Cậu hôn má vợ vài cái rồi mới chịu về biệt phủ. Cứ trông thấy cái mặt con Diễm là cậu lại chán. Bắt đầu hẹn hò với nó nên lẽ dĩ nhiên phải đưa nó đi ăn, mà cứ hễ nó giở cái giọng ỏn ẻn bắt chước vợ cậu nhưng không tới cậu lại thấy ngứa tai. Cậu cố ý gắp cho Diễm nhiều đồ ăn, cho nó bận nhai đỡ nói nhiều. Diễm nghĩ cậu thương mình nên xúc động bảo:- Cậu chăm em thế này thì em béo chớt à!- Béo khoẻ béo đẹp, lo gì?Cậu thản nhiên hỏi lại, Diễm làm màu:- Lo chứ, lo béo rồi cậu không thương nữa.- Là em thì người có ụ ị như cái lu cậu vẫn thương.Lời khẳng định của cậu khiến Diễm sướиɠ rơn. Ở cạnh cậu, nó luôn có cảm giác hạnh phúc tột đỉnh. Sau chín lần hẹn hò suôn sẻ, lần thứ mười, nghe lời mẹ Liên, buổi tối hôm thứ sáu nó hẹn cậu qua phòng mình. Cậu đúng giờ ghê lắm, còn nó, tất nhiên phải để cậu chờ đợi một chút cho thi vị rồi. Lúc cậu qua, Diễm có nghe thấy tiếng bước chân, nhưng nó vẫn đang ngâm người trong bồn nước đầy hoa thơm ngát. Diễm cố ý mở hé cửa phòng tắm, nó chắc mẩm rằng kiểu gì cậu cũng nhìn trộm mình nên cố ý lả lướt phơi bày những nét quyến rũ thầm kín. Đúng như cái tên của nó, Diễm cảm thấy bất cứ hành động nào của mình cũng kiều diễm, ngay cả cái cách nó bước ra khỏi bồn rồi nhẹ nhàng lau người cũng đầy quý tộc. Diễm thư thả khoác chiếc váy ngủ mỏng tanh rồi dịu dàng bước ra ngoài. Cậu cũng thật đáng yêu quá cơ, ban nãy ngắm trộm nó suốt mà giờ còn giả bộ ngồi trên giường suy tư rõ nghiêm túc. Diễm tủm tỉm mở tủ lấy ra chai rượu tình loại siêu đặc biệt. Nó mở nắp chai, rót ra hai ly rượu. Cậu Hoan biết ý đứng dậy lấy một ly nhấp thử. Diễm mồi chài:- Rượu này là em đặc biệt chuẩn bị cho cậu đấy! Nể em thì cậu phải uống cạn ly nha!Diễm tự uống cạn ly rượu của mình cho cậu đỡ nghi ngờ. Cậu Hoan cũng uống cạn ly rượu. Thực ra chỉ một ly là đủ khiến trai gái yêu nhau quên đường đi lối về rồi, nhưng vì lòng tham muốn chơi với cậu tới bến luôn nên Diễm nịnh cậu uống cạn thêm một ly nữa cùng nó. Hai ly rượu khiến đầu óc nó mụ mị. Nó rơi vào trạng thái mơ màng không còn phân biệt được đâu là người, đâu là gấu bông. Cậu đưa cho nó con gấu bông to sụ mà nó tưởng là cậu, cứ ôm riết lấy gấu. Cậu Hoan tất nhiên vẫn tỉnh táo. Trước khi sang đây, Phúc đã bắt cậu uống thuốc giải rượu tình. Tuy cậu nghe lời Phúc uống thuốc nhưng cậu vẫn chẹp miệng bảo:- Nam nữ hẹn hò buổi tối uống vài ly rượu tình với nhau là chuyện bình thường, rượu chứ có phải độc đâu mà, mày cẩn thận quá hoá thừa đấy!- Rượu tình thông thường thì tất nhiên không phải chuyện gì đáng lo. Chỉ sợ rượu tình con Diễm dùng là loại rượu đặc biệt, uống vào mê muội rồi không còn là chính mình luôn nữa ý chứ. - Phúc lo lắng nói.Cậu thấy nể thằng Phúc thực sự, nó nói trúng phóc luôn à. Nom Diễm cứ đè gấu bông ra hôn cậu thấy tởm dễ sợ. Diễm đủ thông minh để không giấu bất cứ thứ gì đáng nghi trong phòng và xoá những tin nhắn quan trọng nên cậu chẳng thèm lục lọi phòng hay tìm cách mở điện thoại của nó. Cậu vốn định đợi tới khi nào Diễm tin tưởng mình thì dò hỏi về các mối quan hệ của nó, nhưng bữa nay có cơ hội vàng nên cậu khai thác luôn:- Diễm! Em có quen bà Liên không?- Sao lại là bà Liên ạ? Là mẹ Liên chứ!Diễm nói giọng lè nhè rồi thơm má gấu bông. Cậu chưa kịp hết sốc thì nó đã khoe khoang:- Em là con gái mẹ Liên, ba Hậu. Ba mẹ em đều giỏi nên mới đẻ ra em giỏi đó cậu! Em thực ra là con gái của người có quyền có thế chứ không phải con nhà bần nông đâu. Thế nên em mới xứng đáng với cậu!Cậu Hoan há hốc, cậu ngập ngừng hỏi Diễm:- Chính em… bỏ độc Hân… phải không?- Sao cậu lại hỏi chuyện đó? Người ta không nói đâu.- Diễm ngoan! Diễm nói cho cậu nghe đi mà!- Chuyện đã qua rồi, nói làm gì? Phải bí mật á.- Giữa cậu và Diễm thì cần gì phải bí mật đâu nhờ? Diễm xinh đẹp dễ thương ơi Diễm tiết lộ sự thật cho cậu biết đi. Cậu tò mò quá à!- Nói ra nhỡ cậu trách em thì sao?- Không, cậu không trách. Diễm đáng yêu thế này, yêu còn không hết, ai nỡ trách chứ?Cậu Hoan nịnh ngọt, Diễm phụng phịu bảo:- Em chẳng muốn bỏ độc Hân đâu, nhưng mẹ Liên cứ ép em phải ra tay. Thực tình em cũng thương Hân… dẫu sao Hân cũng là chị gái em mà.Có được đáp án, cậu Hoan cậu vội vã soạn tin nhắn thông báo cho bà Vân. Ông Đăng và bà Vân hôm nay cũng lên thăm Hân, vào nhòm cháu thấy sắc mặt nó hồng hào xong thì cũng an tâm rủ vợ chồng Hậu Hà ra ngoài hành lang ăn vải. Đọc xong tin nhắn của Hoan, bà Vân sốc đến mức đánh rơi cả quả vải trên tay. Nóng tính nên bà lườm ông Hậu rồi nhiếc móc:- Chú Hậu cũng giỏi giấu quá nhỉ? Có cô con gái lớn tướng với em Mộng Liên mà cả nhà không hề hay biết gì!- Bác nói liên thiên cái gì thế?Ông Hậu sửng sốt hỏi lại. Nếu không có bà Hà và ông Đăng khuyên can thì bà Vân đã vả cho ông Hậu vài phát rồi. Bà cố kiềm nén cơn giận để nói:- Con Diễm làm ở xưởng gỗ nhà ông Tài kêu nó là con mẹ Liên, ba Hậu. Chính nó tự thừa nhận bị mẹ Liên ép nên mới hại Hân. Tất cả là tại chú đó, ngu xuẩn nên dây phải đống “mứt” to đùng, hại vợ khổ, con khổ.- Bác hâm à? Cứ nhắc tới tên Liên là em đã thấy tởm rồi, có con với nó làm sao nổi?Ông Hậu chối. Bà Hà lên tiếng bênh vực chồng:- Bác đừng vì lời nói một phía của bé Diễm mà nghi ngờ nhà em, tội nghiệp. Có gì cứ điều tra đã bác.- Tra thì tra. Tôi mà tra ra từ khi con Liên ra tù chú còn gặp nó thì chú ăn cám!Bà Vân doạ nạt. Ông Hậu nóng mặt bảo:- Vâng. Bác giỏi bác tra được em và con đó còn tí tởn với nhau thì em ăn cám cho bác coi luôn!- Được đấy! Chú đừng có to còi. Nói cho chú biết một phút lỡ lời thì cả đời chỉ có bốc “mứt”! Nhá!Bà Vân hùng hổ tuyên bố rồi sai người đi điều tra. Sau hai ngày, bà nắm được thông tin do những người năm xưa từng làm chung công ty với ông Hậu kể lại là bà Liên từng tới tìm ông Hậu nhiều lần nhưng ông không tiếp. Tuy nhiên, bà lại được ông bảo vệ hết sức săn đón. Vậy nên có khả năng cao Diễm là con gái của ông bảo vệ. Để cho chắc chắn, bà sai người tới nhà ông bảo vệ, cho ông ít tiền và xin vài sợi tóc. Bà cũng xin ông Hậu vài sợi tóc, đồng thời nhắn tin yêu cầu cậu Hoan tìm cách lấy tóc của Diễm. Cậu giả bộ tình cảm chải đầu cho Diễm, lén lấy vài sợi tóc của nó mắc trên chiếc lược rồi gửi cho bà Vân. Sau đó, bà gửi các mẫu tóc đi xét nghiệm ADN. Kết quả trả về cho thấy Diễm không phải con gái của ông Hậu, nó có cùng huyết thống với ông bảo vệ. Bà Vân muối mặt xin lỗi ông Hậu rồi gọi điện cho cậu Hoan bàn bạc về hướng đi sắp tới. Nghe lời bà, cậu tới xưởng gỗ, giả bộ xem xét sổ sách rồi bảo Diễm:- Em làm tốt lắm. Nhưng nếu là Hân ở vị trí của em thì chắc chắn doanh thu phải tăng gấp đôi thế này cơ!Tính Diễm rất hiếu thắng, nó không hề vui khi thấy cậu phát ngôn ra câu đó. Diễm ỏn ẻn dựa vào người cậu, giọng điệu dỗi hờn:- Hân đã rời xa nơi này rồi, nhắc tới làm gì cho mất vui! Sau này em cố gắng là được chứ gì? Trong vòng ba tháng, em nhất định sẽ làm cho doanh thu của xưởng gỗ tăng gấp ba để chứng tỏ với cậu rằng em xứng đáng làm mợ chủ của cái biệt phủ này hơn bất kỳ ai.Cậu Hoan cố ý công kích:- Cậu sợ em làm không nổi đâu, vất vả lắm!- Vì cậu vất vả đến mấy em cũng chịu! Với cả… nhỡ đâu… hôm đó… nhỡ em dính bầu thì cũng là vì tương lai con của tụi mình mà…