Một chiếc Bentley cao cấp dừng ở cửa lớn trong suốt, người đàn ông trẻ tuổi mặc đồng phục lập tức đi tới mở cửa xe ra.
Mặc Tử Hàn là người đầu tiên ra khỏi xe, vẻ mặt phong tư anh tuấn giống như vương giả trở về, khí thế to lớn. Mà theo phía sau anh bước ra là một đứa bé thấp lùn, khuôn mặt y hệt anh, Mặc Thiên Tân, căn bản là không cần đoán, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra bọn họ là cha con ruột thịt, nhưng Tử Thất Thất lại ngồi ở trong xe chậm chạp không chịu đi ra, đối với tình huống hiện tại có loại cảm giác đã lâu.
Cái này hỏng bét!
Làm sao bây giờ?
Cô nhớ tới khi anh xuất viện dường như đã nói, muốn cô đem thân thể tặng cho anh, mà cô tựa hồ cũng đáp ứng, nhưng là bây giờ đến thời khắc mấu chốt, cô.... Cô..... Có loại cảm giác hối hận.
"Như thế nào còn không xuống xe?" Hai mắt hẹp dài của Mặc Tử Hàn nhìn chằm chằm khuôn mặt trông thấp thỏm của cô.
"Em....." Tử Thất Thất chần chờ mở miệng, thanh âm có chút run lên.
"Còn muốn để anh khiêng em đi vào sao?"
"Không..... Không không không, không cần!" Tử Thất Thất không khỏi muốn vứt cái miệng mình đi.
"Vậy thì xuống xe đi!" Khóe miệng Mặc Tử Hàn gợi lên nụ cười tà ác, tựa như thưởng thức biểu tình lúc này của cô.
Tử Thất Thất khóc không ra nước mắt!
Không có biện pháp, bởi vì cái gọi là quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, mặc dù cô là phái nữ, nhưng mà đích thật là cô đã đáp ứng chuyện đó, bất kể là ở tình huống nào, cô hiện tại cũng không thể nuốt lời, dĩ nhiên, cho dù cô muốn nuốt lời, có thể hối hận sao?
Một trăm một ngàn lần không muốn, cô chậm chạp bước đôi chân thon dài của mình ra cửa xe, rề rà dẫm lên mặt đất, sau đó cả người chậm rãi đi ra từ bên trong xe, vừa mới đứng vững hai chân, Mặc Tử Hàn lại đột nhiên hơi hơi khom lưng, hai cánh tay rắn chắc đột nhiên nắm vững cô, nháy mắt đem cô ôm ngang lấy.
Tử Thất Thất kinh ngạc nhìn anh, kích động nói, "Anh.... Anh muốn làm gì? Thả em xuống, em tự đi!"
"Tự em đi? Lấy tốc độ kia của em, cho đến khi trời tối nhất định cũng không có bước khỏi cửa xe, cho nên để anh giúp em một tay đi!" Mặc Tử Hàn cười tà nói, liền mở ra cặp chân dài của mình.
"Đợi, đợi một chút..... Đợi một chút..... Em không cần anh hỗ trợ, tự em đi, đợi một chút, em nói đợi một chút....." Tử Thất Thất kích động giãy dụa nhưng mà đối với thân thể khỏe mạnh của anh lại hoàn toàn không có bất kỳ tác dụng, cuối cùng cô chỉ có thể nhìn Mặc Thiên Tân phía sau, lớn tiếng kêu cứu, "Thiên Tân, Thiên Tân cứu mẹ......"
"Mẹ!"
Mặc Thiên Tân nghe thanh âm cầu cứu của Tử Thất Thất đau lòng, lập tức đáp lời cô, cũng bước cặp chân ngắn ngủn của mình, chuẩn bị tiến lên cứu, nhưng.....
Hổ Phách đột nhiên đứng ở trước mặt của cậu, ngăn lại đường đi của cậu.
" ŧıểυ thiếu gia!"Anh cứng nhắc kêu.
"Chú tránh ra cho tôi, không nghe thấy mẹ tôi đang gọi tôi sao? Như thế nào ngay cả điểm ấy cũng không nhìn thấy?" Mặc Thiên Tân cau mày lớn tiếng oán trách.
"Xin lỗi ŧıểυ thiếu gia, đây là mệnh lệnh của điện hạ!"
"Cái gì? Ba? Mệnh lệnh?" Mặc Thiên Tân kinh ngạc.
"Đúng vậy, điện hạ đã vì cậu sắp xếp xong xuôi hành trình ngày hôm nay, cho nên.... Xin cậu lên xe!" Hổ Phách nói xong liền hướng về phương hướng phía sau hắn, đưa tay phải ra.
Hành trình?
Đây là cái quỷ đông tay gì vậy?
Căn bản chính là muốn đuổi cậu, để cậu không làm trở ngại chuyện tốt của ba mình.
Không có cửa đâu!
"Tôi hôm nay không muốn đi đâu hết, chú mau tránh ra cho tôi!" Mặc Thiên Tân ra lệnh rống to, cứng rắn sải bước xông về phía trước.
Hổ Phách đứng tại chỗ nhìn cậu đi tới, anh ta không hoảng hốt không loạn khẽ cúi đầu, sau đó nhẹ giọng nói, "Xin lỗi ŧıểυ thiếu gia, thứ cho thuộc hạ vô lễ!"
Anh ta nói xong đã đem thân thể nho nhỏ của Mặc Thiên Tân dễ dàng ôm lấy, đồng thời, đi đến trước xe, ôm cậu cùng lên xe.
"Mẹ —— mẹ —— mẹ ——" Mặc Thiên Tân lớn tiếng kêu, nhìn Tử Thất Thất bị Mặc Tử Hàn ôm vào thang máy.
" Thiên Tân —— Thiên Tân —— Thiên Tân ——" Tử Thất Thất cũng lớn tiếng kêu, nhìn cậu bị Hổ Phách ôm vào bên trong xe.
Mẹ con hai người bị hai người đàn ông khác nhau ôm đi, mang đến hai nơi khác nhau.
Trên mặt Mặc Tử Hàn tung bay nụ cười đắc ý, đã bị một hai lần quấy rầy, lần thứ ba này..... Anh làm sao có thể đi theo vết xe đổ được?
"A......" Anh cười khẽ, cửa thang máy tự động đóng cửa, chạy thẳng tới phòng trên tầng cao nhất.
........
Phòng VIP
Mặc Tử Hàn ôm Tử Thất Thất trực tiếp đi vào phòng ngủ, anh đứng ở cạnh giường, đem người trong ngực nhẹ nhàng đặt ở trên giường lớn mềm mại, cũng khẽ đè thân thể xuống, chăm chú nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Tử Thất Thất nằm ngửa ở trên giường, hai mắt nhìn cặp mắt thâm thúy của Mặc Tử Hàn, trái tim không ngừng cuồng loạn, nhiệt độ cơ thể tăng cao, cả người đều ngơ ngác lăng lăng, giống như một búp bê, bất quá..... Cũng là một con búp bê xinh đẹp làm cho người ta mê muội.
"Em có phải đã quên mất chuyện đã đáp ứng anh hả?" Mặc Tử Hàn nhẹ giọng hỏi.
"Ách..... Ừ......" Tử Thất Thất hàm hồ trả lời.
"Vậy cũng nên nhớ lại, em đã nói sẽ dâng tặng thân thể em cho anh, đúng không?"
"Ách..... Ừ......."
"Vậy thì, việc kế tiếp anh làm, em cũng cam tâm tình nguyện tiếp nhận, có đúng hay không?"
"Như vậy, anh cũng không khách khí xuống tay với thân thể em......" Khóe miệng Mặc Tử Hàn mỉm cười, đem thân thể của mình đè càng ngày càng gần cô.
"Đợi, đợi một chút!" Hai tay Tử Thất Thất chống trước ngực của anh, bối rối nói, "Mặc dù là như vậy không sai, nhưng anh nói là buổi tối mà? Hiện tại vẫn là ban ngày nha!"
"Đã đến lúc này rồi? Em còn muốn để anh đợi đến tối sao? Em còn muốn kéo dài thời gian sao? Vậy em có nghĩ đến có thể tránh được đêm nay? Dù sao đều phải làm, sớm một chút hay muộn một chút thì thế nào?" Mặc Tử Hàn nói xong, thân thể đều đã đè nặng cô, dán lấy cô.
"Nhưng mà...."
"Không có nhưng mà, anh không nghe đến bất cứ lí do gì của em, tóm lại anh hiện tại muốn làm, anh hiện tại đã nghĩ muốn, em thành thành thật thật nằm cho anh, nghe theo mệnh lệnh của anh, hiểu chưa?" Thanh âm của anh rõ ràng rất dịu dàng nhưng trong lời nói lại mang theo ngang ngạnh cùng bá đa͙σ, còn có ý vị không cho cự tuyệt kia.
Tử Thất Thất nhìn mặt anh, bỗng nhiên, hình ảnh một tháng này cùng anh ở chung hiện lên trong đầu, giống như là một cái máy chiếu, nhìn lại mấy ngày qua, còn có anh.
Anh dịu dàng, anh bá đa͙σ, anh tức giận, anh phẫn nộ, anh bình tĩnh, anh tà ác.....
Đột nhiên khóe miệng không tự chủ giương lên nụ cười nhàn nhạt, sau đó khẽ hít một hơi thật sâu, nhắm hai mắt lại.
Mặc Tử Hàn nhìn cô chậm rãi khép hai mắt lại, mặc dù không có bất kỳ lời nói nào, nhưng mà động tác này hẳn là đồng ý đi?
Đồng dạng giương lên nụ cười nhàn nhạt, sau đó hôn môi cô. Dịu dàng hôn, không có bất kỳ động tác thô bạo, chỉ có dịu dàng vô tận, trìu mến.....
Bàn tay to chậm rãi cởi ra nút áo cô, giống như vuốt ve một khối mỹ ngọc, thật cẩn thận chạm vào, chậm rãi nhẹ nhàng, ngón tay như nhẹ nhàng khuấy động mặt nước bình lặng, tại trên thân thể cô không ngừng chạy, dẫn lấy thần kinh mẫn cảm của cô.
"Uh......." Tử Thất Thất khẽ rên, thân thể từng địa phương bị anh chạm vào đều tựa hồ nóng lên, hơn nữa còn có loại cảm giác kỳ quái ở trong lòng quanh quẩn, ngứa, làm cho người ta khó nhịn.
"Đáng chết!" Anh buồn bực mắng, động tác đột nhiên dừng lại.
Tử Thất Thất nghi hoặc giương đôi mắt, nhìn khuôn mặt ẩn nhẫn kia.
Làm sao vậy?
Anh tức giận cái gì?
"Xin lỗi......" Anh đột nhiên không đầu không đuôi nói xin lỗi.
Tử Thất Thất càng thêm nghi hoặc.
"Làm sao vậy? Tại sao muốn nói xin lỗi?" Chẳng lẽ là đối với thân thể cô không có hứng thú, chẳng lẽ là đã chán ghét cô rồi? Nhưng mà mới vừa rõ ràng còn.....
"Xin lỗi!" Mặc Tử Hàn lại một lần nữa nói xin lỗi, bỗng nhiên, hai tay bắt lấy hai tay cô, gắt gao giữ trên đỉnh đầu, sau đó nói tiếp, "Anh có thể sẽ rất thô bạo, cho nên nói xin lỗi trước với em, như vậy..... Anh muốn chân chính bắt đầu!"
Hả?
Tử Thất Thất còn chưa kịp phản ứng.
Miệng Mặc Tử Hàn liền hôn lên cổ cô, vừa vặn hạ xuống vết sẹo cắn qua kia, dùng sức mυ"ŧ thỏa thích, ấn ký tại đó càng đỏ hơn. Sau đó hai tay nhanh chóng cởi toàn bộ quần áo trên người mình, cũng cởi sạch quần áo trên người cô không còn một mảnh, dường như chỉ là trong nháy mắt, hai người liền trần trụi chồng lên nhau, chặt chẽ dán vào nhau.
"Thất Thất......." Mặc Tử Hàn nhẹ giọng kêu tên cô, một tay từ từ hạ xuống, đụng vào bên dưới thân thể cô.
"A......" Tử Thất Thất đột nhiên ưm, thân thể có chút run rẩy, cảm giác tê dại giống như bị điện giật tại toàn thân, khắp nơi nhộn nhạo.
"A..... Ưhm...... Đợi...... Đợi một chút....... Đợi một chút, trước đợi một chút......." Tử Thất Thất lúng túng giữ chặt cái tay kia của anh bên trong người mình, ngăn cản anh thăm dò vào