Sau khi biến đổi có khả năng sẽ sốt cao nên Diêm Hàn không muốn rời đi Lam Từ quá lâu, anh ngồi xuống giường đưa tay sờ trán cậu.
Nóng.
Sốt thật rồi.
Diêm Hàn nhíu này, anh không rõ tình trạng hiện tại của Lam Từ nên không muốn đưa cậu đến bệnh viện, dù sau đó cậu sốt thật sự cao thì anh cũng sẽ không ngần ngại đưa cậu đi nhưng nếu có thể giấu đi chuyện này vẫn tốt hơn cho em ấy.
Mới đầu biến đổi sẽ không hoàn toàn chuyển A thành O ngay mà sẽ từng chút một xâm lấn.
Bản thân người bị biến đổi cũng chỉ mẫn cảm với đối tượng đã biến đổi mình, còn bề ngoài thì vẫn là A.
Chính vì vậy mà dù bao nhiêu năm nay người bị biến đổi cũng không phải không có nhưng hoàng thất Ian vẫn là không hề biết tới.
Vẫn nên mua thuốc hạ sốt thì hơn.
Diêm Phong còn chưa kịp ngủ lại bị gọi đi mua thuốc, còn là mua thuốc hạ sốt nữa.
Dữ dội đến vậy sao?
Lần này Diêm Phong học ngoan, đặt đồ xuống dưới chân cửa phòng Diêm Hàn rồi mới nhấn chuông, đợi người mở cửa chỉ chỉ dưới đất rồi chạy biến.
Diêm Hàn có chút nhướng mày nhìn thân ảnh đã đi xa kia, thật có ý tứ.
...
Diêm Hàn bôi thuốc lên tuyến thể sưng to của Lam Từ, cho cậu uống thuốc hạ sốt, ở bên giường canh chừng đến nữa đêm trời sáng cảm thấy Lam Từ không sốt cao hơn, ngủ cũng thoải mái hơn anh mới dám đi ngủ.
" Bảo bối, em là của tôi rồi."
Diêm Hàn ôm cậu thủ thỉ vài tiếng rồi chìm vào giấc ngủ.
...
Lạ quá...
Khó chịu quá...
Lam Từ cảm thấy không tốt chỗ nào cả, từng tế bào trong người đều đang kêu gào không muốn lại bất lực trước thế lực đen tối đang từng bước xâm phạm chính mình cho đến khi mỗi một phân đều nhuộm kín mùi vị kia, dây dưa, quấn quanh, cùng tồn tại.
Diêm Hàn nghe tiếng rêи ɾỉ rất nhỏ của người trong lòng mà bừng tỉnh.
" Bảo bối..."
Diêm Hàn nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cậu mà lo lắng gọi, tay vừa sờ soạn trên trán cùng hai má trắng nõn ửng hồng.
Bỗng tay anh bị người chụp lấy.
" Ưm... Khó chịu quá..."
Lam Từ ôm tay anh cọ cọ vào má vào cổ mình, bộ dạng động tình rõ ràng khiến người kia sửng sốt.
" Này là... Phát tình?"
Diêm Hàn có chút xác định không được tình trạng của cậu.
Bình thường sau khi biến đổi phải một thời gian sau mới xảy ra kỳ phát tình đầu tiên thay thế cho kỳ mẫn cảm...
Hay là... Bởi vì em ấy vốn là đang trong thời kỳ mẫn cảm... Cho nên mới...
" Hô... Mùi nồng quá rồi!"
Diêm Hàn bị tin hương dạ lan của Lam Từ làm cho choáng váng, tin tức tố romantic không chút nào giữ lại bị lôi kéo ra, bùng nổ, hỗn cùng một chỗ, khăng khít không rời.
Cảm giác này khiến Diêm Hàn ngất ngây, thuận theo cái ôm của Lam Từ ngã xuống người cậu.
" Ưm... Khó chịu mà... Hu hu... Diêm Hàn khốn nạn... Hu hu..."
Người dưới thân vừa lôi kéo ôm hôn loạn xạ lên mặt anh vừa mở miệng khóc lóc mắng chữi, không biết có còn tỉnh táo hay không khiến Diêm Hàn dỡ khóc dỡ cười.
" Em đừng nghĩ rằng lúc này làm bộ không tỉnh táo mà muốn mắng người là mắng người nhé."
Diêm Hàn mυ"ŧ mạnh lên yết hầu cậu, nghe người bên dưới kêu đau một tiếng mới buông ra cho.
Lam Từ thật sự cũng không hẳn là không tỉnh táo, nhưng cậu cứ nghĩ mình đang mơ, mơ mình bị Diêm Hàn biến thành Omega mềm mại chọc người, ở trong mơ cậu phát tình theo bản năng tìm kiếm Alpha đã đánh dấu mình nhưng bởi vì đó là kẻ đầu sỏ làm hại mình bị biến thành O nên mới mắng chửi.
" Hu hu... Tại anh hết... Anh còn không cho tôi mắng... Hu hu... Tôi muốn kiện anh..."
Lam Từ ủy khuất muôn phần mà đưa răng ra cắn vào tai anh một cái, còn dùng sức nghiến xuống.
" Hừ... Bảo bối em cũng thật đặc biệt, phát tình rồi thì hết đánh lại mắng lại cắn người, nếu không phải biết em không tỉnh táo thì tôi đã đánh nát mông em rồi."
Diêm Hàn thật hết nói nổi, anh bị làm sao lại thích một con mèo nhỏ tính tình khó chiều như vậy cơ chứ, quả báo mà.
" Tôi... Tôi không chỉ cắn anh, còn muốn kiện anh, kiện anh tội... Tội... Ưm..."
Chữ tội bị nghẹn lại giữa môi lưỡi của hai người, thoát được ra ngoài chỉ còn là tiếng rêи ɾỉ chọc người.
...
" Ngô Thiên, Lam Từ đâu?"
La Mộng lo lắng hỏi Ngô Thiên vừa mới vào lớp.
" Lam Từ?"
Ngô Thiên lúc này mới nhìn lại phía sau, Lam Từ không thấy.
Lam Từ không đi học?
La Mộng chưa nghe được câu trả lời mình muốn đã thấy Ngô Thiên chạy biến đi.
Ngô Thiên đi đâu?
Đương nhiên là đi tìm Diêm Hàn.
Nhưng...
Diêm Hàn cũng không đi học...?
Ngô Thiên đứng như trời chồng ở cửa lớp 11A7 tới khi chuông reo mới vội vã chạy về lớp.
Chuyện gì vậy, Lam Từ không đi học, Diêm Hàn cũng không thấy, nếu không phải chuông đã đeo chắc cậu phải chạy về ký túc xá xác định mới chịu được.
" Ngô Thiên, sao giờ mới tới?"
Thầy giáo vừa vào tới bục giảng đã thấy Ngô Thiên như một cơn gió bay vào phòng.
" Em không thấy Lam Từ nên đi tìm..."
Ngô Thiên luống cuống nói.
" À, Lam Từ vào kỳ mẫn cảm đã xin nghỉ rồi, chúng ta học thôi."
Cả lớp vừa nghe đã xôn xao, mẫn cảm kỳ gì mà trùng hợp vậy, vừa thi xong đã mẫn cảm.
Nếu không phải biết kỳ mẫn cảm cũng giống như kỳ phát tình đều rất khó chịu thì có khi bọn họ cũng hâm mộ Lam Từ được nghỉ tận vài ngày cơ.
Ngô Thiên cũng ngây người.
Kỳ mẫn cảm...
Diêm Hàn... Diêm Hàn đang ở cùng Lam Từ?
Không đúng, Lam Từ vào kỳ mẫn cảm thì liên quan méo gì tới Diêm Hàn, đừng nói là Diêm Hàn, bất cứ Alpha nào vào lúc này cũng đều tránh xa Lam Từ vạn dặm, có điên đâu mà ở bên cạnh Lam Từ.
Bản thân Lam Từ cũng sẽ bài xích A khác đến gần...
Trừ khi Diêm Hàn là O...
Càng không thể! Diêm Hàn mà là O thì cậu sẽ đổi họ liền.
" Ngô Thiên, em nghe không hiểu tôi giảng bài?"
Thầy giáo nhìn tên nam sinh cứ hết ngây người rồi lại lắc đầu liên tục kia cảm thấy gân xanh muốn nhảy nhót trên thái dương.
" Diêm Hàn nhất định không phải là O!"
Ngô Thiên bị gọi tên buột miệng nói ra suy nghĩ trong lòng.
Ha ha ha ha ha ha...
Trong lớp bởi vì vậy mà vang lên một loạt tiếng cười phá trời.
" Ngô Thiên, em muốn O đến điên rồi sao, ra ngoài kia đứng cho tôi!"
Tiếng quát lớn của ông thầy khiến Ngô Thiên điếng người.
Thôi chết...
" Đám các ngươi thật là, không thể học Lam Từ một mình chịu đựng gặm thuốc ức chế cho qua kỳ mẫn cảm mà suốt ngày cứ nghĩ tới O O..."
Ngô Thiên đứng ngoài hành lang nghe tiếng giáo dục vang lên trong lớp học mà ngẩng ngơ nhìn trời.
Lam Từ thật sự đang một mình chịu đựng kỳ mẫn cảm hay sao?
Vậy Diêm Hàn lại làm sao rồi?
Diêm Hàn có biết chuyện này hay không?
Tối hôm đó thái độ của Diêm Hàn rất lạ...
Ngô Thiên có lẽ phải mất cả quảng thời gian dài mới có thể nhìn thấy chân tướng của việc hôm nay cậu vì hai người kia mà bị phạt đứng cả buổi, nhưng đến lúc đó cũng là ngạc nhiên đến rớt cằm cùng bất lực nhìn trời chứ không thể nào giúp bạn mình thay đổi hiện thực tàn khốc kia nữa.
Mà Lam Từ đến lúc đó cũng đã không còn than trời trách đất về việc ngày hôm nay nữa, bởi vì cậu đã giam cầm không chỉ thể xác mà cả trái tim cũng bị khoá lại, không thể thoát, cũng không muốn thoát...