“Ừm, chú… Đừng mà…” Toàn thân Tô Nhụy run rẩy khóc lóc khẩn cầu.
“Đừng mà cái gì?”
Phần eo Trương Trường Quân cố ý dùng sức đỉnh lấy, cự vật cứng rắn thô cứng thật sâu đi vào trong ŧıểυ huyệt ấm áp của Tô Nhụy.
“Ưm… ưm…” Cự vật đỉnh vừa nhanh vừa mạnh, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến ngón chân Tô Nhụy co lại.
“A… Thoải mái sao…” Trương Trường Quân ở bên tai Tô Nhụy khẽ cười một tiếng, cũng không đợi đáp lại, ngậm lấy một bên tai cô liếʍ mυ"ŧ.
“A… a…” Tô Nhụy bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến da đầu tê dại, vô lực mặc cho cha dượng mình điều khiển, ŧıểυ huyệt mẫn cảm không ngừng cắn mυ"ŧ lấy cự vật của Trương Trường Quân.
Trương Trường Quân bị mυ"ŧ đến sung sướиɠ, hai tay nâng mông thiếu nữ lên ôm lấy, thiếu nữ thốt lên một tiếng, vòng hai tay ôm lấy cổ Trương Trường Quân.
Trương Trường Quân nhìn qua chỗ hai người kết hợp, khoáı cảm càng thêm tăng vọt, thiếu nữ bị giữ chặt, hai con thỏ trắng mập mạp trước ngực điên cuồng đong đưa.
Hắn nhìn bộ ngực cô không ngừng lắc lư, cự vật bên dưới lại trướng to thêm một phần, chống đỡ vách tường bên trong ŧıểυ huyệt.
“Bảo bối Nhụy Nhụy, cho cha ăn sữa…”
Vừa nói vừa cúi đầu ngậm lấy núm vυ" kiều nộn của Tô Nhụy, chậc chậc có tiếng bắt đầu ăn.
ŧıểυ huyệt của thiếu nữ bị cự vật cắm tràn đầy, núm vυ" trắng nõn bị cha dượng ăn đến sáng loáng, kí©ɧ ŧɧí©ɧ trên dưới khiến ŧıểυ huyệt không ngừng thít chặt, Trương Trường Quân gần như bị mυ"ŧ đến bắn ra.
Trương Trường Quân thoải mái đến tê dại cả da đầu, cô con gái nhỏ này làm sao ȶᏂασ thế nào cũng không ngán, hắn không khỏi nhớ đến lần đầu tiên nhìn thấy Tô Nhụy.
Năm đấy Tô Nhụy ngượng ngùng đi theo sau lưng Tống Nguyệt Trân.
“Đây là chú Trương của con, qua chào hỏi chú đi con.” Dưới sự ra hiệu của mẹ, Tô Nhụy nhỏ giọng gọi chú.
Khi đó thiếu nữ còn chưa đầy mười lăm tuổi, mặc dù tuổi tác còn nhỏ nhưng đã bắt đầu lộ ra tư sắc.
Gương mặt kiều nộn trắng nõn dưới ánh mặt trời giống như trân châu phát ra ánh sáng nhu hòa, lông mi dài cong cong như cánh bướm, theo tròng mắt liếc qua mà chớp động, nhẹ nhàng chạm vào trong tim Trương Trường Quân.
Những năm này mặc dù hai ông bà trong nhà từng nhiều lần giục cưới, nhưng từ đầu đến cuối Trương Trường Quân luôn cảm thấy sống một mình cũng rất tốt, không hề có suy nghĩ lập gia đình, dưới sự thúc giục của người nhà, tuổi tác hắn lớn dần.
Mặc dù thường có người giật dây giới thiệu, nhưng hắn chưa từng thay đổi suy nghĩ sống độc thân, nhiều năm trôi qua như thế, người trong nhà từ sốt ruột chuyển dần sang thói quen chết lặng, lại mấy năm trôi qua, không còn giới thiệu đối tượng cho hắn.
Cho nên khi mẹ hắn nhắc đến Tống Nguyệt Trân, Trương Trường Quân nhìn nếp nhăn trên khóe mắt mẹ mình, sau cùng không từ chối, đồng ý đi xem thử.