Chẳng biết cậu Hoan có biết cậu đang được hưởng phúc không? Chắc là không, cậu ngô nghê mà. Cậu thường hành động theo bản năng, nếu có suy nghĩ thì chỉ nghĩ được in ít chứ không nghĩ xa được như mợ. Thấy mợ chưa nhận lời giữ tiền hộ mình, cậu hắng giọng hỏi:
- Ơ hay cái con này? Chồng nhờ giữ tiền hộ mà mãi chẳng có ý kiến ý cọ gì, hay là chê chồng ít tiền?
Hân cười khổ, cô lo cậu ra ngoài không có tiền thôi chứ chê bai gì cậu đâu. Cô định rút chiếc ví trong túi quần của cậu để bỏ vào vài triệu, vậy mà cậu lại xuyên tạc:
- Ê! Con vợ lùn! Làm cái gì thế? Thằng Lập nó còn ngồi lù lù ở kia mà mày dám ngang nhiên sàm sỡ cậu vậy hả? Con gái con lứa vô duyên nó vừa chứ!
Hân ngượng, hai má ửng hồng. Cậu nom vậy lại càng thích trêu. Tay cậu giữ khư khư khuy áo của cậu, mắt cậu chớp chớp y như con bê non, làm bộ khổ sở xin xỏ:
- Cậu xin vợ đấy! Cậu biết cậu ngon trai, nhưng mà có gì thì cũng nên đợi tới lúc về nhà vợ ạ, chứ giữa chốn đông người vợ tấn công cậu như này cậu ngại chết. Còn gì là cái tự trọng của một thằng nền ông nữa hả vợ?
Lập cười ha hả hại Hân bối rối vô cùng. Cô mím môi đá nhẹ vào chân chồng một cái cho bõ tức. Ông chồng vô duyên của cô vẫn nhơn nhơn:
- Không ăn được thì liền chà đạp người ta thế hả? Làm người ai làm thế hả vợ?
Hân mím môi bỏ đi. Cậu gọi thêm mấy đứa nữa đến dọn hàng và chở đồ về nhà với Lập cho nó đỡ cô đơn rồi hí hửng đuổi theo vợ. Bắt được vợ, cậu nhấc bổng nó lên. Con vợ đang dỗi cậu hay sao ý, nó đấm nhẹ vào ngực cậu, ngấm ngầm lườm cậu. Cậu cũng lườm yêu nó rồi tống nó vào xe, đưa nó tới cái nhà hàng cách hội chợ ba cây số dùng bữa tối. Vì cậu là khách quen nên các em gái gặp cậu mặt tươi như hoa, tiếp đón hết sức nồng nhiệt. Có em còn định bón súp cho cậu ăn, nhưng cậu hắng giọng bảo:
- Khỏi nịnh cậu. Nịnh mợ kia kìa! Mợ tịch thu hết tiền của cậu rồi, mợ hài lòng thì tụi bay mới có tiền tip.
Bị đổ tiếng oan tịch thu hết tiền của chồng, Hân hơi không vui, nhưng thấy mấy em mặc kệ cậu, ra sức cưng chiều mình, cô lại buồn cười. Lúc thanh toán cô cũng thoáng tay chi tiền tip một chút. Hai vợ chồng còn lượn lờ mãi mới về nhà. Cả ngày bận rộn nên Hân dành chút thời gian riêng tư cho bản thân mình. Cô xả nước đầy chiếc bồn tắm bằng gỗ, trải cánh hoa hồng thơm thoang thoảng trên mặt nước rồi thư thái ngâm mình trong làn nước ấm. Hân đem cả điện thoại vào để nghe nhạc, nhưng bữa nay ông chồng đáng ghét tắt nhạc trong điện thoại của cô, cậu bê cả cái máy nghe đĩa than kiểu cổ vào để mở nhạc cổ điển cho vợ nghe. Tiếng nhạc du dương, êm dịu và trầm bổng hơn hẳn, Hân khẽ mỉm cười. Cậu tắt điện, thắp sáng cây nến thơm trên giá rồi bất thình lình nhảy vào bồn tắm ôm chầm lấy vợ, cố ý trêu chọc:
- Anh xin chào cô em xinh tươi!
Hân tuy ngượng chín mặt mày nhưng trong lòng cô lại nảy sinh ham muốn chơi đùa cùng cậu. Cô đáp:
- Xin anh giữ tự trọng. Em là phụ nữ đã có chồng rồi.
- Thế chồng em đi đâu mà lại để cô em xinh tươi một mình trong đêm tối thế này?
Cậu hỏi đểu, hai bàn tay xấu xa đã chạm vào hai nụ hoa kia, ra sức vân vê khiến nó đỏ ửng. Hân lí nhí nói:
- Đừng làm thế anh… nɠɵạı tình là sai ghê lắm!
- Sai nhưng sướиɠ em ạ.
Cậu đùa dai, với loại chuyện tế nhị như này, Hân luôn kém cỏi hơn chồng. Tay cậu hết vân vê nụ hoa nhỏ lại chuyển tới trêu chọc xung quanh đoá hoa lớn khiến người cô mềm oặt. Hân yếu ớt tựa người vào lồng ngực rộng lớn của cậu, thở dài nhận thua:
- Em trêu cậu không nổi nữa. Em thua rồi.
- Thua thì phải bị phạt!
Dứt lời, cậu đem chuỗi cảm xúc hưng phấn của mình gửi gắm vào chốn sâu thẳm nhất trong Hân. Vì cậu hành động khá đột ngột nên Hân hơi đau, nhưng chỉ vài giây sau, sự nhịp nhàng của cậu và những nụ hôn rơi đều đều trên bả vai Hân khiến cô thấy rung động mãnh liệt. Cô thả lỏng để chồng có thể thoải mái yêu thương mình. Cậu vui vẻ quấn lấy vợ. Gương mặt nó ửng đỏ nom còn đẹp hơn cả những cánh hoa hồng đang dập dềnh trong nước. Đôi mắt nó long lanh ghê, thi thoảng nó lại chớp chớp hàng lông mi dài cong vút nom ghét quá. Cả cái môi chúm chím kia nữa, ai cho cười mà cười, cười với chả cợt, để lộ lúm đồng tiền duyên dáng dễ sợ. Chẳng phải lần đầu tiên gần gũi vợ, mà sao cậu vẫn xao xuyến dữ dội. Chẳng ngờ có ngày giữa cậu và vợ không chỉ là tình cảm phu thê tôn trọng lẫn nhau mà còn có sự hoà hợp về chuyện đó. Hoà hợp thực sự. Chưa một ai đem lại cảm giác hạnh phúc triệt để cho cậu như vợ cậu. Được vợ bao bọc, cậu thấy ngọt lìm lịm. Mỗi lần cánh hoa mềm mại của vợ xoa dịu chuỗi cảm xúc nóng rẫy trong cậu, cậu lại cảm thấy hưng phấn. Cậu quyến luyến bên vợ mãi mới cho nó vào giường ngủ. Lòng cậu cứ bị vấn vương hoài nên buổi đêm cậu ngủ không nổi. Cậu nằm bên vợ, vuốt ve những sợi tóc mềm mại của nó, tự hỏi sao con vợ mình có thể ngủ say đến thế? Nó ngủ một mạch tới năm giờ sáng luôn à. Buổi đêm bị cậu cắn trộm mấy cái vào má mà chẳng biết gì cả, sáng ra vẫn ngây ngô ôm cậu, nũng nịu mè nheo:
- Đừng dậy vội, để vợ ôm thêm chút xíu!
- Ừ.
- Người chồng em ấm thật đấy! Em ngủ ngon quá! Chồng ngủ có ngon không ạ?
Cậu thở dài, có ngủ được tí nào đâu mà ngon? Cậu thơm nhẹ lên trán vợ, trìu mến gọi:
- Hân!
- Dạ, vợ nè! - Hân dịu dàng đáp.
- Cậu… - Giọng cậu ngập ngừng.
- Sao vậy? Cậu khó chịu chỗ nào à?
Hân sốt sắng hỏi han, cậu lắc đầu. Sau một hồi trầm ngâm cân nhắc, cậu cọ môi vào môi Hân, chỉ cọ chút xíu lấy động lực thôi, rồi cậu nặng nề bảo:
- Cậu… cậu nghĩ… có khả năng rất cao… là… cậu đã trót yêu em mất rồi!