Cái này không thể nào, điện hạ làm sao có thể xảy ra chuyện?
Nhưng mà... Hai người bọn họ đúng là quang minh chính đại đi ra, mà trong phòng cũng chỉ có ba người bọn họ, lẽ nào điện hạ không biết một chút gì? Chẳng lẽ... Thật sự đã xảy ra chuyện?
Mặc Thiên Tân nhìn hai mắt anh ta, nhìn vẻ mặt anh ta từ từ chuyển sang lo lắng, khóe miệng gợi lên một chút cười tà, sau đó nói tiếp, "Trong lòng chú, điện hạ của chú trọng yếu, hay chúng tôi trọng yếu, tự mình chú chọn đi!"
Cậu nói xong liền lập tức quay đầu trở lại, nắm tay Tử Thất Thất nhanh chóng bỏ đi.
Hổ Phách đứng tại chỗ, hai mắt nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, trong đầu lại vang lên lời Mặc Thiên Tân vừa nói.
Ở trong lòng anh điện hạ trọng yếu, hay bọn họ trọng yếu?
Chân mày nhăn lại thật sâu, anh chịu đựng đau đớn dưới thân, một bên lấy điện thoại di động ra thông báo cho mỗi thủ vệ, một bên chạy vào trong phòng.
......
Trong phòng ngủ
Hổ Phách đứng ở cửa phòng mở toang, cánh tay dài đưa về phía vách tường bên cạnh cửa, bật đèn lên, trong phòng nháy mắt sáng ngời, mà Mặc Tử Hàn lẳng lặng nằm ở trên giường, không có bất kỳ động tĩnh gì.
"Điện hạ!" Anh kêu lên sợ hãi rồi nhanh chóng đi tới bên giường.
Kiểm tra hô hấp của anh, tim đập.... Hết thảy đều rất bình thường.
"Điện hạ..... Điện hạ..... Điện hạ anh mau tỉnh lại..... Điện hạ......" Anh không ngừng gọi, một lần lại một lần lớn hơn, nhưng hai mắt Mặc Tử Hàn vẫn đóng chặt, thủy chung cũng không có mở ra.
Đây là có chuyện gì?
Hôn mê?
Chẳng lẽ là bị trúng thuốc?
"Đáng giận --" Anh gầm nhẹ mắng, dưới thân vẫn đau đớn không thôi.
Lại một lần nữa lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số, sau đó vội vàng đặt ở bên tai, chờ đợi kết nối....
"Này? Chuyện gì?" Trong điện thoại di động truyền đến thanh âm lạnh như băng.
"Kim Hâm, nơi này đã xảy ra chuyện, ŧıểυ thiếu gia và Tử ŧıểυ thư đã đào tẩu, hiện tại điện hạ hôn mê bất tỉnh!"
"Hôn mê bất tỉnh?"
"Đúng vậy, anh ấy bị hạ thuốc, anh bây giờ lập tức đem Trân Châu tới, kiểm tra cho điện hạ, tôi hiện tại muốn đi tìm người đuổi theo ŧıểυ thiếu gia và Tử ŧıểυ thư, chúng ta chia nhau làm việc!"
"Tìm người đuổi theo? Làm sao anh không tự mình đuổi theo?"
"Tôi?" Hổ Phách đột nhiên lúng túng.
Bộ dáng anh hiện tại bước đi còn khó khăn, chớ nói chi là đuổi theo.
"Bởi vì tôi hiện nay có chút không tiện...."
"Không tiện?"
"Cái này..... Tôi..... Tóm lại..... Hiện tại trọng yếu nhất là mang Trân Châu tới, mau làm điện hạ tỉnh lại! Kia..... Cứ như vậy, bắt đầu hành động đi!" Nói dứt lời để cắt đứt lúng túng, ngay lập tức cắt điện thoại.
Thật sự là sơ suất quá, vậy mà lại trúng kế. Rõ ràng đoán được cậu ta nhất định có âm mưu, tuy nhiên như thế nào cũng không nghĩ đến cậu lại, cậu lại công kích anh.... Anh.....
Ai.....
Anh nhíu mày nhìn Mặc Tử Hàn hôn mê, lại than thở nặng nề một tiếng.
"Ai......"
Trong thang máy khách sạn
Mặc Thiên Tân và Tử Thất Thất không ngừng chạy xuống tầng dưới, sợ sẽ gặp phải mấy người canh giữ, mà thời điểm vừa mới xuống tầng thứ 7, Mặc Thiên Tân đột nhiên dừng lại.
"Thiên Tân? Con làm sao vậy? Mệt lắm sao?" Tử Thất Thất kích động hỏi.
Mặc Thiên Tân nhìn cánh cửa trong thang máy, trên mặt đột nhiên lộ ra biểu tình vui vẻ, nói, "Mẹ, đi theo con!"
"Hả? Tại sao?" Tử Thất Thất nghi hoặc, rốt cuộc làm sao vậy?
Đột nhiên kéo cô vào trong thang máy, chạy nhanh xuống bên dưới, sau đó lại đột nhiên dừng lại, đi tới lầu 7..... Đây hết thảy giống như đều đã an bài xong, cô vẫn bị nó nắm mũi dẫn đi, nhưng hoàn toàn không rõ tình huống hiện tại.
Mà Mặc Thiên Tân bỗng nhiên vui vẻ buông lỏng lòng cảnh giác, không tự chủ bật thốt lên nói, "Bởi vì mẹ ŧıểυ Lam nói, đến lầu 7 thì an toàn!"
"ŧıểυ Lam?" Tử Thất Thất kinh ngạc!
Tại sao lại là ŧıểυ Lam?
Tại sao mỗi một sự kiện đều có liên quan tới cô ấy?
Rốt cuộc bọn họ đang thần thần bí bí làm cái gì? Tại sao cô ba phen bốn trận hỏi, bọn họ đều né tránh không trả lời?
"Ách..... Mẹ, bây giờ không phải là lúc kinh ngạc với nghi hoặc, chúng ta mau đi thôi, chờ chúng ta đến chỗ an toàn, con mới giải thích thật tốt với mẹ, có được hay không?" Mặc Thiên Tân lại một lần nữa tránh né mà không đáp, lập tức lôi kéo cô đi vào lầu 7.
Chân mày Tử Thất Thất nhíu lại thật sâu, trong lòng mặc dù khí đầy bụng, nhưng hai chân vẫn đi theo bước chân Mặc Thiên Tân.
.....
Hành lang lầu 7
Không có một bóng người!
Mặc Thiên Tân vừa đi vừa nhìn số thứ tự trên cửa.
"707.....707.....707......" Cậu một bên không ngừng lặp lại, một bên tìm kiếm số phòng 707.
Rốt cục!
Trời xanh không phụ người có tâm, cậu đã tìm thấy cửa phòng số 707.
Đứng ở cửa phòng, cậu không có nhấn chuông cửa, mà vươn tay, gõ theo tiết tấu, "Cốc cốc..... Cốc cốc.....Cốc cốc cốc cốc cốc......"
Thanh âm vừa dứt, cửa phòng liền mở ra.
Tử Thất Thất nghi hoặc nhìn cửa phòng chậm rãi mở ra, hai mắt bỗng nhiên trừng lớn, nhìn người đàn ông đứng ở cửa.
Anh ta không phải là người đàn ông lúc đầu đã dẫn bọn họ lên lầu sao? Anh ta không phải là người làm việc cho Mặc Tử Hàn sao? Anh ta hẳn là nhân viên khách sạn chứ? Nhưng mà tại sao lại ở trong phòng này?
"Tử ŧıểυ thư, Mặc thiếu gia, hai người khỏe!" Anh ta lễ phép cúi đầu.
"Chú chính là nội ứng mà mẹ ŧıểυ Lam nói?" Mặc Thiên Tân nghi ngờ hỏi.
"Đúng vậy!" Anh ta thừa nhận.
"Vậy chú có biện pháp dẫn chúng tôi rời đi lúc này sao?"
"Dĩ nhiên!"
"Chuyện này không nên chậm trễ, chúng ta bây giờ liền đi đi thôi!"
"Được, mời theo tôi!"
Mặc Thiên Tân và anh ta nói rất ngắn gọn, nói xong liền lập tức hành động.
Tử Thất Thất ngây ngốc nhìn bọn họ, hoàn toàn không hiểu ra sao, nhưng lại không tìm được thời cơ hỏi tới rốt cuộc là chuyện gì, đành phải đi theo sau bọn họ, nhưng hiện tại cô rõ ràng duy nhất, chính là chuyện chạy trốn lần này, toàn bộ đều là kế hoạch của ŧıểυ Lam.
Cô ấy rốt cuộc đang suy nghĩ gì? Cô ấy rốt cuộc muốn làm gì?
.....
Dưới sự dẫn dắt của nam nhân viên, Mặc Thiên Tân và Tử Thất Thất hai người đi vào thang máy chuyên dụng của công nhân viên, trực tiếp tới lầu một, sau đó lại đi tới cửa sau cực kỳ ít người biết, đưa bọn họ bình an ra khỏi khách sạn.
Ba người đứng ở cửa
Người đàn ông lễ phép lại khom lưng, nói, "Tôi chỉ có thể đưa hai người tới đây, hai người từ chỗ này đi thẳng tới đường nhỏ, thấy đường cái, là có thể trực tiếp thuê xe tới chỗ hai người muốn đi!"
"Cám ơn chú nha, chú đẹp trai, chú chính là ân nhân cứu mạng của chúng cháu, chúng cháu đời này cũng sẽ không quên ơn của chú, cho dù chết cũng nhất định quấn lấy chú báo ân!" Mặc Thiên Tân bộ mặt cảm kích, lại như cũ không sửa được thói quen tổn hại người.
Nam nhân viên hơi có chút xấu hổ, chỉ có thể trả lời nói, "Không có gì, tôi cũng là nhận tiền của người, thay người làm việc thôi!"
"A? Vậy chú trở về đi, ra ngoài mà bị phát hiện thì làm sao bây giờ?" Mặc Thiên Tân lo lắng. "Tôi không sao, tôi cũng đợi từ chức, lập tức rời khỏi khách sạn này, hơn nữa tôi đã đặt vé máy bay, một giờ nữa là bay, cho nên dù bị bọn họ phát hiện, bọn họ cũng sẽ không tìm thấy tôi!"
"Thật là cao...... Thật sự là cao nha, chú đẹp trai chú thật sự quá thông minh, vậy chúng cháu không nhiều chuyện nữa, sau này còn gặp lại!" Mặc Thiên Tân vô cùng hào sảng ôm quyền chào tạm biệt.
Nam nhân viên lại một lần nữa có chút xấu hổ.
Hai tay cũng xấu hổ ôm quyền, thật giống như kịch cổ trang, ấp úng nói, "Cáo...... Cáo từ!"
Mặc Thiên Tân vui vẻ xoay người, cùng Tử Thất Thất nhanh chóng đi theo phương hướng anh ta vừa chỉ.
Quả nhiên như anh ta nói, phía trước con đường nhỏ là một con đường cái, hơn nữa mặc dù là bốn giờ sáng nhưng xe cộ vẫn đi lại không ngừng.
Bọn họ nắm chắc thời gian lập tức kêu một chiếc xe, mà Mặc Thiên Tân miệng lưu loát nói Anh văn vô cùng tốt, làm cho Tử Thất Thất khiếp sợ mở rộng tầm mắt.
Ai dạy nó vậy?
Sẽ không phải cũng là ŧıểυ Lam chứ?
Hai người bọn họ là từ khi nào thì bắt đầu thương lượng bày ra?
Tử Thất Thất ngồi ở chỗ ngồi phía sau xe taxi, quay đầu nhìn chằm chằm Mặc Thiên Tân, chân mày nhíu lại càng ngày càng sâu.
Mà Mặc Thiên Tân cũng sớm đã chú ý tới ánh mắt cô, nhưng là cố ý tựa đầu chuyển hướng cửa sổ xe, coi như không nhìn tới, tiếp tục trầm mặc, bất quá..... Xem ra đã không dấu được mẹ rồi, đợi đến khi lên máy bay, hai người bọn họ ở cùng nhau một mình, mẹ nhất định sẽ chất vấn cậu...... Cậu không thể làm gì khác hơn là thừa dịp hiện tại sắp xếp lại lời nói, nghĩ kỹ cái gì nên, cái gì không nên nói.
Rốt cuộc trả lời thế nào với mẹ cho phải đây? Ai.....
Cậu trong lòng thở dài thật sâu.
............
Mười mấy phút đồng hồ sau, trời bắt đầu sáng!
Một chiếc xe taxi màu xanh da trời dừng ở trước sân bay tư nhân.
Tử Thất Thất và Mặc Thiên Tân cùng nhau xuống xe, cũng cùng nhau nhìn sân bay to lớn trước mắt. Mấy ngàn mét đều trống trải, trên mặt đất thoáng thấy có hai chiếc máy bay tư nhân song song đứng, mặc dù khoảng cách rất xa, nhưng trên thân máy bay rất rõ ràng viết một chuỗi chữ Anh văn màu đen - Hundred!
Hai mắt Tử Thất Thất nhìn chằm chằm chữ Anh văn kia, bỗng nhiên trợn to hai mắt, vẻ mặt kinh ngạc.
Hundred?
Bách?
Nơi này không phải sân bay tư nhân của Bách gia chứ?