Ngặt nỗi, ngoài vợ ra, những lúc khổ sở vật vã như này cậu không muốn nương tựa vào bất kỳ ai cả. Nếu giờ hai vợ chồng gây gổ, vợ mà đòi ly hôn thì đời cậu nát bét. Cậu không muốn tái hôn với bất kỳ ai cả. Cậu chỉ muốn chung sống với người đàn bà đang nằm cạnh mình cả cuộc đời này thôi. Cho dù… người ta rất ác… cậu vẫn như một thằng khờ rúc vào lòng người ta. Ban nãy được vợ cho uống thuốc có tác dụng an thần nên nằm bên vợ một lát cậu bắt đầu ríu mắt. Dần dà, cậu chìm sâu vào giấc ngủ, điện thoại đổ chuông cậu cũng không biết. Hân từ chối cuộc gọi để chồng nghỉ ngơi. Một lúc sau, cô thấy máy báo tin nhắn từ “Dì Liên”:
“Cậu Hoan! Nguy to rồi cậu ơi! Oanh trốn viện rồi! Nó quẫn quá hay sao mà nhắn tin cho tôi kêu muốn nhảy cầu tự tử. Có người trông thấy nó đứng trên cái cầu ở gần nhà thì chụp ảnh gửi cho tôi nè cậu. Giờ tôi đang qua chỗ nó, cậu nhận được tin nhắn thì qua liền nhé!”
Bà Liên gửi thêm vào máy cậu Hoan bức ảnh chị Oanh đang u uất đứng trên cầu. Sợ trong lúc rối ren cậu không tìm được Oanh nên bà gửi cả hình bản đồ có đánh dấu địa điểm cháu mình nhảy cầu. Thực ra kế hoạch nhảy cầu tự tử để ăn mày tình thương từ cậu Hoan là bà Liên bày cho chị Oanh. Chính bà kêu chị đi ra cầu đứng để bà chụp ảnh. Hồi xưa bà từng áp dụng cách này một lần để ăn vạ ông Hậu rồi, nhưng ngày đó bà đen, chơi chiêu đúng ngày trời nổi cơn dông, sấm từ đâu đánh sầm một cái làm bà giật bắn cả mình, trượt chân ngã lộn cổ xuống sông. May mà thường ngày bà sống hiền hậu lương thiện nên vụ đó tai qua nạn khỏi. Hôm nay thì không như thế, trời trong xanh, nắng vàng, bà cũng đã dặn Oanh bám chắc vào lan can cầu cho an toàn rồi. Cậu Hoan ngu hơn ông Hậu nên chắc chắn kế hoạch của bà sẽ thành công mỹ mãn thôi. Chỉ cần cậu xuất hiện, Oanh sẽ nghe lời bà trèo lên lan can cầu. Cậu Hoan trông thấy nhất định sẽ lao tới ôm nó, ngăn không cho nó làm điều tệ hại. Bà đã dặn Oanh rồi, cậu càng ngăn cản thì con bé càng phải làm căng, phải nói ra những lời đau thương kiểu như:
- Xin cậu đừng cản em. Ngày cậu quyết định chia tay, tim em đau như có dao cứa, nhưng vì con, em vẫn cố gắng suy nghĩ tích cực. Giờ con không còn, em đâu còn lý do gì để sống nữa đây hả cậu?
Cậu Hoan kiểu gì cũng sẽ thương xót năn nỉ:
- Cậu sai rồi. Cậu xin mà. Xin Oanh hãy nghĩ lại đi. Cậu không dám bỏ Oanh nữa.
Nếu Oanh chịu thoả hiệp ở đấy thì tầm thường quá, thế nên bà dặn con bé phải tiếp tục làm màu:
- Giá kể cậu hứa hẹn với em sớm hơn. Tất cả đã muộn rồi cậu ạ, lòng em đã nguội lạnh, tim em đã đóng thành băng, em không còn gì để nuối tiếc trên cõi đời này nữa.
Sau đó, bà dặn Oanh khóc lóc nức nở, giả bộ giằng co với cậu, muốn lao đầu xuống dòng nước đang chảy xiết kia. Nhưng vì cơ thể quá yếu ớt nên con bé đột ngột bị ngất xỉu, tình cờ ngã ngay vào lòng cậu. Cậu sẽ ôm chặt nó vào lòng và gào lên đầy đau đớn. Oanh sẽ hôn mê một tuần mới tỉnh, doạ cho cậu sợ chết khiếp. Bà Liên tuy đã già nhưng tính cách của bà vẫn mộng mơ như hồi trẻ, bà đặc biệt thích những câu chuyện mà người con gái bị đày đoạ khổ sở vật vã, rồi người đàn ông của cô ấy sẽ day dứt không yên vì đã đối xử tệ bạc với người mình thương. Cậu Hoan chắc chắn sẽ ân hận lắm. Cậu sẽ mủi lòng quay lại với Oanh và tiếp tục cho nó thật nhiều tiền, bà cũng sẽ được ké phần. Bà tính toán kỹ càng lắm rồi, thế nào mà không tính tới trường hợp người lên cầu coi cảnh cháu bà làm màu lại là con Hân chứ không phải chồng nó. Con khốn nạn còn chào bà rõ to:
- Hến chào cô Liên ạ!
- Mày… con điên… vác mặt tới đây làm gì?
Bà điên người hỏi, con ranh giả nai bảo:
- Ơ hay? Là cô nhắn tin kêu con qua mà!
- Cô nhắn tin cho chồng mày chứ nhắn gì cho mày?
- Ơ? Vậy ạ? Thế chắc con nhầm!
Bà Liên bực bội gọi cho cậu Hoan. Nghe tiếng chuông phát ra từ túi xách của Hân, bà thôi không gọi nữa. Hân cố ý đem theo điện thoại của chồng để đề phòng trường hợp bà Liên nhắn tin cho cậu thông báo chị Oanh đổi địa điểm nhảy cầu thì cô còn tới kịp. Nhưng chị vẫn giữ nguyên địa điểm cũ nên Hân đã lo thừa rồi.
- Mày có mà nhầm khối ý, con quỷ! Đã xấu lại còn láo chó, y như con mẹ mày! - Bà Liên uất ức chửi.
- Cô nhầm rồi. Mẹ Hà con mà láo chó như con thì làm gì có chuyện cô đào mỏ được ba Hậu con lâu thế? Có mỗi một chiêu nhảy cầu thôi mà dùng tới tận hai lần, sức sáng tạo của cô cũng chỉ dừng lại ở mức đó thôi à?
Bà Liên hơi nhột, hồi bà giả bộ nhảy cầu để doạ ông Hậu thì con Hân còn bé xíu à, không hiểu sao nó lại biết và nhớ tới tận bây giờ? Bà cáu ầm ĩ:
- Chỉ có cái loại con nhà vô giáo dục như mày mới hóng chuyện của người lớn từ nhỏ thôi. Đừng tưởng thế là hay, ăn nói với người lớn mà hỗn hào như thế cẩn thận sau này nghiệp quật sấp mặt đấy con ạ!
Đối với những người như cô Liên thì Hân chẳng buồn giữ phép tắc. Dù hồi đó Hân còn nhỏ nhưng những gì cô gây ra cho gia đình Hân, từ việc cô bám ba Hậu như nào tới chuyện cô trêu tức mẹ Hà ra sao, Hân vẫn còn nhớ kỹ lắm. Hân thở dài khuyên nhủ chị Oanh:
- Chị Oanh! Đừng nghe cô Liên xúi bậy, chị mau về nhà đi. Phụ nữ sau khi sảy thai cơ thể còn rất yếu, nếu như ngay cả chị cũng không trân quý mạng sống của mình thì đừng mong đàn ông họ thương xót.
- Con khốn khiếp! Cướp hết mọi thứ của tao xong còn ở đó nói đa͙σ lý! Mày biến đi!
Chị Oanh tức tối gào lên. Ông Tài lái xe đi dạo quanh thị xã hóng gió thì tình cờ thấy mợ Hân, chị Oanh và bà Liên đang đứng ở trên cầu. Họ nói với nhau cái gì ông nghe không rõ lắm. Hơi tò mò nên ông lái xe đậu vào bãi đỗ rồi đi lên cầu hỏi han:
- Có chuyện gì thế mợ Hân?
- Dạ, chị Oanh chán đời quá nên đang muốn nhảy cầu, con khuyên nhủ nhưng chị không nghe thầy ạ.
Hân lễ phép đáp, ông Tài chau mày bảo:
- Mọi chuyện ở đây thầy sẽ chịu trách nhiệm, mợ tránh đi chỗ khác ngay.
- Vâng ạ. Cũng sắp tới giờ con phải đi phát quà Tết cho các bé trong lớp học tình thương với anh Khải nên con xin phép đi trước. Tối nay nếu con về muộn thì thầy bu và cậu cứ ăn cơm trước ạ. - Hân nhẹ nhàng nói.
Ông Tài gật đầu. Đợi con dâu đi khuất, ông mới lôi điện thoại ra rồi cười cợt bảo chị Oanh:
- Hỡi ôi cái cô làm màu trên cầu, cô nhảy thì nhảy mau lên để cho tôi còn “lai trơm” câu “viu” với! Mấy khi có dịp gây sốc tăng “pho lâu ờ”! Gớm thôi! Diễn viên nổi tiếng nhảy cầu, “hót” quá! Tôi mà “lai trơm” được vụ này xong tôi đăng bài bán đồ gỗ trên trang cá nhân thì đắt hàng phải biết! Nào! Cô gái! Cô mau nhảy đi! Còn chần chờ chi?