Diêm Hàn cảm nhận cơ thể bảo bối nhi có chút run rẩy thì không hiểu rõ lắm, chỉ nghĩ cậu nhớ lại cảm giác bị tin tức tố công kích khó chịu mà thôi, anh thả ra tin tức tố của mình đi trấn an cậu.
Lam Từ ngửi thấy mùi hương quen thuộc của người kia thì toàn thân thả lỏng ra, đặc biệt yêu thích mà nhúc nhích cái đầu trên ngực anh.
" Vậy cuối cùng cậu ta đã làm cách nào mà khiến tôi phát tình vậy?"
Lam Từ thoải mái rồi lại tiếp tục hỏi cho rõ, để lần sau cậu còn biết đường mà tránh.
Cậu bây giờ cảm thấy toàn thân đều là của người này, cả tâm trí cũng bài xích thậm chí là ghê tởm đối với những tin tức tố khác, cậu cũng không muốn lại bị như vậy lần nữa đâu, rất khó chịu.
" Cậu ta có lẽ đã mang hương kích dục trên người."
Diêm Hàn cực trầm giọng mà nói, Neil Ian này đúng là muốn tìm đường chết.
" Cậu ta... Điên rồi sao!!?"
Lam Từ từ trong lòng anh ngẩng phắt đầu lên, chấn kinh đến mở to mắt.
Cậu cảm thấy Neil Ian này không phải dạng tầm thường đâu.
Diêm Hàn đẩy đầu cậu nằm trở về, Neil Ian bản thân còn đang có bệnh lại dám mang cái này trên người, có lẽ cậu ta đã dùng thuốc kháng lại nó trước rồi mới mang theo, đúng là đủ cam đản.
Nhưng mà... Có khi lúc này cậu ta sẽ càng thêm sung sướиɠ, Diêm Hàn cười tà.
Theo những gì anh biết thì bệnh của Neil Ian đã đến một mức độ không thuốc nào có thể kiềm chế được nữa, bất cứ loại thuốc có liên quan đến việc chống chọi lại bệnh tình của cậu ta đều là liều thuốc độc khi cậu ta bùng nổ cơn phát tình kia.
" Vậy... Cậu ta đâu rồi...?"
Lam Từ chấn động một hồi rồi mới nhớ ra, lúc đó hình như Neil Ian đã phát tình rồi đi.
" Cậu ta... Chắc đang rất vui vẻ, tôi vốn muốn cho cậu ta vui vẻ hơn cơ, giờ cho cậu ta sung sướиɠ chút đi, tôi sẽ đòi lại sau."
Diêm Hàn âm trầm cười.
Lam Từ nghe mà rùng cả mình, dù không rõ lắm anh muốn Neil Ian sung sướиɠ cỡ nào nhưng đảm bảo sẽ không theo ý nguyện của cậu ta rồi, đợi cậu ta phát hiện ra bản thân trộm gà không được còn mất nắm gạo, không biết sẽ phát điên thành cái dạng gì.
Dù Lam Từ không phải đang vui vẻ trên nổi đau khổ của người khác nhưng cũng không thích cảm giác bị người tính kế.
Có can đảm tính kế người khác thì cũng phải có chuẩn bị đón nhận hậu quả.
" Nhưng cậu ta tại sao lại cứ nhằm vào tôi?"
Chuyện này Lam Từ rất là không hiểu.
" Cậu ta được nuông chiều quen, ai mà biết trong bộ não cao quý đó có cái gì."
Diêm Hàn lười đi phán đoán nguyên nhân tại sao, miễn là đụng vào bảo bối nhi của anh, anh có thể cho cậu ta dục tiên dục tử.
Lam Từ còn đang bận tâm suy nghĩ bản thân đã làm chuyện tốt gì để cho Neil Ian kia bất chấp tất cả cũng phải hướng về mình thì phía sau, nơi mật hợp bị căng ra.
" Ưm... Anh làm gì vậy a..."
Cậu còn đang hỏi thì cảm thấy một thứ chen vào đường hầm vốn chẳng có mấy không gian bởi vì bị cự long chiếm giữ kia, cảm giác quái dị có hơi đau lại căng đầy khiến cho cậu rùng cả mình, kêu lên.
Lam Từ mềm eo nằm trên người anh, cảm nhận thứ đã chen vào giữa vách thịt và cự long, nó khá nhỏ, cỡ ngón tay nhưng ngắn chừng hai đốt, ở đuôi còn có một sợi dây, lúc này đang lay động trong nước ở sau mông cậu.
" Diêm Hàn... Lấy nó ra được không?"
Dù lúc mới vào bị căng ra có hơi đau nhưng đợi vật kia vào rồi thì chỉ cộm cộm khó chịu chứ không đến nổi nào, cơ mà... Cậu vẫn thấy sợ sợ đối với những dị vật lạ lẫm như vậy, lại sợ thì lại không nhịn được mấp máy không ngừng vách thịt căng đầy, ôm ấp cả cự long lẫn vậy kia, vừa nhỏ giọng cầu xin nam nhân.
" Ngoan, chơi xong thì lấy ra, có đau không?"
Diêm Hàn đưa tay vuốt ve tấm lưng mướt nước của cậu, cảm nhận vách thịt hấp xả không ngừng thì cười nhẹ, mềm giọng chấn an bảo bối nhi.
" Ưm... Không nhung quái dị lắm... Tôi sợ..."
Lam Từ cảm thấy vật kia như một quả bom hẹn giờ tùy thời sẽ nổ vậy, càng nghĩ càng sợ, bên trong u cốc lại càng thêm ra sức, muốn đẩy thứ đó ra nhưng khổ nổi xung quanh chật chội, đẩy ra không mà cậu cảm thấy nó chui vào một chút.
" Diêm Hàn... A..."
Cậu còn chưa kịp van xin nữa thì vật lạ kia bỗng nhiên run lên, thật nhẹ nhưng chấn động không ngừng khiến cậu tê dại cả người.
" A a... Đừng... Hức..."
Còn chưa kịp để cậu quen thuộc thì vật kia lại run mạnh hơn, mạnh đến nổi nó chạy vào thêm một đoạn, chạm đến điểm mẫn cảm trên vách thịt khiến cho Lam Từ nấc lên, run rẩy không ngừng.
Diêm Hàn cúi đầu nhìn cậu mê mang trong cảm giác mới lạ như, khoé miệng nhếch lên một nụ cười tà tứ.
" Đừng... A..."
Lam Từ thất kinh ôm lấy cổ anh khi Diêm Hàn bỗng nhiên đứng lên.
Theo từng bước đi xóc nảy của anh, vật kia cùng cự long hai mặt giáp công tất cả điểm mẫn cảm của cậu, chỉ một đoạn đường từ hồ nước đến giường lớn mà Lam Từ đã mấy lần tuột tay khỏi cổ anh, chỉ là Diêm Hàn luôn dùng khủy tay giữ lấy cậu, hai tay to ôm lấy cánh mông tròn, hất lên rồi để nó rơi tự do xuống.
Bởi càng sợ thì cảm xúc lại càng lớn, vật kia còn không ngừng run lên, ma sát cửa nhỏ đến tê dại, khiến nó mềm mại đến không xong, sợ rằng chỉ cần Diêm Hàn đỉnh hông mạnh một chút là nó sẽ không ngần ngại mà chui vào, chiếm lĩnh đáy cốc, làm cho cậu dục tiên dục tử.
" Hu hu... Ha... Đừng mà... Không muốn... Ha... A..."
Lam Từ bấu chặt lấy cổ Diêm Hàn, không muốn cho mình rơi xuống, sợ không cẩn thận sẽ khiến vật kia thừa cơ mà vào.
" Đừng sợ..."
" Không ưm... Không muốn nó vào đâu... Ưm ha..."
Lam Từ mềm nhũn mà rên khóc, nhượng người thương sót.
" Nó sẽ làm em sung sướиɠ."
Nam nhân vẫn tiếp tục dụ dỗ.
" Không! A... Muốn anh vào... Ha... Chỉ cho anh vào thôi... Ha... Ha... Nha..."
Lam Từ lắc đầu nguầy nguậy, đáng thương mà lấy lòng nam nhân, chữ "nha" kia mềm đến tận trong lòng ai kia.
Diêm Hàn bị cậu câu đến không xong, dụ hoặc mê người như vậy, ai nào chịu nổi.
" Chỉ cho tôi vào?"
Anh cắn lên vành tai đỏ ửng trước mắt, lúc này hai người đã đến bên giường lớn rải đầy cánh hoa.
" Chỉ cho anh vào... Ưm... Ai cũng không cần... Ha..."
Diêm Hàn vừa dừng lại thì cự long cũng chạm một cái lên vật kia, ép cửa nhỏ đã sắp không xong đến mức cậu nhỏ của Lam Từ bắn ra, mềm cả người.