Quý Bách cảm thấy bản thân mình chắc chắn là quá khinh suất rồi, vì thế mới để cho Minh Trăn đi trước mình ván.
Sau khi kết thúc hai ván, tiểu cô nương lại thắng.
Quý Bách nói: “Phụ thân con nói từ nhỏ con được nuôi dưỡng ở nông thôn, không học hành gì hết, con có chơi cờ với ai rồi hả?”
Minh Trăn nhặt quân cờ, đôi tay tinh tế, trắng ngần, được bao phủ bởi sương giá và băng tuyết, nốt ruồi đen càng làm tôn thêm nét trắng ngần ấy, vừa nhìn là biết đã được sống trong an nhàn, sung sướng.
Đột nhiên Quý Bách lại nhớ đến người nam nhân mới nhìn thấy hai ngày trước: “Là Kỳ Sùng sao?”
Minh Trăn gật đầu.
Quý Bách nói: “Đã đọc sách gì rồi?”
Minh Trăn xem qua thật sự rất nhiều, chính nàng cũng không thể nhớ rõ, Quý Bách thuận miệng hỏi vài câu trong tứ kinh ngũ thư, phát hiện ra tiểu cô nương trả lời rất lưu loát.
Có thể đọc sách, tập viết, mà còn chơi cờ, cũng không phải người không biết gì hết. Quý Bách cũng thấy rất vui mừng, con gái vẫn nên đọc nhiều sách một chút, biết chút chữ cũng rất tốt.
Ông vui mừng nói: “Vốn dĩ còn rất lo lắng nương con khoá linh mạch của con lại khiến con trở nên rất ngốc, bây giờ xem ra cũng không ngốc lắm.”
Biết được những chuyện năm đó mà Khương Lan đã trải qua, Quý Bách cũng có thể phần nào hiểu được chuyện bà ấy làm.
Ông biết rõ tính tình của sư muội như thế nào, chịu đựng hận ý đối với Thành vương hạ sinh đứa nhỏ, là nàng ấy đã hết lòng quan tâm, giúp đỡ rồi.
Mọi người của Ngu gia rất thông minh, về phương diện tâm trí cũng có tật xấu, bởi vì thông minh nên mới hoàn toàn phát điên. Nghe nói tổ tiên Ngu gia thích lấy người trong gia tộc nên con cháu đời sau đều có hơi không bình thường, ví dụ như Thành vương, giống như đoạn thời gian trước Quý Bách có trị liệu cho tiểu hoàng tử Ngu Du.
Sắc đẹp của Thành vương rất kinh người, Khương Lan cũng là mỹ nhân thần tiên, đứa nhỏ Minh Trăn này lại là con gái, không cần suy nghĩ nhiều, chỉ biết sau khi nàng lớn lên chắc chắn sẽ có nhan sắc gây tai họa cho người khác.
Dáng vẻ đã nghiêng nước nghiêng thành, nếu đầu óc đã thông minh, tâm địa còn độc ác thì…chỉ sợ sẽ giống như Thành vương, hồng nhan bạc mệnh.
Khóa linh mạch của nàng khiến nàng tỉnh tỉnh mê mê, an an ổn ổn cả đời, đã là kết cục tốt nhất mà Khương Lan có thể nghĩ đến.
Bản thân Khương Lan hy vọng nàng có thể như người bình thường sống cuộc đời bình thường.
Quý Bách sờ sờ râu nói: “Dáng vẻ Kỳ Sùng không tệ, sư bá hành tẩu giang hồ nhiều năm như thế, đã từng nhìn thấy nhiều nam nhân tuấn tú. Nhưng mà, bây giờ hắn đã trở thành hoàng đế, gần vua như gần cọp, nhìn thấy tướng mạo hắn là người không dễ đối phó, A Trăn, việc này con phải cân nhắc thật kỹ.”
Trời ngày càng tối, Quý Bách cũng để cho Minh Trăn trở về.
Sáng sớm ngày hôm sau, Minh Trăn còn chưa tỉnh, Thiên Cầm đã bên cạnh kêu nàng dậy: “Cô nương, có vị tiên sinh tóc bạc đứng ở trong sân chờ ngài, hình như ông ấy có chuyện quan trọng.”
Minh Trăn mông lung mà mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt dịu dàng của Thiên Cầm, đột nhiên nhớ đến hôm nay Quý Bách đến trị liệu cho mình nhưng không ngờ sớm như thế mà sư bá đã đến rồi.
Thiên Cầm nói: “Cô nương ngài dậy đi.”
Sau khi Minh Trăn rửa mặt, chải đầu xong, nghĩ là bây giờ ra ngoài chắc là rất lạnh nên nhìn Thiên Cầm nói: “Để cho sư bá vào đi, để ông dùng bữa sáng với ta.”
Tuy Thiên Cầm không biết Quý Bách là ai nhưng nghe Minh Trăn nói như thế thì nàng ấy cũng lễ độ mời người đến gian ngoài ngồi, mang trà lên mời Quý Bách.
Quý Bách nhìn thấy hai nha hoàn bên cạnh Minh Trăn không phải người tầm thường, người ngoài khách khí chu đào, trong phòng thì quét dọn không còn một hạt bụi, bài trí rất có phong cách, cũng đoán được hai người này chắc chắn là người mà Kỳ Sùng sắp xếp bên cạnh Minh Trăn.
Tác phong của những hạ nhân khác trong phủ An Quốc phong đều khác hoàn toàn với hai người này, cũng không biết sao Minh Trăn lại có một đoạn tình duyên này với Kỳ Sùng nữa.
Chờ sau khi dùng bữa xong, Quý Bách bắt mạch cho Minh Trăn.
Quả thật có vài phần khó giải quyết, Quý Bách vận khí từ bên trong, đánh một chưởng vào sau lưng Minh Trăn, nội lực cuồn cuộn trong người mất dần, Minh Trăn không hiểu phương pháp chữa bệnh thế này, trong lúc bất ngờ không kịp đề phòng mà phun một ngụm máu.
Sắc mặt Thiên Cầm và Tân Dạ khẽ biến đổi, lo lắng hô lên một tiếng: “Cô nương.”
Quý Bách thu tay lại: “Hôm nay cứ nằm trên giường nghỉ ngơi một ngày đừng đi lại, ngày mai ta lại tới châm cứu cho con.”
Sắc mặt Minh Trăn tái nhợt, bây giờ chỉ cảm thấy cả người đều yếu ớt không có chút sức lực, nàng gật đầu: “Đa tạ sư bá.”
Thân thể Minh Trăn quá yếu, hôm nay tám phần cũng không thể xuống giường đi lại được. Độc từ trong bụng mẹ cũng không nhiều lắm, mà cũng bời vì không nhiều lắm nên mới có thể sống đứt quãng đến ngày hôm nay, muốn thải hết độc ra thì đại phu không chỉ cần có y thuật cao minh mà còn tập võ công tốt, nội lực thâm hậu.
Quý Bách hành tẩu giang hồ nhiều năm, có tâm nghĩa hiệp, mấy năm nay vẫn yên lặng cứu người, y thuật cũng rất tinh xảo, châm cứu là cao minh nhất.
Bây giờ thải một chút nội lực ra, sau này phải dùng châm cứu trị liệu.
Chờ sau khi Quý Bách rời đi, Thiên Cầm tiến lên giúp đõ Minh Trăn một chút: “Cô nương cảm thấy tốt hơn không?”
Minh Trăn chỉ cảm thấy rất mệt, nàng yếu ớt nhắm mắt lại: “Dìu ta lên giường nghỉ ngơi một lát đi.”
Chờ khi lên trên giường, Minh Trăn rất nhanh đã nhắm mắt lại, ngủ say rồi.
Tân Dạ bên cạnh lo lắng hỏi: “Cũng không biết y thuật của vị tiên sinh này thế nào nhưng thấy cô nương phải chịu tội, ta đau lòng quá.”
Thiên Cầm lắc đầu nói: “Cô nương ngày thường rất lạnh lùng, hời hợt, lá gan cũng rất nhỏ, rất ít cũng người khác nói chuyện, nếu nàng tín nhiệm tiên sinh này thì tám chín phần là tốt rồi.”
Sau khi hoàng đế băng hà, trong cung cũng vội vàng mai táng, Kỳ Sùng an bài quan viên mai táng, chờ sau khi hoàng đế hạ táng, lại có nghi thức tế lễ và hợp táng.
Bận rộn mấy ngày liền.
Mấy năm nay hoàng đế gây khó xử cho Kỳ Sùng rất nhiều lần, Kỳ Sùng cũng không có tình cảm với ông ta, gần như việc tổ chức tang lễ chỉ là một hình thức thôi mà thôi.
Quan trọng nhất lúc này là tự nhiên Ngũ hoàng tử Kỳ Tu lại mất tăm mất tích.
Thiên tử băng hà, Kỳ Tu thân là hoàng tử nhưng không đến lễ mai táng, Kỳ Sùng và quan viên đương nhiên rất phẫn nộ, chê bai Kỳ Tu bất hiếu.
Sở hoàng hậu và hai phi tần khác của Sở thị đều bị Kỳ Sùng yêu cầu phải tuẫn táng nhưng nữ nhân Sở thị này lại không muốn, vẫn tìm lụa trắng treo cổ như trước.
Về phần Kỳ Diên, Kỳ Sùng không tìm thấy tung tích của Kỳ Tu, giận dữ khai đao với Kỳ Diên, lấy tội danh mưu nghịch mà giết Kỳ Diên, mọi người trong Sở gia đều bị giam vào ngục tối.
Các quan viên đều hao tổn tinh thần vì tang sự của thiên tử, tang lễ lớn, quan viên phải túc trực bên linh cữu suốt hai mươi bảy ngày, sau khi An Quốc công trở về nhà một lần, cũng không có thời gian về nữa, bây giờ ở nhà môn cùng người khác ăn trai giới.
Bây giờ trong cung có vài phần lạnh lẽo, một phần thê thiếp của hoàng đế được chôn cất trong một phần của lăng, một phần là trong hoàng cung an hưởng tuổi già, Lý Phúc đứng bên cạnh Kỳ Sùng nói: “Bệ hạ nghỉ ngơi sớm đi, hai ngày nay đã hao tổn tinh thần nhiều rồi, sợ sẽ có tổn hại đến thân thể.”
Trong cung cách phủ An Quốc công cũng một khoảng xa, ngày mai Kỳ Sùng còn có chuyện quan trọng đương nhiên không thể tùy tiện rời đi.
Hắn mới đăng cơ vi đế, cũng có rất nhiều chuyện cần xử lý, bây giờ quyết định phong vương cho một số huynh đệ.
Cũng đã một khoảng thời gian không gặp Minh Trăn rồi, chỉ nghe chút tin tức từ Minh Trăn thôi.
Lý Phúc biết Kỳ Sùng lo lắng cho Minh Trăn, y nói: “Bệ hạ yên tâm, bây giờ Minh cô nương rất khỏe mạnh, vị Quý tiên sinh kia đang chữa bệnh cho Minh cô nương.”
Sau này mỗi ngày Quý Bách đều đến chỗ Minh Trăn châm cứu cho nàng, sau một tháng, quả thật sắc mặt Minh Trăn tốt hơn rất nhiều.
Quý Bách cũng sẽ không ở lại kinh thành lâu, lần này là điều trị thân thể cho Minh Trăn nên ông mới ở lâu như thế.
“Đợi đến lúc cuối xuân, ta cũng nên trở về rồi.” Quý Bách lắc đầu nói: “Sau một tháng nữa, xương cốt con sẽ tốt hơn một chút, mỗi ngày đều uống thuốc sẽ có thể hết hoàn toàn.”
Mấy ngày nay Minh Trăn đều uống thuốc, Quý Bách cũng đã kiểm tra rồi, trong kinh thành có một danh y tốt, y thuật quả thật rất tỉ mỉ, trách không được Minh Trăn có thể sống đến bây giờ, dược liệu toàn là đồ quý, có thể làm những của cải trong nhà người giàu mất sạch, uống nhiều năm như thế cũng có thể nhìn ra Kỳ Sùng vô cùng coi trọng nâng niu nàng.
Quý Bách nói: “Bây giờ hắn đăng cơ làm hoàng đế, sư bá còn chưa thấy hắn nữa, thiệt là tiếc nuối.”
Mấy năm nay ở chung với Minh Trăn, Quý Bách cảm thấy được đây quả thật là đứa trẻ tốt, tâm tính đơn thuần, người gặp người thích. Nhưng mà còn hơi nhỏ một chút, Kỳ Sùng lớn hơn Minh Trăn vài tuổi, Quý Bách cũng muốn nhìn thử xem, sao nam nhân này lại thích gặm cải thìa mềm mềm này.
Minh Trăn nghĩ nghĩ: “Nếu sư bá muốn gặp thì để ta cho người hỏi hắn một chút xem có rảnh hay không.”
Quý Bách cười nói: “Hắn mới vừa đăng cơ, không rảnh đâu, cũng không rảnh xuất cung.”
Hai ngày nay thân thể Minh Trăn tốt lên không ít, nàng cưỡi ngựa với Minh Oái, nàng ấy vừa mới tìm được hai con ngựa khỏe.
Chờ đến giữa trưa, Minh Trăn và Minh Oái cũng nhau ra ngoài, Minh Oái cưỡi ngựa rất thuần thục, tiểu mã lại dễ dàng được khống chế, Minh Trăn là lần đầu cưỡi nên Minh Oái nắm dây cương dạy nàng.
“Đáng tiếc năm nay không có săn bắn mùa xuân, bởi vì hoàng đế băng hà.” Minh Oái lắc lắc đầu nói: “Nhưng mà thái tử đăng cơ, thật ra cũng là một chuyện tốt, quý nữ trong kinh thành thời gian này đều đang rục rịch, nghĩ đến sau này sẽ tuyển tú, bản thân cũng có thể tiến cung.”
Minh Oái trở mặt với quận chúa Gia Hàn, nhà nàng ta cũng dần suy sụp, công chúa Ninh Đức thì bị giết, bây giờ nàng ấy cũng nhàn nhã, tự tại, ở trong giới quý nữ địa vị cũng được tăng lên rất nhiều, nghe được kha khá chuyện.
Bây giờ ở cùng với Minh Trăn, nên có chuyện gì ngạc nhiên, Minh Oái cũng muốn chia sẻ cho Minh Trăn nghe một chút: “Nhưng mà ta nghe nói bệ hạ có yêu thương một mỹ nhân, dụng mạo rất xinh đẹp, nghe nói bởi vì công chúa Ninh Đức đắc tội với vị mỹ nhân này, tiến cung mà phải tranh thủ tình cảm với mỹ nhân, đúng là gian nan.”
Minh Trăn sửng sốt một chút.
Thật ra nàng không xác định được mình có phải là mỹ nhân trong miệng Minh Oái không nữa.
Bởi vì về chuyện công chúa Ninh Đức ch3t, Minh Trăn cũng không thấy cảm kích. Ở trong cung nàng cũng không thấy công chúa Ninh Đức, thậm chí khi nào công chúa Ninh Đức đắc tội với nàng, lúc nào thì nàng ta bị giết thì Minh Trăn cũng còn rất hoang mang, nàng không biết luôn.
Trong phủ An Quốc công có một vị khách quý đến.
Nhìn thấy nam nhân tuấn tú mặc áo long bào, Quý Bách lắc đầu nói: “Xem ra ta không có mắt nhìn rồi, lúc trước nói người không thể quý, quả thật quý không thể nói.”
Kỳ Sùng nói: “A Trăn đã làm phiền tiên sinh chăm sóc rồi, nếu sau này tiên sinh có chuyện gì cần thì trẫm đều sẽ tận lực tương trợ.”
Quý Bách lắc đầu: “Ta đã một bó tuổi rồi, sớm đã xem nhẹ công danh rồi, A Trăn là con gái của sư muội ta, ta cứu A Trăn, đương nhiên bởi vì con bé dịu dàng, thiện lương, cũng không phải ngưỡng mộ ưu đãi của ngài.”
Kỳ Sùng chắp tay nói: “Tiên sinh thật sự khiến người khác kính nể. A Trăn đang ở đâu thế? Trẫm muốn nhìn nàng một chút.”
Quý Bách nói: “Thân thể khôi phục rất nhiều, đã đi chơi với tỷ tỷ nàng ấy rồi. Ngày hôm sau ta sẽ thử lấy khóa linh mạch của nàng ra, để lâu trong thân thể nàng cũng không tốt.”
Kỳ Sùng nói: “Lúc lấy ra có tổn hại gì đến thân thể của nàng không?”
“Sinh trưởng trên người nhiều năm như thế, ta cũng không thể xác định được.” Quý Bách lắc đầu: “Chỉ có thể để đến lúc đó tùy tình huống mà quyết định.”
Kỳ Sùng nói: “A Trăn lúc nhỏ rất ngốc, tâm tính cũng rất đơn thuần, sau này lấy ra chắc sẽ rất thông minh.”
“Chẳng lẽ ngài cho rằng bây giờ con bé rất ngốc sao? Nếu thế cũng sẽ không có nhiều người thích như thế.” Quý Bách nói: “Khóa linh mạch khiến con bé khi sinh ra sẽ yếu ớt, nhưng sau này có thể bù lại, tuy chậm hơn người khác nhưng cũng tốt đẹp lên.”
“Tính tình nàng thế này đã được định sẵn rồi, có thể thay đổi chính là tư chất tự nhiên, ngày thường học mười mới hiểu, sau khi lấy khóa linh mạch ra, sau này một lần đã có thể nhớ.”
Cũng bởi vì trời sinh Minh Trăn thiếu vài phần trí tuệ nên khi đi theo Kỳ Sùng, bên cạnh hắn mưa dầm thấm đất, rất có thể sẽ trở thành người lãnh khốc, vô tình.
Tất cả đều có cơ duyên hết cả.
Quý Bách lắc đầu: “Có thể lấy ra hay không thì chưa biết, sau này lại nói.”