Cậu Ta Là Chó Hoang(Dã Cẩu)

Chương 24

Trước Sau

break

“Được.” “Vậy là tốt rồi, cậu phải nhớ kỹ tới thăm ta đấy, đừng để ta chờ lâu quá.”

“Nhất định.” Từ Triệt lộ ra một mạt cười.

“Được rồi.” Trịnh An Hà chậm rãi đứng lên, nhìn Từ Triệt đồng dạng đứng dậy, từ từ nói: “Vậy tới trước nơi này, ta cho người đưa cậu trở về.”

“Không cần, Trịnh lão, cháu gọi l người lái thay.”

“Gọi từ khi nào thế?”

“Trước khi tới đã gọi”, Từ Triệt bổ sung nói: “Cháu biết Trịnh lão thích uống rượu, trước khi đến đã lường trước, cho nên mới trước tiên an bài.”

“Cậu thật là …… Làm việc vẫn luôn cẩn thận như vậy.”

“Trịnh lão cất nhắc.”

“Aizz”, Trịnh An Hà xua xua tay: “Được rồi, vậy trên đường chú ý an toàn.”

“Vâng, kia ngài trước nghỉ ngơi.”

“Ừ, đi đi.”

Ra phòng khách, hít thở không khí mới mẻ một lúc, đầu óc choáng váng dần dần thanh tỉnh, Từ Triệt rũ đầu chậm rãi bước đi vào bên cạnh xe, đưa ra chìa khóa xe, đối với người bên cạnh đáp: “Làm phiền.”

Người hầu tiếp nhận, cong eo nói: “Không phiền toái không phiền toái.”

Xe lái ra khỏi trang viên, vững vàng ngừng ở ven đường, chờ sau khi người xuống xe, Từ Triệt mặt vô biểu tình mà tắt đi đoạn ghi âm kéo dài m thời gian ba giờ này.

Chờ đến khi cửa lớn chậm rãi khép lại, Trịnh An Hà đứng ở phía trước cửa sổ, biểu tình ngưng trọng: “Đều đã an bài xong rồi chứ?”

“Vâng”, quản gia đứng ở phía sau, hơi hơi khom lưng: “Tài xế đã chờ ở con đường mà cậu ta nhất định phải đi qua mấy ngày rồi.”

Ánh mắt thật sâu mà nhìn lướt qua chiếc xe nơi xa, Trịnh An Hà chậm rãi xoay người, ánh mắt đột nhiên trở nên âm độc tàn nhẫn, từ từ nói: “Nhất định phải làm thật tự nhiên.”

“Vâng.”

Người lái thay tới rât nhanh, Từ Triệt tựa lưng vào ghế ngồi, đeo kỹ đai an toàn, nói: “Đi Quân dã sơn trang.”

“Vâng.”

Cảnh sắc trang viên dần biến mất khỏi tầm nhìn, Từ Triệt nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe, như đang suy tư gì rồi nói: “Trong chốc lát đi theo hướng dẫn của tôi.”

“Vâng.”

Dứt lời, người lái thay thức thời mà tắt đi hướng dẫn tự động, dựa vào ký ức lúc tới đây, Maybach xuyên qua con đường uốn lượn khúc chiết, tầng tầng dãy núi nhanh chóng lùi lại, không biết qua bao lâu, trước mắt dãy núi không còn nữa, tùy theo mà đến chính là những tòa nhà cao tầng san sát nối tiếp nhau, màn hình điện tử rộng lớn truyền phát hình ảnh đại ngôn quảng cáo của ngôi sao đang hot, Từ Triệt hết sức chăm chú mà nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ xe, lúc ở phía trước đèn xanh đèn đỏ thình lình ra tiếng: “Quay đầu.”

“Hiện tại?”

“Đúng vậy.”

Người lái thay căn cứ chỉ thị, ở lúc đèn xanh sắp hết, chợt vòng tay lái, ngay sau đó quẹo trái cong, âm thanh va chạm đột nhiên vang lên, bén nhọn chói tai, mặt đất bằng phẳng thình lình xuất hiện một vết lốp xe đen nhánh, nhìn đến chiếc xe đột nhiên chuyển biến, tài xế không chút do dự lập tức đi theo, xe tải lớn không nhanh không chậm mà đi theo sau Maybach, hai chiếc xe không xa không gần mà chạy ở trên đường thẳng tắp rộng lớn.

Hai bên đèn đường xếp hàng chỉnh tề mà chiếu vào trên mặt đất, Từ Triệt xuyên qua kính chiếu hậu chăm chú mà nhìn chằm chằm chiếc xe xa lạ đột nhiên xuất hiện ở phía sau, sau lưng không tự giác cong lên, toàn thân căng chặt, Từ Triệt mặt vô biểu tình nói: “Lái nhanh lên.”

“Hả ? Nhưng mà tiên sinh ——”

“Làm theo lời tôi, xảy ra chuyện gì tôi sẽ phụ trách.”

“……… Vâng.”

Mây đen tan đi, lộ ra ánh trăng sáng tỏ, dưới ánh trăng, chiếc xe hình thể nhỏ lại bất chợt tăng tốc, kéo ra khỉang cách với chiếc xe lớn một đoạn, xe trọng tải trầm trọng theo sát sau đó, tài xế với bộ mặt dữ tợn cầm lái dẫm mạnh lên chân ga, hai chiếc xe truy đuổi nhau, rất có xu hướng dây dưa đến cùng.

Xe nhanh chóng xuyên qua dòng người, đèn xanh đèn đỏ, Từ Triệt không chớp mắt mà nhìn thẳng phía trước, chờ đến khi đèn đường giảm bớt, con đường trở nên hẻo lánh, Từ Triệt bỗng nhiên nói: “Rẽ phải.”

Trước khi đèn sáng lên, người lái thay dựa theo chỉ thị đánh tay lái quẹo phải, ngay sau đó hướng bên phải chạy xe, phía trước đen nhánh, mơ hồ có mấy ánh đèn sáng lên, người lái thay sắc mặt căng chặt mà liếc nhìn người bên cạnh một cái, trong lòng bất ổn.Đối với người khác phỏng đoán ngờ vực, Từ Triệt như nhìn không thấy, tựa lưng vào ghế ngồi, mặt vô biểu tình nói: “Quẹo trái.”

“À.”

Liếc mắt một cái kính chiếu hậu, phía sau vẫn như cũ có một chiếc xe vận tải đi theo, nhìn con đường phía trước dần dần chìm vào đen tối, Từ Triệt cau mày, biểu tình ngưng trọng: “Rẽ trái.”

“A?” Nhìn ánh đèn hạ nước sông, người lái thay chần chờ nói: “Xác định phải đi hả?”

“Ừ.”

“……… Trước nói tốt, có cái gì tổn thất ——”

“Một mực không truy cứu.”

Được đến bảo đảm, tâm lý gánh nặng tức khắc giảm bớt, người lái thay gật gật đầu: “Vậy là tốt rồi.”

Sau đó, xe lướt qua con sông, lập tức đi vào lùm cây xanh um tươi tốt, che trời san sát, khói xe chạy về phía phía chân trời, nhìn cây cối chen chúc mọc, người lái thay cau mày, cắn răng rẽ vào một cái lại một cái khúc cong, để tránh phát sinh sự cố.

Xe tải phía sau ngừng ở con sông phía đối diện, nhìn hình ảnh trong kính chiếu hậu càng lúc càng xa, cuối cùng dần dần biến mất, thần kinh căng chặt mới chợt lơi lỏng, Từ Triệt mệt mỏi nằm liệt trên ghế, tựa hồ nhớ tới cái gì, xem nhẹ người lái thay đang chửi thầm, nhắc nhở nói: “Hiện tại có thể lái bình thường rồi.”

“A, hả, vâng.”

Một giờ sau, xe lái vào ŧıểυ khu, vững vàng ngừng ở gara, người lái thay chân mềm lái xuống hầm xe, vội không ngừng xuống xe gật gật đầu, sau đó cũng không quay đầu lại mà xoay người rời đi.

Chờ đi đến trước thang máy, Từ Triệt mới chậm rì rì mà bước chân đi vào thang máy, lần nữa mở ra, bên trong không có một bóng người, Từ Triệt yên lặng ấn xuống số chín, ngay sau đó dựa vào vách trong màu bạc, phía sau lưng đổ ra lên tầng mồ hôi mỏng, chuyện vừa rồi rõ ràng trước mắt, nếu không phải do anh đã từng ở bên người Trịnh An Hà nhiều năm, biết phong cách làm việc của ông ta, Từ Triệt cũng không dám bảo đảm có thể sống đến ngày mai hay không.

Cũng may, tài xế xe tải sau khi trải qua vài lần cắt đuôi, sau khi bị dẫn vào rừng cây rậm rạp, bởi vì xe tải to rộng không thể đi theo vào, cho nên đến đây ngưng hẳn, bằng không lại là một chuyện phiền toái.

‘đinh ——’

Cửa thang máy mở ra, bước chân bước ra thang máy chợt dừng lại, Từ Triệt nhìn thiếu niên trước đó không lâu mới gặp qua, biểu tình hiếm thấy mà xuất hiện kinh ngạc: “Cậu sao lại…… Ở chỗ này?”

Bốn mắt nhìn nhau, ánh đèn ở hàng hiên sáng lên, vẻ mặt Kiều Tắc Xuyên nhàn nhạt: “Tôi có việc muốn nói cùng anh.”

“À……” Thong thả đứng thẳng thân thể, Từ Triệt một bên chậm rì rì mà bước ra thang máy, một bên không nhanh không chậm mà móc ra chìa khóa, khoảng cách rút ngắn, lây dính mùi rượu phía sau tiếp trước mà chui vào trong mũi, nhờ ánh sáng giống như ban ngày, Kiều Tắc Xuyên nhíu mày: “Uống rượu?”

“Ừ”, chìa khóa cắm vào ổ khóa, Từ Triệt nhàn nhạt nói: “Xã giao.”

“………”

Cửa ‘kẽo kẹt’ một tiếng, hai người một trước một sau mà đi vào, phòng khách to như vậy, Từ Triệt thong thả ung dung mà cởi áo khoác, tùy tay ném ở sô pha, ngay sau đó biểu tình lười biếng mà dựa vào trên sô pha: “Cậu làm cách nào mà biết địa chỉ nhà tôi?”

“Tôi đến công ty của anh, gặp được bạn snh.” Kiều Tắc Xuyên mặt đối mặt mà đứng ở trước mặt anh, biểu tình trước sau không có gì biến hóa: “Anh ta nói cho tôi.”

Nghe được từ ‘bạn anh’ , lại là gặp qua, phỏng chừng cũng chỉ có Cao Nhiên.

“Ừm, tìm tôi chuyện gì?”

Hơi mỏng mí mắt nhấc lên, hai tròng mắt hẹp dài chất chứa cảm xúc khác, tầm mắt giao nhau, tiếng nói hơi trầm thấp của thiếu niên từ từ chui vào trong tai Từ Triệt: “Tôi đánh người.”

“Cho nên?”

Đối với thái độ không để bụng của anh, Kiều Tắc Xuyên nhướng mày: “Anh không cảm thấy ngoài ý muốn à?”

“Vì cái gì muốn ngoài ý muốn.” Từ Triệt sờ sờ túi áo, móc ra thuốc lá từ bên trong, hai ngón tay thon dài kẹp cây thuốc Marlboro hướng về phía thiếu niên quơ quơ, ngay sau đó bậc lửa, sương khói chậm rãi tản ra, bay ra bốn phương tám hướng, thanh âm Từ Triệt lãnh đạm: “Cậu là người trưởng thành rồi, có tư duy độc lập tự hỏi của chính mình, nếu làm, chỉ có thể thuyết minh cậu có năng lực gánh vác hậu quả.”

Không khí giống như sương khói rơi lên mặt đất, im lặng hỗn loạn một ít cảm xúc nói không rõ, sau một lúc lâu, mặt Kiều Tắc Xuyên vô biểu tình nói: “Không hỏi xem đối phương là ai?”

“Cái kia kêu……” Từ Triệt phun ra sương khói, nghiêng đầu nghĩ nghĩ, tầm mắt nhìn thẳng vào thiếu niên: “Hạ Lương?”

 

 

break
Cùng Trúc Mã Luyện Tập Kỹ Năng
Ngôn tình Sắc, Sủng
Tập truyện: Nam Nhân Là Để Cưỡi (NP, Cao H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại, Cao H
Cô Giáo Đừng Chạy
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc