Lam Từ tức tối đưa tay nhéo lại, khổ nổi mặt người kia đẹp đến thiên nhân công phẫn, một chút thịt thừa cũng không có, nắm không được.
Mắc gì cũng ăn như nhau, sao cậu lại có thịt.
Hay do cậu lâu ngày không tập?
" Diêm Hàn, buổi sáng tôi muốn đi chạy bộ, anh có đi không?"
Lam Từ nhéo nhéo mặt mình, quyết định nói.
" Em không mập, tập làm gì?"
Diêm Hàn buồn cười nhìn cậu.
" Tập cho khoẻ!"
Lam Từ sẽ không thừa nhận bản thân mình mập.
" Năm giờ ba mươi, nếu em dậy được."
Diêm Hàn bình thản nói.
" Có gì không được."
Lam Từ ăn nhất là anh thách cậu, thách mười lần trúng mười lần.
Diêm Hàn thấy dạo này cậu học hành quá nhiều, chạy bộ vận động chút cũng được.
" Mau ăn đi."
Anh gắp trứng vào phần cơm của cậu, thúc.
Từ đầu chí cuối, hai người đều không nhắc đến Neil Ian, ăn xong, Diêm Hàn đưa cậu về lớp.
Neil Ian đã ngồi lại chỗ của mình, cúi đầu, nôm có chút đáng thương.
Một Omega, đi đến đâu cũng không đến nổi bị hắt hủi, ở trong nhà lại được cưng chiều, vậy mà đổi một môi trường, tình cảnh lại thê thảm như vậy, đúng là đủ bi ai.
Nhưng cũng không thể trách ai, là do cậu ta thôi.
Lam Từ về đến lớp là chuông cũng kêu, buổi học chiều đã bắt đầu, chẳng còn ai để ý Neil Ian nữa.
Guồng quay của cuộc sống cũng không bởi vì ai mà dừng lại, thời gian cứ trôi đi, kỳ thi lại càng gần.
Khi chỉ cách kỳ thi còn một ngày, Lam Từ mới nhìn thấy Diêm Hàn cầm quyển sách lên xem, hai mắt cậu trợn trắng.
" Giờ anh đọc nó để làm gì?"
Cậu khó hiểu hỏi.
" Tôi buồn, đọc cho vui."
Người kia lại nói với cậu như vậy, Lam Từ tức đến muốn cào người, quăng bút nhào qua, chụp ngay đầu anh mà vò loạn lên.
Diêm Hàn ôm eo cậu, nhếch mép cười xấu xa.
Đến khi Lam Từ quay lại chỗ cũ thì đôi môi đã sưng lên, ướt át kiều diễm, mặt cũng đỏ rần rần.
Mấy hôm nay đều tập chạy buổi sáng, khi nắm eo cậu anh cũng thấy thon thả hơn, ngẫm nghĩ không biết có nên dừng lại không tập nữa hay không.
Liếc mắt nhìn người kia đang đứng đắn ôn bài, anh dựa lưng vào giường, cười.
Ngày thi đến.
" Lam Từ, đến hôm nay rồi, cậu có đi nghỉ đông với bọn tôi không?"
Ngô Thiên hỏi cậu.
" Chưa thi mà cậu đã gấp rồi."
Lam Từ bó tay nhìn hắn.
" Giờ phải chuẩn bị trước, thi xong là nghĩ luôn mà."
Ngô Thiên trợn mắt nhìn cậu, đang nghĩ có phải cậu học quá nên lú lẫn rồi không.
" Đi."
Cậu nói.
" Hai vé chứ gì?"
Hắn hỏi.
" Ừm."
Cậu đáp.
" Vậy để tôi kêu La Mộng chuẩn bị phòng đơn cho hai người."
Ngô Thiên trêu chọc nói.
" Diêm Hàn sẽ cảm ơn cậu."
Lam Từ chẳng ngại.
Ngô Thiên mắt trợn trắng.
Reng.
Kỳ thi bắt đầu.
...
Từ hôm nay học viện bắt đầu nghỉ đông, cũng là nghỉ tết, nên họ sẽ được nghỉ gần hai mươi ngày, đây là kỳ nghỉ lớn nhất năm của họ trừ nghỉ hè.
Mới sáng sớm đã có rất nhiều học sinh thu dọn đồ đạc trở về nhà.
Dù là kỳ nghỉ nhưng không phải ai cũng sẽ về hết, ký túc xá vẫn mở bình thường, vậy nên đám người lớp 11A1 đã hẹn nhau đi chơi trước rồi quay lại học viện gom đồ trở về nhà sau, đại số đám người đều ở đế đô nên cũng không có gì ngại.
Trước cổng học viện, một chiếc xe buýt bốn mươi hai chỗ đã chờ sẵn ở đó.
Chiếc xe này sẽ đưa họ đến khu trượt tuyết hoàng gia nằm cách đế đô hơn ba trăm cây số về phía Bắc, sau đó sẽ chở họ về lại trường.
Bọn họ hẹn nhau bảy giờ là có mặt ở cổng học viện, nhưng mọi người biết đó, học sinh có cái gọi là giờ dây thun, rất được ưa chuộng, vậy nên hơn bảy giờ rưỡi xe mới khởi động, băng băng chạy đi.
Ngô Thiên ngồi ở phía trên hai chân quỳ trên ghế, quay đầu xuống nhìn Lam Từ, ánh mắt hơi liếc liếc ra phía mình, chính là ở đầu xe, hắn liếc đến độ Lam Từ cũng sợ hắn bị lé luôn, đã không đẹp trai mà còn bị lé, dù nhà có tiền người ta cũng không ưng đâu.
Cơ mà...
Lam Từ nhìn lên phía trước, đối với mái đầu màu vàng bạch kim kia cũng cảm thấy mệt mỏi.
" Cũng không biết cậu ta chạy đi tìm La Mộng lúc nào, nói mình cũng là một thành viên của lớp, cũng không còn sợ phát bệnh nữa, muốn theo chân mọi người đi chơi, để bồi dưỡng cảm tình bạn học. La Mộng cũng không thể nói không."
Ngô Thiên nhỏ giọng giải thích.
Lam Từ gật đầu, cũng không nói gì hơn.
Ngô Thiên thấy cậu không muốn nói cũng thôi, quay đầu lại.
La Mộng ngồi cùng hắn, lúc này tay đã cầm micro đứng ở đầu xe.
" Mọi người, chúng ta đang ở trên xe, mục tiêu là khu trượt tuyết hoàng gia, chuyến đi này kéo dài bảy ngày, đi và về mất hai ngày, còn có năm ngày để chơi, không chỉ đi trượt tuyết, còn có leo núi tuyết, trượt băng, cùng với rất nhiều trò chơi khác, tha hồ mà vui vẻ."
La Mộng y như một hướng dẫn viên du lịch, nói đến đám người nhiệt huyết sôi trào, ầm ĩ tung hô.
Cô để cho họ biểu đạt tâm tình một lát rồi giơ tay bảo im lặng.
" Trên xe có bốn mươi người, thành viên lớp 11A1 có ba mươi mốt người, còn chín người ngoài lớp, mọi người nhớ kỹ, có đi đâu cũng phải chiếu ứng nhanh, nên có thói quen đếm lại sỉ số để tự kiểm tra bạn học lẫn nhau, chúng ta cũng không nhất định lúc nào cũng đi chung bốn mươi người, có lúc các bạn sẽ kết nhóm đi riêng, vậy khi đi phải nhớ bản thân đi mấy người, đến giờ cơm tự giác về, được chứ?"
La Mộng hỏi.
Đám người nhao nhao đáp "được".
" Giờ cơm theo thứ tự: Ăn sáng lúc bảy giờ, ăn trưa lúc mười một giờ ba mươi, ăn tối lúc sáu giờ ba mươi. Mọi phí dịch vụ vui chơi đã được tôi chi trả hết, còn lại muốn mua gì thì các cậu tự chi tiền, lúc vào cổng tôi sẽ đưa cho mọi người một tấm vé, mọi người đem nó bỏ vào cái túi nhựa này, đi đâu cũng phải mang theo, muốn chơi gì thì đưa nó ra, hảo le?"
Cô lại nói tiếp, giơ cái túi nhựa có móc sẳn một sợi dây màu đỏ cho họ xem.
" Hảo!"
Đám người hô lên.
Sau đó La Mộng đi phát túi.
" Phòng ngủ sẽ chia như sau, Alpha, Omega, Beta. Alpha trên xe có hai mươi người, Omega có tám người, Beta có mười hai người. Một phòng bốn người, có bốn cái giường khỏi lo đạp nhau trong lúc ngủ mớ."
La Mộng hề hước nói.
Đám người cười vang.
" Cái này là phòng cố định của cả đoàn, nếu ai muốn ở riêng thì lại đây đăng ký, tôi sẽ sắp xếp mà thuê phòng cho các bạn, tiền phòng các bạn tự chi. Nhưng nếu các bạn muốn về ngủ cùng bạn học thì tùy thời đều có thể về, giường luôn là của các bạn."
La Mộng cũng không hề gò ép đám người, nói luôn.
" Một phòng bốn người mọi người tự chia với nhau, đến lúc nhận phòng đại diện một người lên nhận."
Cô nói xong thì đám người bên dưới đã nhao nhao lên.
Thật ra lúc lên xe đám người đã ngồi theo nhóm thân thiết của họ, nên việc chia nhóm cũng rất nhanh, có tám cặp muốn ở riêng, đều là những người dẫn theo bạn trai bạn gái của mình.
Thật ra là có chín...
Bởi vì số người này nên La Mộng cũng không ép đám người còn lại phải chia đủ, có khi một phòng bốn chỉ có hai người hay ba người La Mộng cũng đều hảo, những giường còn dư kia sẽ là của người đã chọn ra ở riêng.
Sự tình cơ bản đã nói rõ ràng, đám người cũng không phải con nít mà căn dặn những chuyện như phải chú ý an toàn, nên làm cái gì không nên làm cái gì, tố chất của bạn học đều rất tốt nên La Mộng cũng không hề nói thêm.