" Thiếu gia, các trưởng lão viện muốn ngài trở lại một chuyến."
Diêm Phong ngồi ở ghế lái nhìn người trong gương chiếu hậu cung kính thưa.
" Nói với bọn họ, đừng xen vào chuyện của ta, lúc cần nói ta sẽ trở lại, cũng đừng làm chuyện ta không muốn thấy."
Diêm Hàn lạnh lùng nhìn y.
" Vâng thưa thiếu gia."
Diêm Phong không dám nhìn anh nữa, cúi đầu chuyên tâm lái xe.
Diêm Hàn đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, tay xoa nắn cái hộp nhỏ trong tay.
Hôm nay anh về nhà chính lấy cái này mới không thể đến tìm Lam Từ vào buổi trưa, không biết em ấy có ngoan ngoãn ăn cơm không?
Còn có, đã thoa thuốc chưa?
Bỗng lúc này trong tầm mắt đang đưa ra ngoài cửa sổ của anh xuất hiện một bóng dáng mà anh đang nghĩ tới, Diêm Hàn hít mắt lại kêu Diêm Phong dừng xe.
" Anh về trước đi, tôi sẽ tự về trường, chuyện hôm nay tôi về nhà chính cũng giấu không được bọn họ, nếu họ có hỏi thì anh cứ nói tôi về lấy đồ."
Nói xong Diêm Hàn bước xuống xe băng qua đường.
Diêm Phong có chút không rõ nhìn theo bóng anh, mấy hôm nay thiếu gia theo đuổi một nam sinh hắn biết, nhưng không hiểu nổi, A với A làm sao mà tới với nhau?
Diêm Phong hắn chỉ là chi nhánh của Đế gia nên không biết bí mật về dòng máu sói cũng như chuyện thức tỉnh huyết mạch.
Diêm Hàn nhập học trễ hắn cũng chỉ biết vì việc riêng chứ không biết anh bởi thức tỉnh huyết mạch mà sức mạnh không ổn định phải nghỉ một năm để khống chế nó, dù bây giờ Diêm Hàn có kêu hắn làm cái gì thì hắn cũng chỉ biết làm, làm sao dám hỏi lại.
Diêm Phong lắc đầu một cái rồi lái xe đi, dù sao trưởng lão viện có hỏi thì hắn biết gì nói nấy vậy.
Bên kia Diêm Hàn đã theo đuôi Lam Từ tiến vào một con đường khác nhỏ hơn, sau đó anh thấy Lam Từ đi vào một cửa hàng tiện lợi nhỏ nằm bên cạnh một võ quán.
Lam Từ buổi chiều chỉ có hai tiết học, cậu lại là học bá, bài tập gì đó rất nhanh là giải quyết xong tại lớp học, cứ thế mang theo cặp sách đi thẳng ra khỏi trường chứ không về ký túc xá nữa.
Reng.
" Kính chào quý khách."
Vừa mở cửa Lam Từ đã nghe được âm thanh quen thuộc của con vẹt mà cậu nuôi từ nhỏ, đây là món quà cha đã tặng cậu, sau này cậu vào học viện không thể mang nó theo, từ đó nó trở thành cái máy chào đón khách nhân của tiệm tiện lời, còn rất được yêu thích.
"Nón Xanh, ngươi mập quá."
Lam Từ chọt chọt cái bụng béo ú của nó, Nón Xanh là một con vẹt lông vàng nhưng đầu lại có nhún lông xanh nên Lam Từ gọi nó là Nón Xanh.
" Ngươi mới mập, ta không có."
Nón Xanh cực linh tính cho cậu một cái bóng lưng.
" Mấy hôm nay nó được một vị khách mới chuyển tới khu này thích lắm, ngày nào cũng được cho ăn ngon nên mới tròn như vậy, sao nay con lại về?"
Lam Mặc đang sắp xếp hàng lên kệ ló đầu ra nói.
Ông năm nay chỉ mới ba mươi tám tuổi nên không già chút nào, đứng với Lam Từ giống như là anh em nhưng hai người có vẻ không giống nhau lắm.
" Con về thăm cha, sẳn tiện đi tập luyện một chút, cha xem, hình như con mập ra thì phải."
Cậu ghé sát lại gần cho cha mình xem, bộ dáng nào có lạnh lùng như lúc ở học viện.
Diêm Hàn đứng ở bên ngoài nhìn hai cha con hổ động mà không để ý bản thân đã bị bại lộ trong tầm mắt của một con vẹt.
" Kính chào quý khách."
Tiếng của Nón Xanh đánh động hai cha con Lam gia và cả Diêm Hàn đứng bên ngoài.
Diêm Hàn lách người một chút biến mất phía sau cây cột điện bên đường, thực chất anh vẫn đứng đó nhưng giống như dung nhập vào cây cột.
" Nón Xanh, làm gì có ai?"
Lam Từ nhéo cái mỏ nó mắng.
" Có, có, nam nhân đẹp trai."
Nón Xanh quác quác nói.
Hai cha con Lam Từ cười ha ha, chỉ xem như nó nhìn thấy người qua đường nên mới kêu, có khi còn là một nam nhân đẹp trai như nó nói, cái con hàng này nó mê trai lắm rồi.
Diêm Hàn mém chút bại lộ hít mắt nhìn Nón Xanh.
Nón Xanh đánh cái rùng mình từ trên giá gỗ ngã thẳng xuống đất.
" Ai ui ngươi bị sao vậy, Nón Xanh?"
Lam Từ ngồi xuống bế nó lên lên thử, vẻ lo lắng thể hiện trong cử chỉ lời nói khiến con sói nào đó có chút ghen tỵ, hận không nhổ lông con chim.
Nón Xanh không ừ không hử chút nào trong tay Lam Từ khiến cha Lam cũng phải bước tới xem xét.
" Chắc là nó ăn nhiều quá rồi, để cha mang nó đi khám xem sao, cái tội ăn nhiều."
Lam Mặc nhận lấy nó từ trong tay của Lam Từ, sờ soạn một chút thấy nó vẫn còn thở thì đặt nó vào một cái lồng.
Nón Xanh ở trong lòng gào thét, nó chỉ là miệng tiện, nó không mập, nó không ăn nhiều.
" Vậy cha đóng cửa tiệm rồi đi đi, con qua bên chú Lâm."
Lam Từ giúp ông treo bảng tạm nghỉ.
" Được rồi, cha tranh thủ đi sớm về sớm, nếu con về trường trước khi cha về thì cứ về đi nhé."
Cha Lam xoa đầu cậu rồi xách lồng chim đi mất.
Lam Từ nhìn cha mình đi mất rồi mới khoá cửa tiệm tiện lợi lại, bỏ chìa khoá vào cặp sách rồi đi qua võ quán kế bên.
Diêm Hàn cứ tượng cậu sẽ trở về, không nghĩ cậu lại vào võ quán, anh đứng bên góc khuất nhìn vào bên trong.
Diêm Hàn nhìn thấy Lam Từ chào hỏi với số ít học viên trong võ quán rồi đi thẳng vào bên trong.
Lam Từ học võ?
Cũng đúng, nhìn tác phong của em ấy, rõ ràng là có học qua, còn là cao thủ, dù rằng đối với anh chỉ là gãi ngứa.
Anh hơi thất thần một chút đã thấy Lam Từ mặc võ phục đi ra.
Dáng người Lam Từ cao gầy được anh nuôi tốt mấy hôm nay giờ mặc lên bộ võ phục kia cũng không còn thấy được mấy lạng.
" Lam ŧıểυ tử, sao nay tới đây?"
Lâm Sơn từ bên trong đi ra nhìn thấy Lam Từ thì có chút ngạc nhiên, ŧıểυ tử này từ lúc vào học viện rất ít khi về đây, làm học bá cũng đâu có dễ, vừa làm học bá vừa là cao thủ càng không dễ.
" Dạo này cháu ăn hơi nhiều, muốn đến luyện luyện đổ mồ hôi giảm mỡ, còn có, cháu gặp đối thủ, muốn tập nhiều một chút cho mạnh hơn."
Lam Từ có chút ngượng ngùng đập đập cái bao cát bên cạnh.
Lâm Sơn nghe khúc đầu thì muốn cười, ŧıểυ tử ngươi còng nhom, chỗ nào mập, nhưng nghe câu sau...
" Đai đen thất đẳng ở đây cũng không khó tìm thấy đối thủ, cháu gặp được cũng không có gì lạ, nhưng mà cháu muốn mạnh hơn trừ khi bỏ học chuyên tâm vào luyện tập."
Lâm Sơn cười cười.
" Sao nào, ai chọc cháu?"
Lam Từ bình thường chẳng rớ tới ai, nên chỉ có người ta đụng vào cậu mà thôi.
" Chỉ là bạn học trong học viện thôi ạ..."
Lam Từ có chút né tránh ánh mắt tìm tòi của Lâm Sơn.
Ớ mà sao cậu phải tránh, cậu với tên kia nào có gì.
Lâm Sơn nhìn thính tai có chút đỏ của Lam Từ mà nhướng mày, nam sinh nào theo đuổi đứa nhỏ này sao?
Cơ mà mạnh hơn nó, O nào mạnh như vậy?
Trừ khi...
Lâm Sơn có chút ý tưởng nhưng không có nói ra, chỉ nhìn Lam Từ bắt đầu đánh bao cát mà suy nghĩ, ai lại thích một A mạnh mẽ như này, cơ mà mạnh hơn Lam ŧıểυ tử, xem ra là thích cảm giác chinh phục?
Diêm Hàn đứng im trong gốc khuất xuyên qua tiếng ồn trong võ quán nghe được nhất thanh nhị sở cuộc đối thoại của hai người, nhìn Lam Từ như vậy cũng có chút muốn cười.
Xem ra em ấy thật sự là muốn đối chọi với anh nữa đây mà.
Vậy cũng tốt, cuộc sống trong học viện sẽ vui hơn, anh cũng muốn xem cậu làm sao thoát khỏi anh.
" Ôi..."
Lam Từ vừa đập có vài cái đã thấy tay mình nhói lên.