Đã năm ngày kể từ hôm đánh nhau trong rừng cây nhỏ kia, không những Lam Từ mà Diêm Hàn cũng mất bóng.
Giáo viên chỉ nói Lam Từ bị thương cần dưỡng thương, chuyện đánh nhau kia cũng đã lan khắp học viện.
Mười tên Alpha kia bị Diêm Hàn đánh nhập viện, đến nay vẫn còn nằm, có khi phải nằm nữa tháng đến một tháng tùy tình huống của mỗi người, không những vậy học viện còn đình chỉ học tập một năm đối với mười người đó, trong giấy hạnh kiểm của mình còn lưu lại một dấu vết đen xì, đảm bảo sau này tốt nghiệp cao trung chẳng ai dám nhận vào trường đại học nào nữa.
Học viện Đế Lantic cũng không phải trường của người nghèo, còn hơn, nơi này tập trung đầy đủ con em thế gia, đám người kia cũng có người có chút gia thế, được gia tộc đưa vào trường, lúc này thì hay rồi, một trận gà bay chó sủa náo nhiệt đến mức cả đế đô đều biết.
Diêm gia cũng không đơn giản bỏ qua cho bọn họ, sau đó lại moi ra kẻ đứng sau, thế là lại có người xui xẻo rồi.
Ngô Thiên buồn chán nằm trên bàn học, ai xui xẻo cũng được, hắn đã mấy ngày không gặp Lam Từ, nhắn tin cũng không thấy trả lời.
Nói cũng hay, Lam đại học bá trước giờ chưa bao giờ nghĩ học nhiều như vậy trừ kỳ mẫn cảm, từ lúc Diêm Hàn xuất hiện lại liên tục nghĩ học, còn trốn học, đánh nhau, tật xấu gì cũng bị cậu thử qua, chỉ có chưa bỏ thi nữa thôi.
Diêm Hàn đúng là sao chổi mà.
...
Sao chổi Diêm Hàn đang chăm sóc cho bảo bối nhà mình tắm rửa, tắm rửa một hồi lại không yên.
" Ưm... Mệt... Đau... Anh còn chưa xong sao..."
Lam Từ nằm nhoài trên người Diêm Hàn tức giận há mồm cắn vào vai anh, chẳng đau chẳng ngứa mệt mỏi nói.
" Em nằm đó đi, tôi làm nhanh thôi."
Giọng anh khàn khàn từ tính lại ma lại tô bên tai Lam Từ, răng nanh còn cắn cắn vành tai ửng hồng của cậu.
Bên dưới cự long đã quen đường quen lối mà chui vào u cốc, ma sát vách động mấy hôm nay bị cày đến mềm mại trơn bóng, không lúc nào là không ướt át bất kham.
Cánh mông tròn bị đôi tay to nâng lên ép xuống, ra nông vào sâu, tiếng nước phập phập d.âm mĩ dính nhớt.
" Ha... A..."
Bên tai bị âm thanh ngọt nị mê người bao trọn, lấp đầy.
Lam Từ thật sự là nói không nổi anh nữa, cậu mắng cũng mắng đủ, cầu xin đến khàn cả giọng cũng chỉ đổi lại là từng cái nhấp hông mạnh bạo của anh, thôi thì giữ sức còn hơn.
Chưa kể cậu có chút chột dạ về chuyện mấy hôm trước nên cũng không dám làm mình làm mẩy với anh, chỉ sợ người kia lưu manh đem chuyện đó ra dày vò cậu nữa, chỉ riêng kỳ mẫn cảm của anh không cũng đã làm cậu chết lên chết xuống.
Lam Từ cũng không hiểu tại sao đang đánh nhau mà anh mẫn cảm làm sao mà được nữa, nhưng ít ra Diêm Hàn như này cũng khiến cậu đỡ sợ hơn Diêm Hàn trong rừng cây nhỏ kia.
Lúc đó cậu thật sự là sợ, cậu biết anh như vậy là vì cậu, sợ cậu bị thương cũng như tức giận đám người kia làm cậu bị thương, cậu không biết anh có đánh cậu hay không nhưng cậu biết cậu không thể bỏ mặc anh, không muốn bị anh hất ra như vậy nữa, cảm giác bị từ bỏ đó khiến cậu đau.
" A...!"
Điểm mẫn cảm bị mài qua khiến Lam Từ rời khỏi suy nghĩ nãy giờ.
" Em thất thần, Lam Từ."
Tiếng nói nguy hiểm của Diêm Hàn vang lên bên tai khiến cậu rùng mình siết chặt một cái, cự long bị cậu siết đến chặt khít, mài mài điểm mẫn cảm đến ngứa ran.
" A... A... Ha... Nhanh quá... A... Hức..."
Lam Từ bấu chặt vào vai anh thừa nhận một đợt sóng nhấp hông như vũ bão của anh đến nấc lên.
" Này cũng do em, ai bảo em không chịu ngoan ngoãn ở trong lớp lại chạy đi đến cái nơi đó làm gì, giờ còn thất thần, em muốn bị tôi trừng phạt đến vậy sao, Lam Từ?"
Cuối cùng nợ cũ nợ mới gì cũng bị anh nhớ kỹ mà đem ra tính toán hết.
Lam Từ chẳng nói được gì nữa mặc kệ anh mượn chuyện làm càn.
Tới khi được anh vớt ra khỏi bồn tắm đã là chuyện của hai tiếng sau đó, Lam Từ đã mệt đến phờ râu, eo hông đau nhức nằm nhoài trên người anh.
Diêm Hàn vừa xoa xoa cái eo cho cậu vừa mở điện thoại lên xem tin nhắn của Diêm Phong.
Ngày đó mang cậu về phòng anh cũng không nghĩ gì nhiều, sau đó cũng biết Diêm Phong sẽ xử lý chuyện kia cho ra ngô ra khoai thay anh nên không hề nói gì cả, lúc này xem tin nhắn cũng là của Diêm Phong nói về kẻ đứng sau chuyện này.
Lam Từ đang mơ màng nghe anh trầm thấp hừ một cái, khó khăn nhúc nhích đầu lên muốn nhìn thử lại đụng môi vào yết hầu anh, Lam Từ cứng đờ ra...
Diêm Hàn cũng bị đánh động.
" Lại muốn?"
Diêm Hàn từ tính cười hỏi.
" Không muốn!"
Lam Từ dời môi đi, ngay lập tức nói.
Cậu còn muốn sống.
Sau đó cậu nghe trên đầu vang lên tiếng cười, cự long mềm bị cậu đè lên có chút cứng, doạ cho Lam Từ cứng người.
Một bàn tay chấn an mà vuốt dọc theo sống lưng xinh đẹp của cậu, từ mông eo đến tuyến thể sau gáy, sờ lên khối sưng đỏ bị anh cắn phá mấy hôm trước, ở nơi đó vòng lại vòng vài vòng.
" Sao lúc đó anh không cho tui chạm vào?"
Lam Từ lại nhớ đến lúc đó, bĩu môi nhỏ tố.
Diêm Hàn đang tính nhắn tin với Diêm Phong cũng bị cậu hỏi mà khựng lại, thoáng chốc không hiểu.
Sau đó ngẫm lại vài lần mới hiểu.
" Lúc đó tôi không khống chế được mình, sợ làm em bị thương."
Anh bỏ điện thoại xuống, hôn lên đỉnh đầu cậu, giải thích.
" Anh sẽ đánh tui sao..."
Lam Từ có chút ủy khuất hỏi, câu hỏi giống hệt lúc đó, ngữ khí cũng giống vậy.
Diêm Hàn lật người đặt cậu nằm xuống nệm giường, đôi mắt nhàn nhạt màu lưu ly nhìn cậu.
Đương lúc Lam Từ không hiểu làm sao thì anh cúi đầu hôn lên mi mắt, lên mũi, lên má, cho đến đôi môi đang trề ra kia, nhẹ nhàng nhấm nháp, trân quý, yêu thương, trấn an.
" Có lẽ tôi sẽ đánh em... Nhưng tôi sẽ không tha thứ cho mình, nên Lam Từ, lần sau có gặp chuyện này thì không được liều lĩnh chạm vào tôi, đến gần tôi..."
" Không!"
Tiếng nói nhỏ xíu lại rõ ràng cắt ngang lời anh nói.
Diêm Hàn có chút bất đắc dĩ.
" Tôi không phải không cần em nữa, để tôi bình tĩnh lại..."
" Không!"
Lại một tiếng nữa, còn mang theo giọng mũi nồng đậm ủy khuất.
" Lam Từ..."
" Là anh đã nói sẽ không buông tui ra mà, sao có chuyện thì anh lại không tin tưởng mình nữa vậy, anh nói anh yêu tui mà anh còn sợ mình sẽ đánh tui, tui còn tin tưởng anh như vậy mà sao anh không thể tin tưởng mình, nói vậy là anh vẫn không có yêu tui như anh đã nói rồi ưm..."
Tiếng nói nấc nghẹn kẹt lại giữa răng môi, nuốt lấy tiếng khóc tố ủy khuất, lòng ngực lớn nóng ấm áp lên lòng ngực đang phập phồng vì cảm xúc có chút rối loạn, an ủi, xoa dịu.
Nước mắt ấm nóng rơi xuống vành tai, tóc mai, bị một bàn tay to lau đi.
" Lam Từ... Em như vậy là yêu tôi rồi sao..."
Hai tay anh ôm mặt cậu, nhìn sâu vào mắt cậu, ngập ngừng nói.
" Tui yêu anh thì đã làm sao... Chẳng lẽ tui còn chạy đi đâu được sao... Chẳng lẽ anh còn muốn bỏ tui... Hức..."
Lam Từ vừa nói vừa nấc lên, nước mắt ào ào chảy ra, ướt cả tay Diêm Hàn.
" Không phải, Lam Từ, tôi sao có thể bỏ em... Tôi xin lỗi, Lam Từ, lần sau sẽ không, lần sau dù có bạo phát đến chết tôi cũng sẽ không buông em ra, có chết chúng ta cùng chết, em không được hối hận đâu, Lam Từ, tôi sẽ không cho em hối hận đâu."