muốn dẫn Tử Thất Thất đi?
"Chuyện gì xảy ra? Nói rõ ràng!"
"Chuyện xảy ra tôi cũng không rõ lắm, nhưng mười hai hộ vệ bảo vệ phu nhân nói đúng như vậy, là đại thiếu gia mang phu nhân đi!"
"Không rõ lắm? Hỏa Diễm đâu?" Mặc Tử Hàn hỏi.
"Hỏa Diễm còn đang hôn mê, bất quá cũng sắp tỉnh lại!"
"Là do Mặc Thâm Dạ làm?"
"Vâng!"
"Đáng chết!" Mặc Tử Hàn tức giận mắng.
Rốt cuộc hắn ta tại sao muốn đem Tử Thất Thất đi? Hai người bọn họ biết nhau? Không, cái này không thể nào, nếu như nhận thức, anh không thể nào lại không biết. Vậy thì tại sao chứ? Sẽ không phải tên kia sắc tâm nổi lên, coi trọng Tử Thất Thất chứ? Chỉ bằng khuôn mặt kia của cô ấy, không có một người đàn ông nào không thích, huống chi là sắc quỷ kia? Chết tiệt, hai người bọn họ ở chung một chỗ không biết có chuyện gì xảy ra không nữa?
"Phái người đuổi theo chưa?" Anh cuống lên chất vấn. "Điện hạ, anh cũng biết bản lãnh của đại thiếu gia, anh ta muốn chạy trốn, không có mấy ai có thể đuổi theo anh ta!"
"Phế vật!" Mặc Tử Hàn tức giận mắng.
"Điện hạ xin anh bớt giận, ŧıểυ thiếu gia còn ở trong tay của chúng ta, tôi nghĩ phu nhân cô ấy sẽ....."
"Cái này không cần anh nói tôi cũng biết rõ!" Tử Thất Thất nhất định sẽ trở lại bên cạnh anh, mặc kệ cô có phải là tự nguyện đi theo Mặc Thâm Dạ hay không, cô ấy cũng sẽ nghĩ biện pháp trở về, nhưng.... Quan trọng hơn là hai người bọn họ ở chung một chỗ sẽ làm gì? Cái gã vừa thấy phụ nữ liền ra tay kia, không phải đối với cô ấy.....
"Đáng chết - -" Anh lại mắng một tiếng, lập tức ra lệnh nói, "Phái người đi tìm cho tôi, phải lập tức tìm được bọn họ!"
"Vâng!"
Mặc Tử Hàn tức giận cúp điện thoại, khuôn mặt đầy lửa giận, nắm chặt điện thoại di động trong tay, sau đó đột nhiên vung tay lên, toàn bộ đồ vật trên bàn làm việc đều rơi xuống đất, hỗn độn một mảnh, dau đó hắn lại đập lên bàn làm việc, cái bàn lập tức đổ ầm về phía sau.
Nữ thư ký ngồi ngoài cửa nghe được thanh âm trong phòng, kích động xông vào, mà thấy một đống hỗn độn trên mặt đất, còn có khuôn mặt thịnh nộ của Mặc Tử Hàn, ba hồn bị dọa mất một phách, ngây ngốc đứng ở nơi đó, cũng không dám thở gấp.
"Đi gọi người đưa xe tới cửa, tôi có việc gấp muốn ra ngoài!" Mặc Tử Hàn lạnh lùng ra lệnh, tức giận không giảm.
"Vâng.... Vâng! Tôi lập tức đi ngay!" Nữ thư ký hoang mang nói, nhanh chóng lui ra khỏi phòng làm việc.
Mặc Tử Hàn đi tới trước sô pha, cầm áo khoác đặt trên ghế, vội vàng ra khỏi cửa, chỉ để lại một đống hỗn độn trên mặt đất.
......
Tập đoàn King, cổng lớn
Mặc Tử Hàn rời khỏi cửa lớn, một chiếc Porche màu đen vừa vặn dừng ở trước mặt của anh. Người ngồi ở bên trong cũng nhanh chóng xuống xe, cúi người cung kính với Mặc Tử Hàn, nhưng Mặc Tử Hàn lại hoàn toàn không đếm xỉa hắn, trực tiếp ngồi lên ghế lái, vội vàng lái xe đi.
Mà lúc này......
Một chiếc BMW màu trắng chạy qua bên cạnh anh, hai chiếc xe gặp thoáng qua, nhưng người bên trong xe đều không có phát hiện người ngồi trong xe kia.
BMW màu trắng dừng ở cửa đại môn tập đoàn King.
Tử Thất Thất qua cửa kính xe nhìn tòa cao ốc này, trên đại lầu còn có chữ to màu vàng thật lớn, cô kinh ngạc quay đầu nhìn Mặc Thâm Dạ trên ghế lái.
"Anh dẫn tôi tới nơi này làm gì?" Cô nghi hoặc hỏi.
Mặc Thâm Dạ nhẹ nhàng cười, nói, "Đây không phải chỗ em muốn tới sao?"