Bốn chữ đơn giản lại đập tan trái tim mong đợi của người nào đó.
"Em thật sự không nhớ tôi sao?" Anh xác định hỏi.
"Không nhớ!" Tử Thất Thất lắc đầu.
"Ai......" Người nào đó thở dài, vẻ mặt thất vọng. Ngày nhớ đêm mong, mỗi ngày đều mong đợi có thể gặp lại cô ấy một lần nữa, nhưng mà thật vất vả vô tình gặp gỡ, cô ấy lại hoàn toàn không nhớ anh là ai.
Thật sự là thương tâm nha.....
Bỗng nhiên!
Anh đứng dậy, thân cao mét tám, đứng vững trước mặt cô.
Tử Thất Thất nghi hoặc nhìn anh ta, nhìn đôi mắt anh ta đang nghiêm túc nhìn cô, nhìn anh ta đi vòng sang bên phải cô, sau đó đột nhiên quỳ một chân xuống?
"Anh làm gì vậy?" Tử Thất Thất bị hù dọa lui về sau, cả cái ghế dưới mông cũng di động.
Bỗng nhiên, Hỏa Diễm nhanh chóng chạy đến cạnh cô, anh ta cũng không có lập tức động thủ, mà cung kính khom lưng với người đàn ông kia, bối rối nói, "Đại thiếu gia, điện hạ đã phân phó, không cho phép bất cứ ai chạm vào phu nhân, vậy nên xin anh....." Anh ta muốn nói lại thôi, nhưng ý tứ vô cùng rõ ràng.
Đại thiếu gia?
Tử Thất Thất kinh ngạc nhìn anh ta.
Anh ta là đại thiếu gia? Người trưởng thành như vậy, hẳn không phải là con trai Mặc Tử Hàn, vậy thì.... Chẳng lẽ là anh trai của hắn?
Mặc Tử Hàn cũng có anh trai?
Tầm mắt Mặc Thâm Dạ khẽ nhìn sang khuôn mặt khẩn trương của Hỏa Diễm, hoàn toàn không đếm xỉa tới anh ta, thu hồi tầm mắt, sau đó đưa tay phải ra sau lưng, mà lúc vươn ra lại giống như làm ảo thuật, trong tay cầm một chiếc giày cao gót màu trắng, dùng tay trái của mình nhẹ nhàng cầm lấy chân trái của Tử Thất Thất, đem giày cao gót đi lên chân cô, tựa như trong truyện cổ tích, hoàng tử tìm được cô bé lọ lem, giầy đi trên chân Tử Thất Thất vừa vặn không lớn không nhỏ.
Hỏa Diễm đứng ở một bên nhíu mày thật chặt, trong lòng chỉ có bốn chữ "đại sự không ổn" này.
Mặc Thâm Dạ mỉm cười nhìn giày cao gót màu trắng trên chân cô, sau đó ngẩng đầu cười nói, "Bây giờ không phải đã nhớ tôi là ai rồi sao?"
Tử Thất Thất trừng lớn hai mắt nhìn giày cao gót trên chân mình.
Chiếc giày này nhìn thật quen mắt, hình như là cô từng đi, mà chiếc giày quý giá này chỉ có lúc tham gia yến tiệc với Bách Hiên từng đi, cẩn thận ngẫm lại cô đích xác đã mất một chiếc, lẽ nào anh ta......anh ta là.....
"Là anh?" Cô kinh ngạc mở miệng, cuối cùng nhớ ra anh ta.
Anh ta chính là người đàn ông lúc ở cửa biệt thự yến tiệc lần trước đụng phải, anh ta chính là gã động tay động chân với cô, cuối cùng bị cô ném ngã?
"Em rốt cuộc cũng nhớ ra rồi, công chúa điện hạ của tôi!" Mặc Thâm Dạ vui vẻ cười, đứng lên.
"Anh là anh trai của Mặc Tử Hàn?" Cô giật mình hỏi.
"Đúng vậy, tôi là anh trai của hắn, tôi là Mặc Thâm Dạ!"
"Mặc.... Thâm Dạ?"
"Ừ, đây chính là tên của tôi, còn em? Em tên gì?" Anh cười hỏi, mặc dù nghe Chung thúc nói chuyện của cô, nhưng anh lại không có hỏi Chung thúc tên cô, cũng không có điều tra tên cô, bởi vì anh muốn chờ đợi lúc này, đợi cô tự mình nói tên của cô cho anh biết.
"Tôi là Tử Thất Thất!" Tử Thất Thất nhẹ giọng tự giới thiệu mình.
"Tử..... Thất Thất....." Mặc Thâm Dạ thong thả lập lại một lần, khóe miệng khoái trá tươi cười, nói. "Vậy về sau tôi gọi em là ŧıểυ Thất Thất!"
ŧıểυ Thất Thất?
Tử Thất Thất điên cuồng đổ mồ hôi! (|||O﹏O|||)~
"Anh gọi tôi là Thất Thất được rồi!" Cô lúng túng mở miệng, ba chữ "ŧıểυ Thất Thất" kia thật sự buồn nôn.... Cả người đều nổi da gà!
"Không được!" Mặc Thâm Dạ lập tức bác bỏ, nói, "Thất Thất thông tục như vậy gọi em không nên, tôi thích đặc biệt một chút, tỷ như..... A Tử thế nào?"
Tử Thất Thất đổ mồ hôi, "Thiên Long Bát Bộ sao?"
"Vậy A Thất?"
"Sao nhất định phải A?"
"Vậy không bằng cứ ŧıểυ Thất Thất đi, rất khả ái!"
Nói đi nói lại, lượn một vòng lớn vẫn là trở lại điểm xuất phát! Quên đi, Tử Thất Thất không muốn cùng anh ta thảo luận cái vấn đề này nữa, bởi vì tiếp tục nói nữa, tên của cô nhất định sẽ trở nên vô cùng thê thảm.
"Anh thích gọi sao thì gọi, muốn thế nào thì cứ thế!" Cô thỏa hiệp.
"Vậy quyết định gọi ŧıểυ Thất Thất nhé, em cũng có thể gọi tôi ŧıểυ Dạ Dạ!"
ŧıểυ Dạ Dạ?
"Miễn, tôi thích tên bình thường một chút, gọi là Thâm Dạ đi, rất dễ nghe!"
"Cám ơn lời khen ngợi, kỳ thật tôi cũng cảm giác tên mình rất êm tai, hơn nữa hai chữ "Thâm Dạ" này rất hợp với tôi!" Mặc Thâm Dạ gật gù đắc ý nói.
Khóe miệng Tử Thất Thất miễn cưỡng tươi cười.
Cứ cho rằng trên thế giới này trừ Thiên Tân và Phương Lam ra, còn có người thích tự tâng bốc mình như vậy.
"Đúng rồi, vừa rồi Hỏa Diễm gọi em là phu nhân, em là người phụ nữ của ŧıểυ Hàn Hàn sao?" Mặc Thâm Dạ đột nhiên tò mò hỏi.
ŧıểυ Hàn Hàn?
Anh ta nói không phải là Mặc Tử Hàn chứ?
Trên mặt Tử Thất Thất toàn bộ phủ đầy hắc tuyến.
Hóa ra đây là hình thức xưng hô đặc biệt của riêng anh ta, ŧıểυ Hàn Hàn, ŧıểυ Dạ Dạ, ŧıểυ Thất Thất! Cô hãn, cô điên cuồng hãn, cô phú hãn, cô thành cát tư hãn.....
"Coi..... Coi như thế đi!" Cô ấp a ấp úng không xác định trả lời.
"Ô.....?" Mặc Thâm Dạ kéo thanh âm thật dài.
Anh vẫn là lần đầu tiên nghe được người bên cạnh Mặc Tử Hàn gọi một người phụ nữ là phu nhân, hơn nữa còn để cô ở trong biệt thự này, còn phái Hỏa Diễm trông coi bên người, mà Hỏa Diễm vừa mới nói Mặc Tử Hàn hạ lệnh không cho phép bất luận kẻ nào chạm vào cô, xem ra, hắn ta vô cùng dụng tâm với người phụ nữ này, lẽ nào đại băng sơn vạn năm từ trước tới giờ luôn khinh thường phụ nữ.... Rốt cục cũng bắt đầu hòa tan?
"Phu nhân!"
Hỏa Diễm đứng ở một bên rốt cục không thể nhịn nữa kêu Tử Thất Thất một tiếng.
Tử Thất Thất nghi hoặc nhìn anh ta, anh ta lập tức nói tiếp, "ŧıểυ thiếu gia đã hết giờ học, cô khuôn phải muốn tới gặp cậu ấy sao?"
ŧıểυ thiếu gia?
Nghe được lời Hỏa Diễm nói, lòng nghi ngờ của Mặc Thâm Dạ lại dâng lên.
"Em có con rồi sao?" Anh hỏi.
"Đúng vậy, đã có, năm nay sáu tuổi!" Tử Thất Thất mỉm cười nói, vừa nhắc tới Thiên Tân, cô sẽ vui vẻ, ngay cả nụ cười trên mặt cũng trở nên xinh đẹp dị thường.
Mà thấy vẻ đẹp của cô, tinh thần Mặc Thâm Dạ có chút lung lay.
Mỹ nữ anh đã thấy nhiều, bất quá mỹ nữ hạnh phúc như vậy, thật đúng là lần đầu tiên nhìn thấy, rốt cuộc cô ấy rất yêu con mình sao? Lẽ nào mỗi người phụ nữ làm mẹ đều giống như cô ấy ư? Không.... Không giống.... Mặc dù nói không ra không giống ở chỗ nào, nhưng trong mắt anh, chính là không giống.
"Sáu tuổi?" Anh nghi ngờ lặp lại, sau đó lại mở miệng hỏi, "Là con của em với Mặc Tử Hàn ư?"
Mặc Tử Hàn!
Nghe được tên của anh ta, nụ cười trên mặt Tử Thất Thất nháy mắt biến mất.
Mà Hỏa Diễm lại hối hận mình vừa nói lỡ lời, tại sao có thể nhắc tới ŧıểυ thiếu gia trước mặt anh ta chứ? Coi như bị hủy hết!
"Ách.... Cái này....." Cô chần chờ mở miệng, nhưng lại lập tức bị Hỏa Diễm cắt đứt. "Phu nhân!" Anh lớn tiếng hét lên.
Tử Thất Thất bị sợ giật mình, kinh ngạc nhìn về phía khuôn mặt hoang mang kia.
"Cô ở bên ngoài đã lâu rồi, tôi mang cô trở về phòng nghỉ ngơi!" Anh bá đa͙σ cường thế nói, khuôn mặt khẩn trương làm cho người ta khủng hoảng.
Anh ta làm sao vậy?
Tử Thất Thất nghi hoặc nhíu mày.
Dáng vẻ của anh ta giống như xảy ra chuyện lớn gì đó, chẳng lẽ cô không thể nói chuyện mình có con với người khác sao? Cũng đúng, cô chỉ là nhân tình bí mật của Mặc Tử Hàn, làm sao có thể nói lung tung với người khác chứ? Nhưng người đàn ông này không phải anh trai hắn sao? Ngay cả anh trai mình cũng không thể nói ư?
Cô không rõ....
"Sao vậy Hỏa Diễm?" Thanh âm của Mặc Thâm Dạ mơ hồ lộ ra hương vị tà ác, mà cặp mắt đào hoa kia cũng lộ ra ánh mắt lạnh như băng, anh nhìn anh ta nói, "Có chuyện gì mà tôi không thể biết sao? Hay là anh sợ.... Tôi sẽ ăn cô ấy?"
"Xin lỗi đại thiếu gia, thái độ lời nói của tôi vừa rồi có thất lễ, nhưng điện hạ đã phân phó, lúc này phải đưa phu nhân về nghỉ ngơi, cho nên xinh anh thứ lỗi!" Hỏa Diễm lập tức cúi đầu, làm như đang nói xin lỗi nhưng là lấy Mặc Tử Hàn cảnh cáo anh, dọa anh.
"A....." Mặc Thâm Dạ bỗng nhiên cười khẽ, cười khinh phù, "Thật không hổ là thủ hạ của Mặc Tử Hàn, làm tròn bổn phận lại tẫn trách, thật đúng là cực khổ cho anh rồi!"
Tử Thất Thất trầm mặc nhìn hai người bọn họ, hoàn toàn không hiểu bọn họ đang đánh bí hiểm cái gì, nhưng nhìn bộ dáng Hỏa Diễm, giống như rất muốn tách hai người bọn họ ra, với lại nếu không phải Mặc Tử Hàn mệnh lệnh anh ta không thể để cho bất luận kẻ nào chạm vào cô, nói vậy ngay lúc này Hỏa Diễm nhất định sẽ mạnh mẽ kéo cô đi.
"Phu nhân, chúng ta trở về đi thôi!" Hỏa Diễm lại cúi đầu về phía cô, thanh âm thay vì nói là thỉnh cầu, không bằng nói là ra lệnh, càng mang theo cảm giác gấp gáp.
"ŧıểυ Thất Thất......" Mặc Thâm Dạ bỗng nhiên gọi cô, vui vẻ cười, bất cần đời nhìn cô nói, "Có thể gặp lại em cũng là một loại duyên phận, nếu đã có duyên, vậy tôi sẽ đưa ra một lễ vật, em có nguyện vọng gì không?"
"Nguyện vọng?" Tử Thất Thất nghi hoặc.
"Đúng vậy, em có nguyện vọng gì cũng có thể nói ra, tôi sẽ giúp em thực hiện!"
"Thật sự?" Tử Thất Thất có chút không tin.
"Phu nhân --" Hỏa Diễm khẩn trương hét lên, hai tay rục rịch rồi lại không dám chạm vào cô.
"Đương nhiên là sự thật!" Mặc Thâm Dạ hoàn toàn không để ý tới thanh âm của Hỏa Diễm, nụ cười trên mặt càng thêm ngông nghênh.
"Vậy....." Tử Thất Thất hứng thú bừng bừng mở miệng, nói, "Nếu tôi nói muốn đi ra ngoài một chút, anh có thể dẫn tôi ra khỏi căn biệt thự này ư?"
"Cái này rất đơn giản!" Mặc Thâm Dạ thoải mái trả lời.