Trần Vi Vi ho đến chảy nước mắt, phát hiện bàn tay nóng bỏng của Lý Vệ Minh nhẹ nhàng vỗ lên lưng mình, cô mới vội vàng muốn né tránh, kết quả càng ho mạnh hơn.
“Khụ! D... Dượng à! Khụ… Con không sao!” Thiếu nữ ho khan mang theo hai cục thịt sữa màu trắng trước ngực từng trận nhảy lên, ở góc nhìn của Lý Vệ Minh nhìn lại tựa như hai con thỏ nhỏ màu trắng đáng yêu, run rẩy làm cho người ta muốn hung hăng chà đạp một phen.
“Còn nói không sao, nóng đỏ cả da thế này, để ba lau cho con.” Giọng đieuej vừa nghiêm túc vừa lo lắng, động tác lau chùi đã nhanh c hóng đi tới vị trí Trần Vi Vi dán nhũ thiếp.
Trần Vi Vi sốt ruột, sữa cũng không nóng gì mấy, cô bị Lý Vệ Minh làm cho xấu hổ, vội vàng xô đẩy ba dượng, liên tục lắc đầu từ chối: “Dượng ơi! Con không sao, khụ… Thật đấy.
Dáng vẻ thẹn thùng của cô gái kí©ɧ ŧɧí©ɧ ham muốn ngược đãi của ba dượng, Lý Vệ Minh mạnh mẽ cầm lấy hai cổ tay cô nâng lên thật cao, trong miệng đè nặng thanh âm thấp giọng quát lớn: "Nói mê sảng cái gì đấy, nhỡ con bị bỏng sao ba ăn nói với mẹ con được đây!”
Khăn giấy xoắn thành một cục cọ xát ở chỗ giao nhau giữa cổ áo và ngực, mỗi lần đều kéo theo áo xuống dưới, Trần Vi Vi cảm thấy hai cục thịt mềm của mình gần như bị ba dượng làm cho bật ra ngoài, vừa xấu hổ vừa vội vã: "Dượng!”
Không cẩn thận, cổ áo không bị lật ra, nhưng miếng dán ngực bị Lý Vệ Minh làm rơi, động tác của người đàn ông thẳng tay phủ lên đầu nhũ mềm mại lại mẫn cảm của Trần Vi Vi.
Lý Vệ Minh tự nhiên phát hiện sự tồn tại của cái cục u nhỏ này nhưng làm bộ như không biết, nhẹ nhàng lại tràn ngập ác ý lặp lại dùng khăn giấy trêu chọc ở vị trí ấy.
“Vi Vi, chỗ này của con hơi sưng, để ba ấn nhẹ lên cho dễ chịu nha, nếu không sẽ tụ máu đấy.”
Ngực đã mẫn cảm đứng thẳng bị ba dượng mình cách quần áo đụng vào, lòng xấu hổ mãnh liệt làm cho Trần Vi Vi căn bản không thể nào phân biệt lời nói của hắn thái quá cỡ nào mà chỉ có thể lo lắng vạn phần năn nỉ ba dượng dừng lại.
“Dượng, dừng lại đi, a... Đừng mà! A... Không đau mà! A a…”
Mỗi khi Trần Vi Vi muốn nói ra lời ngăn cản hành vi của ba dượng sẽ cảm giác được vị trí chóp nhũ truyền đến một hồi kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt, làm cho giọng nói mềm mại của cô gái biến thành tiếng ngâm nga dâm mỹ.
Người đàn ông luôn thừa dịp thiếu nữ không chú ý nắm lấy đầu nhũ của cô xoa bóp chậm vân vê, khiến cho cô cứ rêи ɾỉ nũng nịu liên tục.
“A… A dượng ơi… Ưm a… A... Đừng, xin dượng.”
"Bên này hình như ổn rồi đấy, ba giúp Vi Vi xoa sang bên kia nhé." Lý Vệ Minh kìm nén hơi thở, dứt khoát ném khăn giấy xuống dùng tay xoa luôn.
Đầu nhũ bên kia cũng đâu chịu nổi sự xoa nắn, cả người Trần Vi Vi đã như nhũn ra, ngón tay ba dượng giống như biết ma pháp, khi thì kéo đầu nhũ khéo léo của cô mang đến kɧoáı ©ảʍ tê dại, khi thì nâng bộ ngực của cô đùa giỡn, mỗi một động tác đều làm cho cả người cô run lên, căn bản không thể nói ra lời nói hoàn chỉnh.
“Dượng ơi... A a... A a… Đừng mà dượng, buông ra… A…”
Vi Vi không nghe lời, đến bây giờ còn gọi dượng, thật kỳ cục, nên dạy cho một trận.