- Thực ra mợ cũng chẳng biết thằng Gù có thực sự chơi được mợ Hân như nó kể với mợ không, nhưng ý mợ là… mợ muốn khiến mợ Hân nhục nhã.
Từ lần đầu tiên gặp mợ Hân, Tiến đã thấy thích mắt rồi. Gái xinh, da trắng nõn nà, má lúc nào cũng hây hây hồng, cách ăn mặc yêu kiều kín đáo, đã là thằng nền ông thì ai nom mợ chả thấy mê. Nhưng nó phận tôi tớ nên chưa bao giờ có suy nghĩ lếu láo. Cái đợt biết Lập và mợ có gian tình, nó rất khinh thường mợ. Sau khi biết mình bị mợ lừa, nó vừa ghét mợ vừa nể phục trí thông minh của mợ. Bữa nay được mợ Phượng gợi ý, nó chợt thấy tim mình rung động. Nhưng nghĩ tới con Trà, nó liền từ chối:
- Con có người yêu rồi mợ ạ, không làm được cái việc nɠɵạı tình thất đức ấy đâu!
- Ôi dào, có gì mà thất đức chứ? Đàn ông đàn ang, chơi bời tí làm gì mà căng? Mợ tin mày nên có miếng mồi ngon mợ mới trao cho mày chứ!
Sự thực là mợ Phượng không thích giao chuyện quan trọng cho người mợ không tin tưởng nên nhất định mợ phải thuyết phục được thằng Tiến. Mợ dụ nó:
- Thế không muốn có tiền xây nhà à? Mày yêu con Trà nhiều thế không lẽ để nó đi ở đợ cả đời?
Nghe mợ Phượng nói thế, Tiến hơi hoang mang. Tuần trước bị trộm nhưng mợ Phượng chỉ chửi thầm chứ không dám la làng, bởi nếu lộ ra, ông Tài sẽ nghi hoặc vì sao mợ có tài sản lớn như vậy, ông mà điều tra lại sổ sách, phát hiện ra mợ ăn bớt tiền ở xưởng gỗ thì mợ chỉ có nước ăn cám. Thế nên, mợ đành ngậm đắng nuốt cay giữ kín mọi chuyện và sai nó âm thầm đi điều tra thằng trộm. Tất nhiên, nó chẳng thể điều tra ra, vì nó chính là trộm. Nó làm theo lệnh của người chủ thực sự của nó, cái người mà nó chưa từng biết mặt nhưng luôn gửi tiền giúp đỡ nó suốt mấy năm trời nó vô công rồi nghề. Sau khi Tiến nhận được mẩu giấy nhỏ chỉ thị nó phải thay thế vị trí của thằng Gù bên cạnh mợ Phượng, nó nghe lời chủ răm rắp. Ngay từ đầu chủ của nó đã biết mợ Phượng làm ăn xảo trá, nhưng người ấy vẫn dặn nó giúp đỡ mợ Phượng nhiệt tình, đợi tới ngày ông Tài giao toàn bộ xưởng gỗ lớn cho mợ Phượng quản lý thì mợ Phượng sẽ trở thành con rối của người ấy, giúp người ấy kiếm tiền. Không ngờ, sự xuất hiện của mợ Hân đã làm thay đổi tất cả. Vì không thể lợi dụng được mợ Phượng thêm nữa, người ấy gửi mẩu giấy khác cho Tiến, sai nó vét sạch tiền, vàng và trang sức trong két sắt rồi bọc vào túi vải để đằng sau biệt thự của ông Tài, tự khắc sẽ có người đến lấy. Nó làm y theo lệnh chủ nên giờ nó chau mày, đăm chiêu hỏi:
- Mợ trêu con à? Con tưởng mợ bị trộm hết tiền rồi, mợ lấy đâu tiền cho con xây nhà?
- Yên tâm đi! Trong tài khoản của mợ còn đầy tiền!
Mợ Phượng nói xạo vậy thôi chứ mợ quen thói tiêu hoang, đầu tuần thầy Tài cho bao nhiêu tiền tiêu vặt thì cuối tuần mợ đã xài gần hết, dạo này còn không biển thủ được xu nào ở xưởng gỗ, lấy đâu ra tiền? Cơ mà thái độ tự tin của mợ đã đánh lừa được thằng Tiến. Nó cứ chắc mẩm mợ vẫn còn giàu lắm nên nảy sinh lòng tham muốn ăn quả đậm. Bị đồng tiền làm hoa mắt, nó chấp nhận đồng ý với mợ. Nhưng nó dự định sẽ chỉ đánh đập mợ Hân một trận rồi nói dối là đã chơi mợ ấy cho mợ Phượng vui thôi chứ không làm chuyện bậy bạ có lỗi với con Trà. Nó nghiêm túc bàn bạc:
- Theo như con thấy dạo này buổi tối mợ Hân toàn ở nhà dạy cậu Hoan thôi. Có tối thứ bảy tuần trước mợ đi khám bệnh thì cũng được cậu Hoan đưa đi. Dụ mợ ra ngoài một thân một mình buổi tối thực sự hơi khó.
- Tối không rủ được thì rủ ban ngày, lấy cớ có người nhà bị bệnh ý, đừng nhắn tin như thằng Gù vì nó sẽ sinh nghi. Tốt nhất mày thuê con nào mà mợ Hân không biết mặt để tới lừa nó. Mợ Hân thích lo chuyện bao đồng lắm, biết có người cần mình nó sẽ không làm ngơ đâu.
- Con biết thế, nhưng đầy lần là ban ngày mà mợ Hân vẫn rủ Tiên hoặc Hiếu đi khám bệnh cùng mợ ấy mà.
- Không lo, mợ tính cả rồi.
Mợ Phượng ghé tai Tiến bàn bàn chi tiết kế hoạch. Tiến nghe xong liền băn khoăn thắc mắc:
- Con xin nhắc nhở mợ là làm việc này cũng không khiến mợ lấy được quyền quản lý xưởng gỗ lớn đâu ạ, vì giờ cậu Hoan mới là người quản lý xưởng. Mợ Hân có làm sao đi chăng nữa thì ông Tài cũng không bao giờ giao lại quyền quản lý cho mợ.
- Mợ biết chứ. Mợ chỉ muốn khiến nó nhục nhã để xả giận thôi. Xả xong rồi tính tiếp. Khi tóm được nó, mày phải thật mạnh tay, sau khi hành hạ nó xong thì đập cho nó một trận, phải khiến mặt mày nó thâm tím để Tết này nó không dám ngóc đầu ra ngoài vênh váo với bọn người làm. Không thấy nó đau đớn, mợ ăn Tết không ngon.
- Dạ, con biết rồi. Mợ an tâm. Con xin lui ạ.
Tiến chào mợ Phượng, đi ra ngoài vườn, tình cờ thấy con Trà đang ngồi trong bụi dâm bụt, nó rất khó chịu. Sau khi biết bị mợ Hân lừa, Tiến đã ngay lập tức nghi ngờ lúc Trà thả thính mình trong rừng. Một buổi đêm, Tiến khoá trái cửa, doạ nạt Trà đủ kiểu, rốt cuộc Trà cũng khai ra chuyện nó lén lấy chiếc điện thoại của Tiến lúc ở trong rừng. Từ đó, Tiến không tin tưởng Trà nữa. Yêu thì yêu nhưng vẫn phải cảnh giác. Bởi thế, lâu rồi Trà cũng chẳng thể giúp mợ Hân thêm chuyện gì nữa cả. Bữa nay thấy mặt thằng Tiến hơi đáng nghi, vì hiểu rõ người yêu mình nên Trà trốn vào bụi dâm bụt soạn tin nhắn:
“Mợ Hân! Phải hết sức…”
Nó chưa kịp viết nốt từ “cẩn thận” thằng Tiến đã xông tới giật điện thoại của nó, xoá đi tin nhắn chưa kịp gửi rồi gằn giọng cảnh cáo:
- Con khùng này nữa! Còn dám mách lẻo với mợ Hân một lần nữa thì mày chết với anh!
Con Trà sợ không dám liên lạc với mợ Hân nữa. Nó tủi thân khóc lóc sụt sùi. Thằng Tiến không quan tâm lắm, xong vụ này Tiến xây nhà mới rồi qua hỏi cưới Trà, nó lại sướиɠ điên lên ý mà. Tiến tán mấy ngày nó đã đổ, nó mê Tiến như vậy, nó chẳng giận Tiến lâu đâu. Sáng hôm sau, Tiến thổi hương mê vào phòng con Tiên và thằng Hiếu, mục đích là để giữ chân không cho chúng nó ra hiệu thuốc. Sau đó Tiến ra chợ hoa quả, lén đưa hai trăm ngàn cho con Thuý, ghé tai nó dặn dò vài câu. Thuý cất tiền vào túi rồi nghe lời chạy ra hiệu thuốc của mợ Hân, nước mắt nó giàn giụa, nó hốt hoảng cầu cứu mợ:
- Mợ Hân ơi! Chẳng biết thầy con bị bệnh gì mà cả người nổi mề đay rần rần rồi trán nóng như lửa đốt, cứ mê man suốt từ đêm qua tới giờ. Mợ làm ơn làm phước mợ qua nhà con khám bệnh cho thầy con với mợ!