Quá cầm thú rồi!
Hắc lắc đầu, kìm nén thú tính xuống, sau đó vào lều của mình.
Một đêm không ngủ, hôm nay lại là một ngày mệt mỏi, cơ thể hắn vô cùng mệt mỏi, nằm vào túi ngủ, cưỡng ép bản thân chìm vào giấc ngủ. Hắn không dám tỉnh, nếu không ngủ, hắn sợ bản thân không khống chế được dã thú trong người mình, sẽ cưỡng gian con gái. Con gái đáng yêu, ngoan ngoãn như vậy, chắc chắn không biết cha của cô có tâm tư dơ bẩn như nào đâu.
Hắn không thể khiến con gái tức giận thêm nữa.
Yến Phỉ Vãn ở lều bên cạnh đợi một lúc lâu, mãi cho tới khi cô nghe được tiếp hô hấp nhợt nhạt ở bên kia, cô mới xác định cha cô sẽ không tới lều của cô. Không thể nói là thất vọng hay có tâm trạng gì, cô cũng nặng nề chìm vào giấc ngủ. Hôm sau khi tỉnh giấc, cô vẫn chậm chạp đi ra, cha đã làm xong bữa sáng, đang chờ cô ăn cùng.
Thịt thỏ hầm hơn hai tiếng, rất mềm.
Ăn cùng vân môi cũng rất mới lạ.
“Cha, sao cha không gọi con dậy?”
Yến Phỉ Vãn đứng lên đi ra ngoài, cơ thể cô chìm trong ánh mắt trời, cực kỳ mị hoặc và kiều diễm.
Suýt chút nữa Yến Hành đã bật thốt thành lời, may mà hắn còn tỉnh táo.
“Ngày hôm qua con đã mệt lắm rồi, ngủ nhiều một chút để bổ sung thể lực, cha còn đợi tài nghệ bắn cung của con để có nhiều thức ăn đây này.” Yến Hành yêu chiều nói.
Có thể là vừa tỉnh ngủ, cô tạm quên những suy nghĩ đáng xấu hổ đêm qua, lại nhớ tới những động vật to lớn, Yến Phỉ Vãn kích động nhìn thẳng vào mắt hắn, thấy trong mắt hắn tràn ngập sự yêu chiều dành cho cô.
Cô lập tức ngây người ra.
Thì ra, cha không phải đang làm lơ cô.
Tim cô nhanh chóng đập nhanh lên, cô quên mất trước khi tham gia chương trình cô vẫn tức giận.
Bây giờ chẳng còn tí nào.
Cô nhếch môi lên, nở nụ cười xinh đẹp: “Bảo đảm ngài Yến được ăn no!”
Sự xa cách của con gái dành cho hắn đã biến mất, tảng đá đè nặng trong lòng Yến Hành được lấy ra, đồng thời hắn càng thêm áy náy.
Con gái ngoan ngoãn như vậy, như ánh mặt trời xán lan, sao hắn có thể dùng áo tay ngắn của con gái thủ dâm tới bắn tinh ra chứ?
Nhớ tới áo ta ngắn, hắn thấy con gái cầm áo tay ngắn đi tới bên cạnh hồ. Con gái vừa đi vừa dùng áo tay ngắn lau mặt.
Đột nhiên hắn không biết hắn đã rửa sạch chưa, nếu không sạch, không phải tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn dính lên mặt con gái mình rồi sao?
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, dươиɠ ѵậŧ hắn vô thức cứng lên. Cố tình trong lúc này con gái lại chạy tới bên hồ, khom lưng rửa sạch áo tay ngắn, mông đưa thẳng về phía hắn, như đang mời gọi hắn cắm vào từ phía sau.
Yến Phỉ Vãn rửa mặt xong, khi trở về, không cẩn thận đã nhìn xuống giữa hai chân của cha, mặt lập tức đỏ bừng lên, không dám nhìn hắn nữa, quay mặt rời đii.
“Ăn cơm đi.”
Vì che giấu sự xấu hổ, cô vội vàng nói.
“Được.”
Yến Hành thầm mắng bản thân thật đáng chết, sau đó mặc áo khoác dài vào, che chắn túp lều nhỏ giữa hai chân lại, rồi mới qua chia đồ ăn làm hai phần, im lặng ăn sáng.
Sau khi ăn xong, Yến Phỉ Vãn vẫn tiếp tục đi tìm thức ăn, cha ở lại tiếp tục xây nhà.
Hôm nay cô tính săn một con thật to, như vậy có thể giải quyết được vấn đề thức ăn trong vòng một tháng.
Cô thật may mắn, lại nhìn thấy bọ xạ.
Lần này cô không chút do dự, bắn năm mũi tên ra, bắn trúng đầu một con.