Bạch Tử Ngạn kéo tóc cô,lôi cô vào phòng của hắn.Mặc dù đây là lần đầu tiên vào phòng hắn nhưng cô chẳng có ngắm nhìn gì được vì cơn đau ở đầu kịch liệt.
-”A...thả tôi ra..”-cô nói,đồng thời nước mắt đua nhau chảy xuống.
-”Hừ..thả em ra?Đừng mơ!”-nói rồi hắn hung hăng đẩy cô xuống chiếc giường rộng lớn,xé toạc áo sơ mi trắng ra rồi nằm đè lên người cô.
Kinh hãi và hoảng sợ,Tố Uyên thét lên.
-”Đồ cầm thú!Mau buông tôi ra..anh không thể làm vậy với tôi!”-cô liên tục giãy giụa,lắc đầu quầy quậy.
-”Câm miệng”
Bạch Tử Ngạn tháo cavart ra,trói hai tay cô lại rồi xuống khỏi giường,lấy trên bàn ly rượu rồi cho nước gì đó vào.(đố các bạn là cgi nèee;)
Hắn quay trở lại giường rồi một tay cầm ly rượu,một tay bóp cằm Tố Uyên.
-”Mở miệng ra”-giọng nói lạnh lùng vang lên.
-”Không..”-cô mím môi thật chặt.
-”Nếu vậy đừng trách tôi bạo lực!”-hắn bóp cằm cô,ép cô phải uống vào.
Khi Tố Uyên uống vào rồi thì hắn đứng dậy,nhàn nhã ra ghế salon ngồi,châm điếu xì gà cuba ra rồi hút.Đôi mắt sâu thẳm nhìn ra ngoài.
Cô thầm nghĩ hắn đã bỏ qua cho mình thì vui mừng,nhưng không biết rượu đó như thế nào mà khi hắn ép cô uống rồi lại tha cho cô.
Chỉ một lúc sau cô thấy cả người mình nóng như than.Bên dưới cảm thấy trống rỗng.Cô cắn môi,hai chân quẹt vào nhau.
Bạch Tử Ngạn thấy cô đã có biểu hiện thì khẽ nhếch môi.Tiếp tục hút xì gà.
Tố Uyên cả thân nóng điên lên.Mặc dù vừa nãy hẵn đã trút đi áo sơ mi của cô.Trên người cô giờ chỉ còn nội y và váy nhưng vẫn thấy nóng.Mật dịch từ dưới chảy ra thấm đẫm giường.
Cô đột nhiên rên lên một tiếng,trong lòng không nghĩ sẽ có ngày mình lại phát ra tiếng kêu ghê tởm đó nhưng rốt cuộc lý trí đã không còn.Cô ngồi dậy,bước đến chỗ hắn,hai tay bị hắn trói nên lúc tới thì dạng hai chân ra,ngồi lên đùi hắn.
Bạch Tử Ngạn cười lạnh.
-”Muốn sao?”
-”Tôi nóng!”-khuôn mặt đỏ bừng than khẽ.
-”Điều hoà đã bật nấc thấp nhất rồi”-hắn nói nhẹ vào tai cô,hơi thở nam tính phả vào tai làm trút hết lí trí cuối cùng của cô.
Tố Uyên úp mặt vào cổ hắn,từ góc này hắn có thể nhìn thấy rãnh ngực vừa vặn của cô.Vì cô mới mười lăm tuổi nên thân thể cô rất mỏng manh,không khỏi làm người khác rục rịch.
-”Em rốt cuộc là bị sao?”-hắn không kiên nhẫn hỏi.
-”Ưm..tôi không biết.Chỗ đó..khó chịu..!”-cô khó khăn nói.
-”Có muốn tôi giúp em không?”
-”A...có..Xin anh hãy..gi..giúp tôi.”-cô vừa nói,hai chân chạm nhẹ vào nhau.Liên tục cọ đầu vào cổ hắn.