Trên sân vận động của học viện đều là tiếng hú hét cổ vũ, không khí náo nhiệt khiến người trong sân cũng bị đốt cháy lên.
" Sắp tới cậu rồi, Lam Từ!!"
La Mộng đập vào vai cậu một cái.
" Giờ không có phần thi của ai, chúng tôi đều đi cổ vũ cậu, cố lên!"
Cảnh Dương đấm nhẹ vào ngực Lam Từ.
Lam Từ bĩu môi, ở trong đám bạn vẫn nắm lấy tay Diêm Hàn không buông, họ cũng đã quen sự hiện diện của anh nên chẳng ai thấy khác thường.
Đám người hùng hổ mà đi đến khu vực thi đấu của phần nhảy xa.
Ở đây cũng rất đông người, nhưng trường hợp kéo theo một lớp như vầy thì chỉ có lớp họ.
" Dù có đông người cổ vũ thì hạng ba vẫn là hạng ba thôi."
Bỗng nhiên có người lên tiếng khiêu khích.
Lam Từ đưa tầm mắt qua, nhìn đến là một tên... Ừm thì vừa cao vừa ốm, giống như hắn ăn bao nhiêu thì đều đổ vào chiều cao rồi vậy, nhìn không khác gì một góc tre.
Bởi vì quá ốm nên ngũ quan lại càng thêm khó coi, còn có một đôi mắt dài hẹp hơi xếch, nôm khá là bỉ ổi đáng khinh.
" Đừng lý đến hắn, nhìn mà phát hờn."
Có bạn học lớn tiếng nói.
" Đúng đó, chỉ được cái cao thôi, nhìn cái điệu bộ gió thổi cũng lay của hắn, chắc năm trước hạng nhất là do gió thổi đúng hướng, sẵn tiện thổi hắn theo."
Một nữ O mỉa mai nói.
Đám người nghe mà phụt cười.
Tên cao kều kia nghe được thì muốn xông tới đánh người.
Trên sân thi đấu đánh nhau là mất quyền tham gia bất kể là cái gì, bọn họ mới không ngại đâu.
Vậy nên nhanh chóng có người giữ tên cao kều lại, nhỏ giọng nói quy tắc cho hắn.
" Chỉ được cái miệng lưỡi, giỏi thì nhảy tao xem!"
Nhưng hắn vẫn tức mà mở miệng tiếp.
" Tại vì chúng tôi học giỏi đó, thử thì cũng chữi xem, đồ hạng bét."
Đám bạn học cũng chẳng chịu thua, một câu sau còn hơn câu trước, chọc cho đám bên kia tức ói máu.
" Này này các em, sắp thi rồi, mau lên sân!! Lục Khiếu, Lam Từ!!"
Giáo viên vừa quay đầu thấy bọn họ đã quát lớn lên, nhanh chóng gọi hai cái tên lên thi đấu.
Vậy mà đúng tên cao kều kia luôn.
" Đừng sợ, Lam Từ, cứ nhảy bình thường thôi, chúng ta dù có hạng ba thể ȶᏂασ nhưng hạng nhất học tập, bọn họ dù hạng nhất thể ȶᏂασ nhưng hạng bét học tập, nói gì thì cũng là chúng ta thắng."
Có nữ O trấn an Lam Từ mà còn nói lớn.
Thầy giáo phụ trách nghe mà cũng bật cười, lắc đầu không thôi.
Cái lớp luôn được thầy cô yêu thương bởi vì năng lượng học tập tích cực này đúng là không chịu thua kém ai, nhưng tuổi trẻ mà, nên như vậy.
Lam Từ cũng không sợ ai.
" Vòng đầu khoảng cách còn ngắn, không cần cố sức."
Diêm Hàn nói so với ai có lực hơn, Lam Từ bé ngoan gật đầu, đi đến vị trí chuẩn bị nhảy xa.
" Sao tôi cứ có cảm giác vừa được đút cơm chó, các cậu có thấy vậy không?"
Một bạn học bỗng nhiên nói.
Đám người đều đồng thanh hô, cười đùa vui vẻ không thôi.
Diêm Hàn đứng trong đám bọn họ, nhìn bóng lưng cao thẳng của Lam Từ, cười nhẹ.
" Hừ!"
Lam Từ vừa đến đã nghe tên bên cạnh cách đó không hừ một tiếng khỉnh thường.
Cậu chẳng thèm quan tâm, quay đầu nhìn thầy giáo kế bên.
" Nhảy đến đâu thì được vào vòng trong ạ?"
Lam Từ hỏi.
" Chỗ này đi, một mét hai."
Thầy giáo cũng thoải mái mà chỉ chỗ cho cậu.
" Cảm ơn thầy!"
Lam Từ lễ phép gật đầu nói.
" Chuẩn bị nào!"
Thầy giáo phất tay lên.
Hai người cúi người, chuẩn bị bật nhảy.
Cố lên!! Cố lên!!
Lam Từ!!
Đám bạn học tích cực hô, áp luôn cả âm thanh của lớp khác.
" Nhảy!"
Cánh tay của thầy giáo phất xuống.
Bộp bộp.
Hai tiếng trầm muộn vang lên trong hố cát trước mặt.
Lam Từ nhảy sao mà chỉ vừa vượt qua cái ngưỡng kia, thành công vào vòng trong.
" Cũng chỉ được nhiêu đó!"
Lục Khiếu so với cậu nhảy được hơn cả gam tay, vừa nhìn thành tích của cậu đã mỉa mai.
Lam Từ nào ăn khiêu khích của hắn, cảm ơn giáo viên xong quay đầu mất.
" Đúng là Lam học bá chỉ nhiệt tình với Diêm Hàn, còn lại đều cho ăn bơ lạnh."
Có bạn nam cười cười nói.
" Vầy là hết chuyện của tôi rồi đúng không?"
Lam Từ nhìn bọn họ hỏi.
"Đúng là hết rồi, sáng mai cậu lại nhảy vòng hai, chiều mai chạy đường dài năm ngàn mét."
La Mộng cầm sổ đọc lịch thi đấu cho cậu.
" Chạy thôi, Diêm Hàn!"
Cô vừa nói xong Lam Từ đã kéo tay ai kia chạy mất.
" Ơ?"
La Mộng trố mắt lên nhìn hai bóng dáng đã chạy xa ra khỏi sân vận động, nói không nên lời.
Ha ha ha!!
Đám bạn học cười lớn, cũng không bất mãn việc Lam Từ không ở lại cổ vũ, bắt cậu đi thi là quá lắm rồi.
Diêm Hàn được cậu kéo chạy, khoé môi cong lên.
" Ơ! Anh đi đâu vậy?"
Lam Từ bỗng nhiên bị anh kéo ngược về hướng khác thì ngạc nhiên.
Theo anh chạy một hồi lại đến dãy phòng học của họ, Diêm Hàn kéo cậu chạy thẳng lên lầu.
" Anh đến đây chi vậy?"
Lam Từ bị anh kéo vào phòng học của lớp cậu.
Khu phòng học bình thường sẽ không đóng cửa, bởi vậy họ có thể tùy ý vào, lúc này ở đây cũng không có ai.
" A, Diêm Hàn, ở đây nhìn được sân vận động nè, còn có thể thấy đám người La Mộng nhỏ xíu nữa! A!! Anh làm gì..."
Lam Từ đứng nhìn ra cửa sổ bỗng nhiên bị người kia ôm lấy, còn gặm cổ cậu nữa.
Cậu vẫn còn chưa hiểu gì thì người kia đã vói tay vào quần cậu, sờ soạn mông tròn cong mảy.
" Ưm... Anh đừng... A!"
Lam Từ đã bị anh nhấn bổng mông ngồi lên chân anh, hai tay cậu còn bám vào bậu cửa sổ đang mở.
Lúc này mà Lam Từ còn không hiểu người này muốn làm gì thì cậu có thể chết đi cho rồi.
" Ô... Về phòng được không... Ưm..."
Cái mông bị người nhào nặn đủ kiểu, còn động chạm cái miệng nhỏ ở giữa không ngừng, khiến Lam Từ căng cả người, eo lưng tạo thành một đường cong tuyệt đẹp trước mặt người phía sau.
" Lúc em nhảy, cái mông này cứ đập vào mắt tôi."
Người phía sau không ngừng yêu thương cái mông của cậu, vật to lớn còn uy hiếp cái miệng nhỏ đang mấp máy vì động tác bóp nắn của anh.
" Anh a..."
Lam Từ vừa động thân một chút mà vật kia đã chui vào một chút, cậu hoảng hốt nhích người tới, vật kia lại trượt ra, ma sát chỉ ở ngoài miệng khiến cậu bủn rủn cả người, muốn nói gì cũng quên mất.
" Tôi đã muốn làm em ở đây lâu rồi, bảo bối..."
" A!!"
Theo tiếng nói của anh, eo hông cậu đã bị nắm lấy, kéo lùi về phía sau, vật to lớn một phát đã vào sâu bên trong, nghiền qua điểm mẫn cảm mà anh đã quá quen thuộc, Lam Từ mém chút là buông tay khỏi bậu cửa.
" Bọn họ nhìn em kìa!"
" Ưm ưm..."
Diêm Hàn vừa nói đã doạ Lam Từ đưa tay bụm miệng.
Kẹt kẹt...
Phách phách...
Eo hông bị người kia kéo tới kéo lui, vật to lớn theo đó mà ra vào, không nhanh nhưng khiến Lam Từ ngứa đến tận sống lưng.
" Ưm... Nhanh lên... A... Diêm Hàn... Ưm..."
Lam Từ cảm thấy mình sắp bị bức điên, muốn đưa tay chạm vào cậu nhỏ để an ủi nhưng nào còn tay nữa, chỉ có thể van xin người kia nhanh hơn.