Tuy giờ đã được dựa vào con trai nhưng bà Tuyết không ngu dại gì mà chê của cải của ông Tài nên bà gật đầu đồng ý làm vợ ông rất nhanh. Bà vui vẻ chụp ảnh chiếc nhẫn rồi gửi cho người quen khoe khoang. Bà Hà nhận được tin nhắn mừng thay cho bà thông gia. Bà gọt ít hoa quả đem lên cho Hoan, nhưng thấy thằng nhỏ cứ nắm tay vợ khóc suốt bà lại tế nhị không bước vào phòng. Đến khi nghe thấy tiếng cửa mở, đoán ông Hậu về bà mới lên tiếng:
- Hoan! Con trốn tạm sang phòng em Sương được không? Mẹ sợ ba Hậu thấy con lại nổi khùng.
Cậu Hoan thở dài, chẳng muốn xa vợ chút nào nhưng mẹ vợ nài nỉ nên cậu đành phải nghe lời. Bà Hà vội đi xuống dưới lầu đón chồng. Ông Hậu bực bội hỏi:
- Thằng yêu nghiệt kia đâu rồi? Gọi nó ra đây gặp anh!
- Em có biết con rể ở đâu đâu mà gọi nó ra gặp mình?
Bà Hà nói dối tỉnh bơ. Ông Hậu chợt thấy hơi thất vọng về con rể. Anh Khải cố ý thêm mắm dặm muối:
- Người đâu mà kỳ, ban nãy thấy nó gào thét kêu nhớ vợ, con tưởng nhớ thật, ai ngờ nói mồm. Chắc thằng rồ đấy chắc lại phóng xe tới bar quẩy rồi chú ạ.
- Thôi đừng nhắc tới nó nữa, nhức đầu.
- Dạ. Công nhận, nhắc tới lại thấy bẩn mồm chú ạ.
Ông Hậu cùng anh Khải lên phòng thăm Hân. Ông Hậu chẳng thiết tha làm gì cả, chỉ cứ ngồi lì bên con gái. Lúc con tỉnh táo trở lại, ông mừng rớt nước mắt. Đứa con gái bướng bỉnh này nữa, bị chồng bạo hành cũng không chịu tâm sự với ba. Ông giận nó hết sức. Nhưng ông thương nó nhiều hơn cả giận nên ông không nỡ mắng. Ông chỉ cầm tay Hân, nhẹ nhàng hỏi han:
- Hến của ba còn mệt không?
- Dạ, con không sao ba ạ.
Hân trả lời theo phản xạ. Cô chẳng hiểu vì sao mình đang ở nhà, may mà ba Hậu giải thích tường tận sự tình cho cô nghe. Có hai chuyện Hân thấy không hợp lý xíu nào, đó là chuyện Hân bị chồng bạo hành và chuyện cậu nhắn tin láo lếu với ba. Cô chau mày liếc anh Khải. Khải thấy Hân khó chịu nhìn mình thì buồn vô cùng. Nhờ vào kế hoạch hoàn hảo của anh mà giờ Hân có thể đường đường chính chính ly dị Hoan. Lẽ ra Hân phải thấy cảm kích chứ, sao lại nhìn anh như kiểu trách cứ thế? Không lẽ em vẫn còn tiếc nuối cái danh phận làm dâu nhà giàu? Em còn nhỏ, suy nghĩ còn non quá. Thôi thì bao giờ về làm vợ Khải, Khải sẽ dạy dỗ em lại từ đầu vậy. Khải tất nhiên không sợ Hân tố cáo mình, bởi vì ngay từ đầu chú Hậu đã không tin tưởng thằng Hoan rồi, giờ em bênh vực chồng, đổ lỗi cho Khải thì chú nhất định sẽ cho rằng con gái mình vì yêu mà mù quáng thôi.
Hân cũng hiểu những suy nghĩ trong lòng anh Khải. Những gì anh thể hiện càng chứng tỏ anh không yêu Hân. Anh làm chuyện bỉ ổi, biết rằng Hân có thể nhìn ra nhưng anh chẳng sợ. Hiển nhiên, anh không quan tâm đến cảm xúc của Hân nhiều bằng việc ba Hậu nhìn nhận anh như nào. Vẻ mặt anh tự đắc như kiểu vừa giành được thắng lợi khiến Hân thấy hơi buồn cười. Kế hoạch nhiều lỗ hổng như vậy mà cứ tưởng hoàn hảo lắm. Vì hơi mệt nên Hân chẳng thèm tranh luận với anh, cô nũng nịu nói:
- Mẹ Hà! Mẹ Hà thay đồ đẹp cho Hến!
Ông Hậu biết ý rủ anh Khải xuống phòng khách chơi. Đợi ba và anh đi rồi, Hân mới ôm chầm lấy mẹ, ghé tai mẹ kể hết những nghi vấn trong lòng mình. Bà Hà chín chắn và ít hành động bốc đồng hơn ông Hậu nên tất nhiên bà tin Hân. Bà xoa đầu con gái, cưng chiều dỗ dành:
- Hến ngủ thêm một lát nữa đi nhé! Hến an tâm, có mẹ Hà ở đây rồi, mọi chuyện sẽ đâu vào đấy thôi.
- Dạ, mẹ Hà vừa giỏi vừa đẹp vừa thơm, Hến yêu mẹ Hà chớt mất luôn ý.
- Gớm thôi cái cô này! Chỉ giỏi nịnh!
Bà Hà cười cười đắp chăn cho Hân rồi đi sang phòng Sương, yêu cầu con rể đưa điện thoại cho mình. Sau đó, bà đem chiếc điện thoại qua nhà ông Đăng bàn bạc một hồi lâu rồi mới đủng đỉnh về nhà bảo anh Khải:
- Khải à! Ban nãy cô qua nhà bác Đăng thấy bác khen con quá trời luôn đó! Bác ngưỡng mộ con vì con giành được bằng thạc sĩ ở nước ngoài. Bác nhờ cô chuyển lời nếu con rảnh thì qua nhà bác chơi để truyền đạt kinh nghiệm học hành cho các cháu.
Anh Khải thấy bác Đăng để mắt tới mình thì vui lắm. Anh vội vã qua nhà bác. Biệt thự nhà bác và biệt thự nhà chú Hậu nhìn từ bên ngoài thì giống nhau nhưng đi vào bên trong mới thấy được sự khác biệt. Bác Đăng là đại gia mà, đẳng cấp hiển nhiên phải khác chú Hậu rồi. Sang nhà bác mà anh cứ ngỡ như lạc vào khu vườn toàn châu báu ngọc ngà. Vợ chồng bác tiếp đón anh hết sức niềm nở, đem mứt nɠɵạı nhập mời anh ăn, rót trà thượng hạng cho anh uống. Bác Đăng lớn tiếng gọi các cháu:
- Đông! Xuân! Hạ! Mau qua phòng khách đi tụi con, qua nghe anh Khải chia sẻ nhiều kiến thức bổ ích.
- Ông ơi! Tết nhất tới nơi rồi! Tụi con chỉ cần bổ sung bánh chưng, giò rán, miến xào và dưa muối thôi, không cần bổ sung kiến thức đâu ạ.
Đông thay mặt hai em nói từ trong bếp vọng ra. Nó vừa dứt lời thì bị ba Khôi lườm cho một cái rõ ghê, mẹ Thu cũng mắng tụi nó không có chí hướng nên ba đứa đành phải đi ra phòng khách với ông nội. Để chứng tỏ sự thông tuệ của mình, anh Khải nói chuyện với ba đứa bằng tiếng Anh. Phát âm của anh không tệ, nhưng cách nói của anh màu mè hoa lá cành khiến ba đứa buồn ngủ díp cả mắt. Mặc dù đã rất cố gắng, tụi nó vẫn gà gà gật gật. Ông Đăng phì cười vỗ mông các cháu đen đét rồi quát ầm ĩ:
- Cái lũ đầu đất này nữa, chẳng biết tiếp thu tinh hoa gì cả! Mau vào bếp chén bánh chưng tiếp đi!
Ba đứa như được giải thoát, sung sướиɠ lao vào bếp. Bà Vân thở dài tâm sự:
- Đấy! Con xem! Có ba đứa cháu thì chẳng đứa nào có chí hướng mới chán chứ! Một mình ba nó thì làm sao có thể quản lý hết cơ ngơi của hai bác? Suy cho cùng, bác vẫn cần một người giỏi giang như con giúp đỡ.
Anh Khải cười thầm trong bụng. Anh mà tới công ty nhà bác Đăng làm việc thì sớm hay muộn cơ ngơi của bác cũng thuộc về anh thôi, vì thằng con trai của bác bị tự kỷ mà. Đến lúc đó không những ba Khang được mở mày mở mặt với họ hàng mà Hân cũng phải quỵ luỵ anh chứ không dám kiêu chảnh như bây giờ đâu. Để gây thêm thiện cảm với bác, anh cố ý tỏ ra khiêm tốn:
- Bác đừng đánh giá con cao quá, con ngại lắm ạ.
Ông Đăng cười cười bảo:
- Mình mưu trí hơn người thì việc gì phải ngại hả con? Thật lòng bác nể con lắm luôn. Bác ngứa mắt với thằng Hoan lâu rồi mà cũng không nghĩ ra cách lấy điện thoại của nó để nhắn tin chọc tức chú Hậu.
Bị nhột, anh Khải vội vàng thanh minh:
- Hình như có sự hiểu nhầm ở đây bác ạ…
- Nhầm thế nào được mà nhầm. Rõ ràng Hân vừa nhắn tin cho bác bảo em cầm điện thoại của chồng đi phát quà mà. Hân đi với con, không con nhắn mấy câu mất dạy đó cho chú Hậu thì còn ai nhắn?
Vì đã lường trước được tình huống này nên anh Khải giở thói lươn lẹo tố cáo Hân:
- Chắc Hân cố ý nói vậy để che giấu cho Hoan thôi bác ạ, con không ngờ em mê muội thằng đó đến mức sẵn sàng vu vạ cho con. Con buồn quá!
- Vậy hả? Nghĩa là con chưa từng chạm qua chiếc điện thoại của thằng Hoan phải không? - Ông Đăng bẫy.
- Dạ, con chưa từng chạm qua bác ạ.
Anh Khải khẳng định. Ông Đăng làm màu:
- Con bé Hân này mất nết thật đấy! Hồi xưa nó ngoan chứ đâu có thế đâu? Chắc nó học tính lươn lẹo của thằng chồng vô học kia rồi. Nó làm bác thất vọng quá!
- Thôi bác ạ, Hân còn trẻ người non dạ, suy nghĩ chưa thấu đáo, bác bỏ qua cho em.
Anh Khải khuyên nhủ ông Đăng. Bà Vân lôi ra trong túi chiếc điện thoại bà Hà vừa mang sang, cáu gắt nói:
- Bỏ là bỏ thế nào được? Bác nhất định sẽ gửi chiếc điện thoại của thằng Hoan đi giám định dấu vân tay để minh oan cho con. Con Hân nhà này bướng lắm, phải có bằng chứng rõ ràng thì nó mới chịu nhận lỗi.
Anh Khải sốc! Anh không hiểu vì sao bác Vân lại có trong tay điện thoại của thằng Hoan. Anh cũng không lường trước được bác đòi đem điện thoại đi giám định dấu vân tay. Anh tưởng người ta chỉ làm thế khi cần bắt tội phạm nghiêm trọng thôi chứ vài ba cái tin nhắn hỗn xược thì đâu nhất thiết phải mất công đến thế? Sợ toát mồ hôi hột, anh vội vã ngăn cản:
- Thôi bác ơi, con sống trong sạch có trời xanh chứng giám. Bác không cần làm chuyện phiền phức thế đâu, vừa mất thời gian vừa tốn tiền của bác ạ.
Ông Đăng tỉnh bơ nói:
- Con đừng lo, giờ bác về hưu rồi, nhàn nhã lắm, không có gì nhiều nhặn ngoài thời gian cả!
Bà Vân vô tư bổ sung:
- Bác thì bác hơi điệu, phải đi spa làm đẹp suốt nên chẳng có nhiều thời gian như bác Đăng. Cơ mà được cái về vấn đề tiền nong thì bác lại chả bao giờ thiếu con ạ!