Hoắc Không Hiệp luôn dậy sớm và thường đến thư viện để đọc sách vào buổi sáng sau khi chạy bộ, sau đó ăn sáng và bắt đầu một ngày học tập.
Thói quen của cậu và Diêu Dao khác nhau một trời một vực. Công việc bận rộn và những cuộc xã giao khiến cô thường ngủ rất muộn. Cô còn quá trẻ. Nếu không phải lời nói có quyền lực của chú cô trong ban giám đốc, làm sao cô có thể an ổn ngồi trên chiếc ghế giám đốc kia được, có lẽ vì những lời đồn thổi kia mà bị ban quản trị đuổi ra khỏi ban giám đốc rồi cũng nên. Diêu Dao hiểu rõ đa͙σ lý này, vì vậy cô phải làm việc chăm chỉ 12 phần năng lực mỗi ngày, mỗi một giây phút đều phải sẵn sàng đối phó với bất cứ điều gì có thể xảy ra. Kết quả, một hai ngày nghỉ ngơi đều trở nên rất quý giá, Diêu Dao hận không thể dành cả ngày để ngủ ấy chứ.
Hoắc Không Hiệp nhìn Diêu Dao vẫn đang ngủ say, khuôn mặt nhỏ nhắn không chút phòng bị trong chăn. Sợ đánh thức cô, Hoắc Không Hiệp nhẹ nhàng nhấc chăn ra khỏi giường.
Hoắc Không Hiệp mặc quần áo đứng trước cửa sổ, nhìn cảnh bình minh vừa ló dạng, là khung cảnh sương mù xanh lam mênh mông, như thể mọi thứ đều có hy vọng. Hoắc Không Hiệp đột nhiên cảm thấy cuộc sống vốn như tro tàn nay lại cháy bùng lên, cũng có chút hy vọng.
Mẹ cậu mất sớm, chỉ có cậu và ba nương tựa lẫn nhau. Năm thứ hai đại học, ba đột nhiên bị suy thận mãn tính, chỉ có thể duy trì sự sống bằng cách chạy thận nhân tạo. Chi phí y tế dường như là một cái hố không đáy, nuốt chửng tất cả mọi thứ của một gia đình vốn không giàu có. Sau khi làm thêm ba công việc, cậu vẫn không thể lấp đầy cái hố này. Cậu đột nhiên nhớ ra ai đó đã từng nói rằng cậu có thể kiếm tiền bằng cách làm trai bao, cậu cũng không còn cách nào khác ngoài việc đến B1.
Cậu là một sinh viên đại học sạch sẽ, ưa nhìn, có lẽ còn có chút may mắn. Cậu không được giao cho khu vực bình dân, mà đi thẳng đến khu vực VIP trên tầng năm. Người quản lý nói rằng tiền kiếm được nhiều hơn, người cũng khó tiếp hơn. Cậu ghét những phụ nữ coi đàn ông là trò chơi, càng ghét vận mệnh trêu đùa của chính mình.
Nhưng cậu đã gặp Diêu Dao. Cho đến bây giờ, cậu không ghét cô chút nào.
Nghĩ đến Diêu Dao, Hoắc Không Hiệp thu lại ánh mắt xa xăm, quay về phòng ngủ chính. Cậu muốn thay tấm ga trải giường và giặt chúng.
Sau khi dọn dẹp phòng ngủ, cậu đi vào bếp, nấu một ít cháo gà với các nguyên liệu còn lại trong tủ lạnh. Lúc này cậu mới cảm thán cuộc sống xa hoa của cô.
Từ nội thất, thiết bị, đến xoong chảo, tất cả các loại, các chức năng đều có sẵn. Hoắc Không Hiệp cảm thấy Diêu Dao không giống một người thường xuyên ở nhà, nhưng cuộc sống của cô quả thực không tệ. Thái độ nghiêm túc với cuộc sống của cô, làm cậu cảm thấy thật hâm mộ.
Diêu Dao bị đánh thức bởi hương thơm, cô ngửi thấy mùi cơm, dần dần tỉnh táo, cô mới nhận ra đây không phải là cô đang nằm mơ.
Diêu Dao nằm trên giường, hồi tưởng kỹ lưỡng về những gì đã xảy ra hôm qua, cô đến B1, gặp một cậu bé và mang về nhà. Sau đó Hoắc Không Hiệp đã làm cô đến ngất đi.
Diêu Dao chưa bao giờ bị ngất như vậy. Đây thực sự là lần đầu tiên, Diêu Dao cũng không tức giận. nɠɵạı trừ phần thân dưới bị nong rộng một chút, ngược lại cô cảm giác được một loại thư giãn và hạnh phúc, cơ thể sạch sẽ lại sảng khoái. Có vẻ như cậu ta đã giúp cô lau dọn. Diêu Dao đoán rằng Hoắc Không Hiệp vẫn chưa rời đi. Cô trần truồng đứng dậy, đi đến phòng thay đồ tìm một chiếc váy ngủ mặc vào, chỉ rửa mặt qua loa rồi đi xuống phòng ăn.
Hoắc Không Hiệp quả nhiên vẫn chưa rời đi, cậu đang ngồi bên một cái bàn trong phòng ăn đọc sách, Diêu Dao đưa mắt nhìn, là cuốn "Thiết kế và phân tích cấu trúc vật liệu hỗn hợp máy bay" do Christos Casabogro biên soạn, cuốn sách này vốn được đặt trong tủ sách phòng khách của cô. Không Hiệp đọc rất cẩn thận, thỉnh thoảng còn ghi chú, thậm chí không nhận ra Diêu Dao đang đi đến.
Lần đầu tiên Diêu Dao nhìn thấy Hoắc Không Hiệp, cô đã có cảm giác có thể cậu gặp chuyện gì khó khăn nên mới làm thêm nghề này, không phải vì cậu không có khả năng hay tham tiền, mà như là cậu đã cùng đường. Còn bộ dáng chăm chỉ của cậu hiện tại lại khiến cô chắc chắn hơn về ý nghĩ của mình.
"Cậu thích học lắm sao? Một chút thời gian cũng không buông tha."
Diêu Dao kéo ghế, ngồi đối diện cậu.
Hoắc Không Hiệp giật mình ngẩng đầu, lúc này mới nhận ra Diêu Dao đang ở đây. Cô chống cằm, động tác này khiến cổ cô lộ ra một đường cong ưu nhã. Cô cười khanh khách nhìn cậu. Diêu Dao mặc một chiếc váy ren trắng, làn da trắng mềm mại ở ngực, cùng với đôi chân thon dài lộ ra, nhìn Diêu Dao lúc này giống như một cô gái đơn thuần.
"Tôi lấy sách mà không có sự đồng ý của chị. Tôi xin lỗi."
Không Hiệp đóng sách lại, đứng dậy đi vào bếp một lần nữa: "Tôi nấu một ít cháo, chị chờ chút tôi sẽ đi lấy ."
Diêu Dao cảm thấy thật mới lạ. Cậu ta đối xử với cô như một người bạn gái bình thường, cẩn thận chăm sóc cô. Khi nãy cô có qua phòng ngủ chính nhìn một chút, tấm ga trải giường đã được thay bằng một tấm mới.
Trước kia Diêu Dao cũng có ngủ qua với người khác, họ ân cần hỏi han chăm sóc, tiếc rằng cô chỉ cảm thấy bọn họ thật dối trá, rõ ràng chỉ là mối quan hệ một đêm, thì không nên phát triển như một cuộc tình, cũng giống như chuyện yêu đương vậy, tất cả đều sẽ bị bôi đen nếu như họ cảm thấy phiền ngại. Để không gặp phải rắc rối như thế, Diêu Dao sẽ chỉ làm điều đó với mỗi người một lần. Dần dần, những người ở B1 cũng biết thói quen của cô, họ liền thức thời lĩnh tiền rồi rời đi, sẽ không tốn quá nhiều tâm tư về cô.
Diêu Dao nhìn qua tờ ghi chú của Hoắc Không Hiệp, cậu ghi lại các công thức, các tính chất và cách sử dụng các vật liệu, thấy cậu bưng chén ra, hỏi: "Cậu học cái này sao? Hay chỉ đơn giản là thích thú?"
"Tôi học cái này."
Hoắc Không Hiệp đặt cháo trước mặt cô, đặt một chiếc thìa sứ bên cạnh rồi ngượng ngùng nói với cô: "Tôi có thể lấy những ghi chú của mình không?"
Diêu Dao cảm thấy thật kỳ diệu.
"Những gì cậu viết đương nhiên có thể lấy đi, mấy cuốn sách kia nếu cậu thích thì cũng mang đi đi, tất cả đều là mấy thứ tôi dùng lúc còn đi học, hiện tại cũng không còn dùng nữa."
"Chị học ngành này sao?"
Hoắc Không Hiệp rất ngạc nhiên, ngày càng cảm thấy Diêu Dao là một người rất tài giỏi.
"Ừ." Diêu Dao gật đầu, thấy cậu chỉ múc cho cô một chén bèn cau mày nói: "Sao cậu ăn một chén đi?"
Hoắc Không Hiệp nghĩ mình phải rời đi, không nghĩ đến Diêu Dao lại mời cậu ở lại ăn cơm, vì thế cậu vào bếp lấy thêm chén.
Diêu Dao dùng thìa khuấy cháo trong chén. Những hạt gạo mềm và dẻo được ăn kèm với thịt gà, Diêu Dao nhấm nháp một muỗng cháo, nếm thử một cách cẩn thận. Đã rất lâu rồi cô chưa được nếm hương vị gia đình như vậy. Thực sự rất thoải mái, Diêu Dao ăn hết chén này đến chén khác.
"Thật ngon." Diêu Dao liếʍ môi hỏi: "Tại sao cậu làm việc này? Cậu không nên là loại người này."
Trong ý thức của cô, Hoắc Không Hiệp nên là một sinh viên tốt, không nên đến một nơi như B1.
Không Hiệp sững người một lúc. Cậu không ngờ cô lại hỏi trực tiếp như vậy, nhìn chằm chằm vào miếng gà trong chén, cầm chặt chiếc thìa trong tay, giọng nói có chút ngượng ngùng: "Ba tôi bị bệnh nên cần tiền."
“Cậu biết không, làm trai bao không phải dễ dàng như vậy, không phải ngủ cả đêm đơn giản như vậy.”
Diêu Dao đứng dậy, ngồi vào lòng Hoắc Không Hiệp, hai tay ôm lấy cổ cậu, buộc cậu phải nhìn mình. Cô thích làm những động tác thân mật này với Hoắc Không Hiệp. Nhìn vẻ mặt ngượng ngùng và ngây thơ cậu, Diêu Dao cảm thấy đặc biệt hài lòng. Diêu Dao nhìn vào đôi mắt cậu và nói: "Nếu cậu gặp một số khách hàng có sở thích đặc biệt, chuyện gì họ cũng có thể làm ra được. Một số vì tiền mà trở nên nịnh hót, rồi họ sẽ trở thành trai bao cả đời. Một số người còn nghiện ma túy."
"Tôi sẽ rời đi ngay khi kiếm đủ tiền." Hoắc Không Hiệp cắn răng nói, "Tôi sẽ không như vậy."
"Cậu quá ngây thơ rồi."
Diêu Dao lắc đầu, bàn tay cô ôm lấy mặt cậu, cậu giống như đã từng trải qua cơ cực, khuôn mặt có chút xanh xao, làm cho cậu không giống một sinh viên đại học trẻ tuổi. Mùi sữa tắm trên cơ thể được pha trộn với hương vị nam tính, ngây ngô mà lại sạch sẽ. Diêu Dao đã quen, tham lam hít lấy mùi vị độc đáo này.
"Nếu có người coi trọng cậu, họ sẽ nắm lấy nhược điểm của cậu, kiểm soát cậu, khiến cậu nghiện thuốc phiện, giữ ảnh khỏa thân, đe dọa không cho cậu rời đi đâu."
Hoắc Không Hiệp bị lời nói của cô khuấy động, cậu có chút tuyệt vọng, gỡ tay Diêu Dao giọng nói trầm trầm: "Tôi không có cách nào khác, Diêu Dao. Tôi đã liều mạng làm việc chăm chỉ để kiếm tiền, ngay cả tiền thuốc của ba cũng chỉ miễn cưỡng lo được một tháng. Tôi không còn cách nào khác. Tôi đã thử rất nhiều cách kiếm được tiền, bạn cùng phòng nói rằng tôi chỉ biết học và làm việc, tôi chưa từng biết đến yêu đương hay sống một cuộc sống đại học đúng nghĩa. Nhưng chị biết không, tôi không hề hâm mộ bọn họ, bởi vì tôi biết, tôi không có tư cách, tôi không thể lo cho người khác bất cứ điều gì, chỉ cần tôi lơi lỏng một ngày thôi thì có thể tiền thuốc tháng sau của ba tôi sẽ không có!"
Diêu Dao nhìn cậu nổi cáu với mình cũng không hề tức giận, chỉ lặng lẽ ngồi trên đùi nhìn cậu.
11 giờ 30 phút, khi mặt trời vừa lúc ở đỉnh đầu, nhà Diêu Dao rất sáng. Mặt trời chiếu vào phòng, chiếu cả lên người Diêu Dao. Toàn bộ chân dung của cô được mạ ánh vàng, ngực Hoắc Không Hiệp phập phồng. Từ khi ba cậu nằm viện, cậu đều dành hết thời gian sau khi học xong để làm việc, cũng không có thời gian để trút giận, cũng không có thời gian để phàn nàn. Những cảm xúc tích lũy từng chút từng chút một trong khoảng thời gian quá dài nay rốt cuộc cũng có dịp bùng phát, phải một lúc lâu sau, cậu mới có thể bình tĩnh trở lại.
"Xin lỗi, tôi không nên tức giận với chị."
Người phụ nữ trước mặt chính là người đã mua một đêm của cậu, Hoắc Không Hiệp hẳn là luôn nhớ kỹ mối quan hệ này.
"Tôi đã nói cậu không phải là một trai bao, lời ngon tiếng ngọt cũng không nói, lại còn tức giận với tôi."
Diêu Dao nhảy xuống khỏi người cậu, nhấc di động lên bắt đầu gọi điện.
"Dao Dao?"
Kỳ Kỳ còn chưa tỉnh ngủ, nhìn vào cái tên trên màn hình, hoài nghi hỏi lại.
"Là tớ, Kỳ Kỳ. Cậu nhanh giúp tớ một việc."
"Cậu nói đi, nếu được tớ chắc chắn sẽ giúp."
Đây là lần đầu tiên Diêu Dao chủ động tìm đến cậu, Kỳ Kỳ dụi mắt ngồi dậy khỏi giường.
"Xóa thông tin của Hoắc Không Hiệp khỏi B1. Bất kể cậu ấy đã ký những gì, đều không tính. Nếu có bồi thường hợp đồng, tớ sẽ trả."
Hoắc Không Hiệp muốn nói gì đó, Diêu Dao đưa ngón trỏ lên đặt trước môi cậu, ra hiệu cho cậu im lặng.
Không Hiệp thấy cô ngắt điện thoại, kinh ngạc hỏi: "Chị đang làm gì vậy? Chị như vậy, tôi…"
Diêu Dao lắc đầu: "Chi phí y tế của ba cậu, học phí của cậu, chi phí sinh hoạt, tôi đều sẽ trả."
"Không được." Hoắc Không Hiệp đứng phắt dậy, từ chối.
"Tôi không thể lấy không tiền của chị."
"Ai nói cậu lấy tiền không đâu?"
Diêu Dao mỉm cười, Hoắc Không Hiệp nghe thấy từng chữ cô nói: "Tôi muốn cậu, Hoắc Không Hiệp."