Sau đó hoàng thái phi Thận Đức nhìn kỹ cách ăn mặc của Minh Trăn.
Trên người của tiểu cô nương, từng đường kim mũi chỉ đều là khí thế bất phàm.
Lúc Kỳ Sùng vẫn còn là Tần vương, trong phủ đã giàu sang phú quý, là phú quý trong những người phú quý. Nhưng bản thân Kỳ Sùng lại khiêm tốn, không giống với Kỳ Thưởng, toàn yêu thích mấy thứ trăng hoa, ăn chơi đàng điế.m, lãng phí lêu lổng, dính dáng tới đủ loại mỹ nữ trẻ lả lướt.
Bây giờ làm hoàng đế, vừa giàu có vừa uy phong, tư khố cũng vô cùng dồi dào.
Cho nên khi sủng ái một cô nương, cũng cho nàng hưởng thụ sự xa hoa xa xỉ, ăn gì uống gì mặc gì đều là những thứ tốt nhất.
Thân là nam nhân có thể chịu đựng khổ cực nhưng nữ nhân của mình, tuyệt đối không thể để nàng gánh chịu dù chỉ nửa phần được.
Càng nhìn càng thấy lòng chua xót, càng thấy ganh ghét. Ganh ghét tiểu cô nương trẻ tuổi xinh đẹp, đố kỵ với người chả cần làm gì mà cũng có được những gì mình tha thiết mơ ước.
Trong lòng hoàng thái phi Thận Đức không dễ chịu cho lắm.
Trong tay bà ta cầm một chuỗi Phật châu, Phật châu xoay chuyển, hoàng thái phi nói: "A di đà phật. hoàng đế cũng quá nuông chiều ngươi rồi, ai gia luôn cảm thấy nữ tử nên khổ cực một chút, nữ tử chịu khổ mới cứng cỏi, hơn nữa hiền lương giản dị là nguyên tắc của hậu phi trong hậu cung, A Trăn à, ngươi cũng nên khuyên nhủ hoàng đế kiềm chế một chút mới phải, hưởng phúc quá nhiều sẽ hao tổn tuổi thọ của ngươi, như vậy thì không tốt lắm đâu.”
Từ khi còn bé khi tiến vào Tần vương phủ A Trăn đã biết tới điều này, nàng sống trong “phúc”, tất nhiên không biết được bản thân hưởng bao nhiêu phúc khí cho nên lấy làm khó hiểu với những lời nói của hoàng thái phi Thận Đức.
Bởi thế nàng gật đầu ứng phó, không tranh chấp với bà ta: "Thái phi nói rất đúng."
Uống xong một tách trà ở đây, Minh Trăn lập tức muốn cáo lui.
Sau khi ra ngoài, nàng thở phào nhẹ nhõm, khi nãy ở trong chỗ của hoàng thái phi Thận Đức nàng cứ luôn cảm thấy buồn bực, trong lòng không dễ chịu cho lắm.
Thiên Cầm nhìn thấy sắc mặt Minh Trăn mệt mỏi, bèn tiến lên đỡ tay nàng, nhỏ giọng an ủi: "Cô nương cứ nhẫn nhịn một chút, qua vài tháng nữa thái phi sẽ phải dọn tới sống ở Lương vương phủ, sau này ít gặp mặt lắm.”
Minh Trăn "Ừ" một tiếng.
Sau đó Thiên Cầm lại nói: "Chỉ là, sau này cô nương sẽ sống lâu dài trong cung, có một số chuyện cũng nên làm quen dần.”
Mặc dù không có hậu phi, không cần xử lý vài chuyện vặt vãnh của phi tần hậu cung nhưng thân là hoàng hậu, có thế nào cũng cần phải tiếp xúc với tôn thất và phu nhân tiểu thư quyền quý.
Tuy nhiên chuyện Thiên Cầm vô cùng lo lắng không phải những chuyện này.
Trước mặt người khác Minh Trăn vẫn luôn im lặng, trầm mặc ít nói, dù cho có lên tiếng nói chuyện, từ trước tới nay vẫn ăn nói nho nhã thỏa đáng. Thân phận hoàng hậu phải giữ gìn uy nghi, kiệm lời ít nói đương nhiên là chuyện quan trọng.
Cứ ngẫm ngẫm nghĩ nghĩ, Thiên Cầm tự nhiên thấy buồn cười, cảm thấy có phải mình đã suy nghĩ nhiều quá hay không.
Chuyện của tương lai vẫn còn rất xa lắm.
Sau đó liền đi tới hành cung, những ngày này Kỳ Sùng rất bận rộn nên không có thời gian ở cạnh Minh Trăn, chuyện trên triều quá nhiều, hằng ngày đều làm việc tới sứt đầu mẻ trán, chỉ riêng việc xử lý chuyện chính sự là đã làm không xuể rồi.
Khi bắt đầu áp dụng việc cải cách thì phải tính đến nhiều chuyện.
Minh Trăn cũng biết Kỳ Sùng rất bận, đương nhiên nàng sẽ không cố ý đến làm phiền, tự mình lén đến Ngự Thiện Phòng tập nấu ăn với ngự trù, nấu canh thanh mát giải nhiệt cho Lý Phúc mang đi.
Hành cung Cảnh Sơn mát lạnh tĩnh mịch, Minh Trăn vừa đến hành cung lập tức cảm nhận được sự tươi mát này, bên ngoài là một rừng trúc xanh rì, gió vừa thổi, lá trúc đung đưa va vào nhau kêu xào xạc khiến cho lòng dạ người ta khoan khoái vui vẻ.
Nàng ngồi trong làn gió một lúc, đến khi sắc trời dần tối thì Minh Trăn quay về. Lúc khi đi ngang qua thư phòng, Minh Trăn nghe thấy có người đang nói chuyện, hình như là giọng nói của nữ tử, nàng không kiềm chế được mà lặng lẽ thò đầu nhìn.
Thì ra là công chúa Thục Tĩnh, công chúa Thục Tĩnh hoạt bát hơn một chút so với trước kia, khóe miệng vốn xệ xuống cũng biến trở thành nhếch lên, giống như gặp được chuyện gì đó vui vẻ. Cứ nhìn thế này thì cũng thấy Thục Tĩnh là một mỹ nữ rất yêu kiều.
Minh Trăn không có thói quen lén lút nghe người khác nói chuyện nên sau đó nàng quay về chỗ ở của mình. Chờ đến buổi tối, Kỳ Sùng quay về, Minh Trăn mới hỏi một chút.
Kỳ Sùng nói: "Thục Tĩnh đang nói chuyện hôn sự của muội ấy, muội ấy nhìn trúng một thanh niên, muốn trẫm tứ hôn cho muội ấy."
Cũng xem như tâm đầu ý hợp, đối phương cũng có vài phần tâm ý với Thục Tĩnh, người thanh niên kia là bảng nhãn của hai năm trước, nhã nhặn tuấn tú, trên quan trường rất thanh khiết liêm chính.
Thục Tĩnh yêu thích nên bạo gan đề ra hôn sự và tứ hôn với Kỳ Sùng.
Kỳ Sùng vô cảm với Thục Tĩnh, chẳng qua chỉ là một muội muội khác mẫu thân mà thôi, trong mắt hắn thì nàng ấy không khác người dưng là mấy. Nhưng Thục Tĩnh nhiều tuổi nên cũng phải xuất giá, muội ấy có đối tượng ngưỡng mộ trong lòng, đỡ phải đi lựa chọn người khác.
Minh Trăn gật gù: "Thì ra là vậy. Công chúa Thục Tĩnh rất tốt, bệ hạ, ngài hãy đồng ý với nàng ấy đi."
Kỳ Sùng nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Minh Trăn: "Được, cho muội ấy thêm chút của hồi môn."
Minh Trăn mím môi cười cười: "Ta biết ngay mà, bệ hạ là người tốt nhất thiên hạ."
Những năm trước Thục Tĩnh vẫn luôn bị ức hiếp, thậm chí bị đả kích tới mức tâm tính vặn vẹo, bây giờ được gả cho người mình yêu, phu thê an an tĩnh tĩnh sống qua ngày, cũng xem như khổ tận cam lai.
Tình yêu nàng dành cho Kỳ Sùng vẫn trước sau như một, chì là gần đây Kỳ Sùng lại tâm sự.
Tất nhiên tâm sự do Ngu Hoài Phong mang tới rồi.
Ngu Hoài Phong không ở nước Li của mình cai quản cho đàng hoàng mà lại quay về triều Lăng. Lần này quay về, Kỳ Sùng lo lắng hắn sẽ dẫn Minh Trăn đi.
Với lại bản thân Minh Trăn cũng muốn về nước Li một khoảng thời gian ngắn, nhưng ngắn hay dài thì Kỳ Sùng đều không bằng lòng để nàng đi. Một lần đi là nghìn dặm xa xôi, trên đường đi có rất nhiều chuyện không thể lường trước, hơn nữa Minh Trăn còn là người rất rất mau quên, khi nàng còn bé, Kỳ Sùng ra ngoài đánh trận, rời nhà thời gian dài thế mà Tiểu Minh Trăn quên luôn cả hắn luôn.
Nàng có thể nhìn thấy được gần đây bệ hạ không vui, quả thật chuyện phiền lòng trên triều rất nhiều, vì thế ta mới nói trở thành hoàng đế không dễ dàng gì, nhất là khi làm một hoàng đế tốt.
Minh Trăn giơ tay ôm lấy cổ Kỳ Sùng, chủ động hôn một cái lên khuôn mặt hắn: "Khi bệ hạ thấy không vui, A Trăn sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh bầu bạn cùng người."
Kể từ sau lần ở trong thùng tắm đó, khoảng thời gian này Kỳ Sùng chưa chạm vào nàng lần nào nữa.
Thứ nhất là thái y bảo Kỳ Sùng kiềm chế, cố gắng bớt giày vò Minh Trăn đi, cơ thể Minh Trăn không thể chịu đựng sự yêu chiều quá độ của hắn đâu.
Thứ hai là quãng thời gian này Kỳ Sùng rất bận rộn, có thời điểm quay về cũng đã gần rạng sáng, thật sự không có thời gian để ý đến chuyện này.
Thế nhưng đêm nay, Kỳ Sùng hơi khó kiểm soát, có thể do áp lực dạo gần đây quá lớn, tích tụ tồn đọng quá nhiều nhớ nhung tình d.ục nên lúc này mới có thể cho nàng.
Cũng có thể do tính chiếm hữu hắn dành cho Minh Trăn quá sâu đậm, muốn gấp gáp có được nàng, để nàng cảm thấy sự tồn tại của hắn. Lần này Ngu Hoài Phong quay trở về, đã uy hiếp được Kỳ Sùng.
Hắn vẫn luôn là một người rất độc tài chuyên quyền.
Đêm nay Minh Trăn thấy hơi đau một chút, so với hai lần trước, cảm thấy lần này cũng không dịu dàng là mấy.
Nhưng nàng có thể cảm nhận được cảm xúc của bệ hạ, biết được hình như tâm tình của bệ hạ không tốt lắm cho nên cố gắng nhẫn nhịn không khóc, dù cho Minh Trăn rõ ràng là một người rất thích khóc.
Tuy trong âm thanh mang theo một chút nức nở, ánh mắt cũng đỏ sáng lấp lánh giống chú thỏ con.
Kỳ Sùng thật sự bất mãn cho nên mới chiếm lấy ngay lập tức, vì vậy mới ngang tàng canh giữ, nóng lòng muốn chứng minh với Minh Trăn, chứng minh bản thân mới là nam nhân có thể bảo vệ nàng tốt nhất.
Nhưng Minh Trăn đã quá mệt mỏi, gần như nàng muốn hôn mê, vả lại bởi vì quá nóng nên đổ nhiều mồ hôi, tóc cũng ướt tới mức dính trên da thịt.
Ngón tay nàng liên tục co quắp lại vì ngượng ngùng và căng thẳng, đôi má thoáng ửng hồng, vì xấu hổ nên e ngại không dám mặt đối mặt với hắn.
Sau cùng mới khàn giọng cầu xin Kỳ Sùng: "Bệ hạ tha cho A Trăn có được không?"
"A Trăn, A Trăn thật sự không chịu nổi rồi."
"Thật đó, A Trăn không lừa gạt bệ hạ."
Thêm một lần nữa hoặc kéo dài lâu hơn một chút, sợ rằng nàng sẽ ngất xỉu.
Kỳ Sùng hôn lên đôi môi Minh Trăn, giao hòa với nàng bằng một nụ hôn thật ngọt, cuối cùng khi rời khỏi người nàng, mái tóc dài của Minh Trăn bung xõa trên gối, đôi mắt cũng khẽ khép lại.
Mềm mại mảnh mai, thực sự khiến người ta yêu thích quyến luyến, cả cơ thể và tâm trí đều thất thủ ở sự mềm mỏng thùy mị của nàng.
Kỳ Sùng biết bản thân mình hơi quá đáng, làm lâu như thế, chớp mắt một cái là mấy canh giờ trôi qua.
Ngày hè khiến người ta dễ đổ mồ hôi, giọt mồ hôi chảy xuôi men theo cơ bụng của hắn, tụ lại rất nhiều.
Hơi thở dày đặc mùi vị nam tính, ở bên trong căn phòng nho nhỏ này, mang tới rất nhiều cảm giác an toàn cho Minh Trăn.
Hắn chính là nơi Minh Trăn thấy an toàn nhất, chỉ cần có bệ hạ là đã đủ rồi.
Lúc này, Kỳ Sùng cũng hơi hối hận, tại sao hắn có thể hung tàn với Minh Trăn thế này, cho dù muốn làm một trận thỏa thích vui sướng thì cũng phải chờ cho thân thể nàng khá lên một chút chứ!
Nhưng nàng ngoan ngoãn, cho dù cổ họng đều rên đến khàn nhưng vẫn mềm mại ôm lấy bờ vai to rộng của Kỳ Sùng.
Kỳ Sùng nói: "Trẫm hơi mất khống chế."
Chỉ là hắn quá yêu thích A Trăn, A Trăn khiến cho hắn thần hồn điên đảo.
Minh Trăn cho hắn có được niềm vui sướng khó có thể hình dung, không chỉ thoả mãn về cơ thể, thậm chí còn thỏa mãn trên cả tinh thần.
Dù sao thì cũng tiểu mỹ nhân báu vật nho nhỏ của đất trời, đẹp tới độ không thể miêu tả, là người mà hắn yêu nhất, cũng toàn tâm toàn ý yêu hắn, hiện tại đang ở cùng một chỗ với hắn, chỉ cần nghĩ tới thực tế này, Kỳ Sùng lập tức có cảm giác càng thích nàng hơn.
Màu đỏ trên khuôn mặt Minh Trăn đã biến mất, nhận thấy Kỳ Sùng đang áy náy, bàn tay nhỏ của nàng vuốt v3 gương mặt Kỳ Sùng: "Bệ hạ cảm thấy quá đáng nhưng mà, A Trăn rất thích bệ hạ, bệ hạ rất..."
Do dự một chút, Minh Trăn tiến sát tới bên tai Kỳ Sùng, sắc mặt mình càng đỏ hơn nhưng muốn nói ra lời cỗ vũ cho Kỳ Sùng: "Bệ hạ thật sự rất tuyệt..."
Lồng ng.ực Kỳ Sùng bị đâm mạnh một cú, cảm giác rất muốn tan chảy, tiếp đó che lại miệng nàng: "A Trăn ngốc, nàng mà còn nói nữa, trẫm sẽ khiến nàng ngày mai khỏi xuống giường luôn.”
Nàng cảm thấy hình như Kỳ Sùng lại có hứng thú với mình, bởi vì sợ hãi bèn che miệng, nửa dưới gương mặt bị Kỳ Sùng che lại, một đôi mắt lóng lánh ánh nước mang theo nét dịu dàng sau khi xong việc, nhút nhát đáng thương nhìn Kỳ Sùng.
Kỳ Sùng chịu không nổi ánh mắt Minh Trăn, thật ra hắn không hiểu rõ lắm, tại sao Minh Trăn có thể ngọt ngào như vậy, vừa ngọt vừa mềm khiến tim gan người ta muốn tan chảy.
Hắn nắm lấy cánh tay có ý đồ vùng vẫy của Minh Trăn, kiểm tra một chút xem có làm nàng bị thương hay không.
Ngược lại vẫn còn ổn, cũng không bị tổn thương nào.
Minh Trăn bị nam nhân đè xuố.ng không thể động đậy, nhất thời xấu hổ khiến mặt càng đỏ hơn, giống hệt như một chiếc bánh hấp nóng hôi hổi, không nhịn được lấy cẳng chân nhỏ đá một cước trên vòm ng.ực rắn chắc của hắn: "Bệ hạ buông ta ra."
Chân nhỏ mềm mại cũng bị giữ chặt rồi hôn một cái.
Sắc trời hơi hửng sáng, Kỳ Sùng ôm nàng vào lòng, lần này xem như đã xong, Minh Trăn cũng thấy buồn ngủ, Kỳ Sùng nhắm mắt lại, nhẹ nhàng ôm nàng: "Đã rất lâu rồi trẫm không bầu bạn với A Trăn rồi, hôm nay A Trăn nghỉ ngơi một ngày, ngày mai trẫm đưa A Trăn đi cưỡi ngựa nhé."
Minh Trăn "Ừm" một tiếng: "Vâng."
Hiện tại nàng cũng đã biết cưỡi ngựa, chẳng qua Kỳ Sùng không đồng ý để nàng cưỡi ngựa một mình, vẫn còn muốn để nàng cưỡi chung một con với hắn, ở trong vòng tay của hắn, lúc nào cũng nhìn thấy được mới cảm thấy an tâm một chút.
Minh Trăn nói: "Bệ hạ muốn lên núi tìm gì?"
"Hươu sừng linh lung." Tuy Minh Trăn không cho phép hắn giết hươu nai nhưng hắn vẫn muốn đưa Minh Trăn đi thăm thú một chút: "Cho A Trăn nhìn xem."
Trên người Minh Trăn được bao bọc bởi tấm áo choàng màu trắng, hôm nay Kỳ Sùng cũng mặc kỳ bào màu trắng luôn, hai người ngồi chung trên yên ngựa, thoạt nhìn thật tương xứng, giống như một đôi được rời đất tạo thành.
Dòng suối trong vắt chảy róc rách, thỉnh thoảng có con thỏ nhỏ xinh xắn nhảy tới trước mắt, nếu là lúc trước, Kỳ Sùng nhất định sẽ săn bắt nó, lúc này Minh Trăn ở đây, nàng thích những động vật nhỏ như thỏ con hươu nai, Kỳ Sùng liền tha cho chúng nó.
Minh Trăn rất ít khi ra ngoài vui chơi như thế này nên cảm thấy trên núi thanh tịnh, khiến người ta vui vẻ thoải mái, ở cùng một chỗ với Kỳ Sùng cũng rất vui vẻ.