Trong lòng Yến Hành thì lại áy náy và tự trách, cảm giác tội lỗi chưa biến mất từ tối hôm cho tơi sbaay giờ. Hắn cũng không dám nhìn con gái, hắn cúi đầu. Nhưng hôm nay con gái mặc áo lông, cổ hơi thấp, bộ ngực đầy đặn ngạo nghễ phô bày ra ngoài, rãnh ngực như ẩn như hiện dưới lớp áo, làm miệng hắn khô nóng, nổi lên suy nghĩ bậy bạ.
Ánh mắt như mất kiểm soát, nhìn chằm chằm cặp vυ" ngạo nghễ kia, Yến Hành như quên cả việc hít thở, mãi cho tới khi con gái ngồi xuống, khiến hắn nhìn rõ rãnh ngực kia, hắn mới cuống quít nhìn sang nơi khác.
“Ăn sáng xong, chúng ta sẽ rời khỏi đây, đi tới nơi có nước ngọt. Bên này có một hồ nhỏ, có lẽ có thể câu cá.” Yến Hành nói sang chuyện khác.
“Được.” Yến Phỉ Vãn cúi đầu, im lặng ăn hơn nửa thức ăn thừa hôm qua, sau đó bắt đầu dọn dẹp.
Theo yêu cầu của tổ tiết mục, hai người đặt cameras ở trên cây, để cameras quay lại hiện trường thu dọn.
Nhưng mà trước khi cameras mở lên, Yến Hành đã dọn đồ của hắn xong rồi, không phát hiện được việc tối hôm qua hắn ngủ cùng cô.
Sau khi thu dọn xong, hai người mang cameras lên đầu, tiếp tục đi về hồ nước.
Có lẽ đi tầm 2 tiếng, cuối cùng cũng tới chỗ nguồn nước ngọt.
Hai người đặt cameras ở trước mặt, sau đó chọn hướng cản gió, dựng lều của mình lên.
Bởi vì cần tìm thức ăn, hai người không vội vàng hành động, sau khi thương lượng, bọn họ tách ra, Yến Hành lấy dây thép tới gần đó đặt bẫy thú, Yến Phỉ Vãn cầm cung tên đi săn.
Sở dĩ cô lựa chọn cung tên là vì trước đó cô từng học qua, nhưng đã không đụng vào lâu rồi, không biết có cứng tay không nữa.
Nơi có nước ngọt, thông thường sẽ có mồi săn, cô mất một tiếng tìm trong rừng, sau khi nhặt được không ít nấm, cô phát hiện hai con chim tùng kê, cùng một đám bọ xạ!
Bọ xạ sao!
1.000.000 USD!
Yến Phỉ Vãn kích động, cô thấy chiến thắng đã vẫy tay với mình ở trước mặt cô!
Nhưng mà cô nhanh chóng tỉnh táo lại.
Cô thấy sói!
Một bầy sói!
Sói đang nhìn chằm chằm cô, dường như đang tìm cơ hội xuất kích giết chết cô.
Một người giằng co rất lâu với bầy sói, mãi cho tới khi Yến Hành tới tìm cô, bầy sói mới lưu luyến rời đi.
“Cha, bọ xạ! Lấy được đầu nó chúng ta sẽ thắng.” Yến Phỉ Vãn kích động nắm chặt tay cha cô, vui vẻ nhảy lên.
Tiếp xúc cơ thể như này, nếu là trước đây thì chẳng có gì, nhưng trải qua việc tối hôm qua, miệng lưỡi của Yến Hành lại khô đắng.
Trong lòng hắn tràn ngập cảm giác tội lỗi, buông tay con gái ra, yêu thương nói: “Về trước đã, trời cũng không còn sớm.”
“Chờ một chút.”
Yến Phỉ Vãn nhìn xung quanh tìm bóng dáng hai con chim tùng kê lúc nãy, vừa rồi bầy sói đột ngột xuất hiện, chim tùng kê đã ẩn nấp hết rồi.
Đột nhiên, âm thanh phịch vang lên, cô kéo cung tên ra, mạnh mẽ bắn ra một mũi tên, một chú chim tùng kê rơi từ trên cây xuống.
Một con chim khác có lẽ là cùng một đôi với con chim bị bắn rơi cả kinh muốn bay đi.
Nhưng mà nó gặp phải Yến Phỉ Vãn đã có kinh nghiệm từ trước.
Cô vừa xác định vị trí xong, nhanh chóng kéo cung tên ra, mạnh mẽ bắn ra, chưa tới 30 giây, một chú chim khác đã rơi xuống.
Yến Hành mãn nhãn, kiêu ngạo nhìn con gái, cảm thấy cô như đang phát sáng.
Yến Phỉ Vãn nhặt hai con chim kia về, vác trên vai nói: “Cha, đi thôi.”
Trở lại chỗ dựng lều,Yến Hành chủ động xử lý nấm và chim tùng kê, hắn cũng nhặt được không ít nấm, hai người chắc chắn không ăn hết, hắn định phơi khô làm lương thực dự trữ.