Một bóng đen lao vụt vào đại trạch khiến ai cũng giật nãy mình ngồi bật dậy.
Người sói ôm lấy một người trong lòng đứng giữa sảnh đường, đôi mắt dã thú nhìn chằm chằm vào đám người.
Ngô Thiên thấy Lam Từ tính chạy tới cũng bị doạ khựng lại.
Rầm.
Một âm thanh trầm muộn vang lên, trên đất đã có hai người nằm.
"Diêm Hàn! Lam Từ!"
Ngô Thiên chạy vụt đến, không dám đụng vào ai mà cuống cuồng không thôi.
" Gọi ŧıểυ Thanh, mau đi!"
Mộc Tiêm quát lên, Diêm Phong lập tức chạy đi.
Lúc này, người sói trên đất đã dần rút đi bộ lông đen cùng móng vuốt sắc bén, biến trở về dáng vẻ quen thuộc.
Dù lúc này nhìn như vô hại nhưng ai cũng biết, trước đó vài giây nơi này nằm một người sói.
" Mang hai đứa nó vào trong đi!"
Mộc Tiêm thấy ai cũng đờ ra thì quát gọi, nhanh chóng có người hầu chạy vào bế lên.
Mạc Thanh, chính là nam nhân trung niên đã đến xem Lam Từ nhanh chóng được Diêm Phong mời tới.
Ông nhìn hai người nằm đó, quả quyết mà chạy đi xem Lam Từ trước.
" Không được, phải đem cậu ấy đến bệnh viện kiểm tra toàn diện, cậu ấy đang mang thai nhưng bị cho dùng quá nhiều thuốc mê cùng thuốc khiến cho cơ thể tê dại."
Mạc Thanh vừa bắt mạch xong lại kiểm tra một chút thì nói.
" Diêm Phong, mau đi lấy xe!"
Mộc Tiêm quát nhẹ.
" Thiếu chủ thì không sao, chỉ là thoát lực thôi."
Mạc Thanh lại xem cho Diêm Hàn, không sao cả nói.
" Đưa hai đứa đi luôn, lỡ nó tỉnh lại không nhìn thấy Lam Từ sẽ nổi điên."
Mộc Tiêm quả quyết nói.
Có người đến ôm Lam Từ và Diêm Hàn đi, trong nhà chỉ còn lại mấy người.
" Cậu bé, cậu không đi cùng họ à?"
Mộc Tiêm thấy Ngô Thiên còn ở đây ngẩn ngơ thì lên tiếng nhắc nhở.
" Ờ a... Hả, người đâu?"
Lúc này hắn mới thức tỉnh, nhìn lại không thấy ai thì gấp gáp hỏi.
" Đi rồi, nếu cậu chạy nhanh thì còn kịp lên xe."
Mộc Tiêm còn chưa nói xong thì người đã chạy mất.
Bà nhìn thì lắc đầu ngao ngán.
Reng.
" Alo."
Thẩm gia lão tổ bắt máy.
" Thẩm Khiêm, nó chưa về? Lập tức đi tìm!"
Đám trưởng lão viện nghe ông nói thì nhìn qua.
" Ha, tôi sợ là lành ít dữ nhiều."
Mộc Tiêm nhếch mép cười cười.
" Huyết lễ chào đón, sợ rằng thấy máu."
Một người nữa nói.
Đám người trầm lặng đi.
Nữa tiếng sau.
Reng.
" Nói!"
Thẩm gia lão tổ trầm giọng.
Bên kia có tiếng người hoảng sợ báo cáo lại tình huống mà họ thấy.
Đám người nhìn Thẩm gia lão tổ mặt đã trầm như nước thì thầm cười lạnh.
" Xử lý nơi đó cho ổn thoả, đừng để lại dấu vết gì dù là nhỏ nhất."
Thẩm gia lão tổ nói với người bên kia.
Người bên kia còn hỏi gì đó.
" Chỉ mang nó về, còn lại đốt sạch, làm sao đừng để người ta điều tra được gì."
Thẩm gia lão tổ lại nói.
Bên kia đáp rồi cúp máy.
Đám trưởng lão viện không ai nói tiếng nào.
" Ha, đã nói quản cho chặt vào, giờ chắc không ai có ý kiến gì với nó nữa đúng không?"
Mộc Tiêm nhìn đám trưởng lão nɠɵạı viện.
" Nó dù sao cũng chỉ là một người, dù có là phá gia chi tử thì cũng chẳng phá hết được cơ nghiệp mấy đời của các người, giờ thì chọc tức nó đến độ này, dù kết quả là tốt nhưng chưa biết nó còn giận dữ nữa hay không đâu."
Bà lại nói.
Đám người vẫn im lặng nghe.
" Chết bao nhiêu người?"
Diêm gia lão tổ hỏi.
" Thẩm Khiêm, một hoàng tử đã bị trục xuất cùng mười người nữa."
Thẩm gia lão tổ giọng khàn đục nói.
" Hy vọng đứa bé kia không sao."
Diêm gia lão tổ thở dài nói.
Đám người trầm mặc.
...
" Diêm Hàn! Diêm Hàn! Tỉnh lại đi!"
Tiếng nói quẩn quanh bên tai gấp gáp gọi.
" Cậu không tỉnh lại Lam Từ sẽ chết, Diêm Hàn!"
Ngô Thiên hét lớn lên.
Vụt.
Người trên giường ngồi bật dậy.
Ngô Thiên bị doạ cho nhảy dựng.
" Mẹ, cậu tỉnh rồi, mau, mau lấy máu đi."
Hắn nói với người y tá đang đứng ngẩn bên cạnh.
" À, vâng!"
Người kia giật mình vội chạy tới.
" Cậu để yên cho họ lắm, Lam Từ cần nó!"
Ngô Thiên thấy Diêm Hàn muốn tránh thì gấp nói.
Diêm Hàn vừa nghe đến Lam Từ cần thì ngồi im lại.
" Em ấy đâu?"
Giọng anh khàn đến đáng sợ nhưng lại ôn nhu dịu dàng khó tả.
" Đang nằm trong phòng đặc biệt, cậu ấy không sao nhưng mà đứa nhỏ không ổn, bác sĩ cần pheromone trong máu của cậu nhưng da tay cậu cứng quá, lấy không được, may mà gọi tỉnh được cậu."
Ngô Thiên giải thích tình huống vừa tố khổ.
Bên kia y tá đã rút đủ máu, lập tức chạy đi.
Diêm Hàn cũng xuống giường chạy theo.
" Ai, cậu... Haizz!"
Ngô Thiên thấy anh chạy đi gọi với theo, nhưng không thể ngăn cản được đành phải chạy theo luôn.
Diêm Hàn chạy theo y tá đến phòng đặc biệt cách đó không xa, y tá thấy anh cũng lao vào phòng thì tính nói gì nhưng bị Mạc Thanh chặn lại.
" Kệ cậu ấy, máu đâu?"
Ông nhìn y tá hỏi.
Y tá đưa hộp bảo quản cho ông.
Mạc Thanh lập tức truyền máu.
Diêm Hàn đến bên giường nhìn bảo bối nhi của mình khổ công cứu về, cả người đầy dây nhợ, sắc mặt thì hơi tái, hô hấp có phần yếu ớt, chỉ nhìn thôi cũng khiến tim anh đau đớn.
Hai người Ngô Thiên và Diêm Phong đứng ở bên ngoài nhìn vô, thở dài trong lòng.
" Đứa nhỏ sẽ không sao chứ?"
Hắn hỏi.
Trời biết lúc hắn nghe tin Lam Từ mang thai mà chấn kinh đến cỡ nào nhưng nghĩ lại thì Lam Từ là Omega của Diêm Hàn thì chắc cũng phải mang thai được đi...
" Chắc không sao đâu, Diêm Hàn tỉnh lại rồi thôi, mà sao cậu gọi tỉnh hay vậy?"
Diêm Phong hỏi hắn.
Bác sĩ đã nói Diêm Hàn chỉ bị thoát lực, vốn nên tỉnh rất nhanh như hắn cũng đã gọi nhiều lần mà không gọi tỉnh được người.
" Tại gọi không đúng cách thôi, tôi vừa nhắc đến Lam Từ là cậu ta đã ngồi bật dậy, doạ tôi hết hồn."
Ngô Thiên có chút đắc ý nói.
" Ồ!"
Diêm Phong nghĩ thấy cũng đúng, Diêm Hàn vì Lam Từ mà hoá sói luôn, đủ biết điểm mấu chốt của anh là ở đâu.
" Chuyện này... Không báo cho chú Lam biết sao?"
Ngô Thiên bỗng nhiên hỏi.
" Còn có lão ba đáng chết kia nữa!"
Hắn nhớ đến Hạ Bách, tức điên mà đập vào tường kính.
" Cho chú Lam biết cũng chỉ khiến chú ấy lo lắng, còn Hạ Bách kia, đứa con trai sau của ông ta bị hắn, Neil Ian uy hiếp hắn phải làm."1
Diêm Phong đã biết hết tình huống, lần này đến máu cũng phải chảy ra mới chấm dứt được chuyện này.
" Neil Ian!?"
Ngô Thiên trừng lớn mắt lên, sau đó thì tức sôi máu.
" Mẹ nó cái thứ gì vậy?"
Hắn chữi ầm lên.
" Cậu bình tĩnh coi, đang trong bệnh viện."
Diêm Phong nhẹ giọng nói.
Ngô Thiên tức đến thở hổn hển.
" Rồi cậu ta đâu?"
Hắn hỏi.
" Chết rồi."
Giọng Diêm Phong nhỏ đến không thể nhỏ hơn.
Ngô Thiên cũng giật mình.
" Chết tốt, đỡ đi tai hại người khác."
Một lúc sau thì hắn gằn giọng nói.
" Không chỉ mình hắn đi."
Ngô Thiên nhìn mặt Diêm Phong, hỏi tiếp.
" Thẩm Khiêm."
Diêm Phong cười lạnh lùng.
" Thẩm gia đại thiếu gia?"
Ngô Thiên không ngờ đến mà hỏi lại.
" Tự làm bậy thì không thể sống."
Diêm Phong quay đầu nhìn vào trong phòng, lúc này Lam Từ đang được truyền máu, Diêm Hàn luôn nắm tay cậu, gắn gắn bó bó.
Từ lúc Lam Từ bị bắt đi đến giờ chưa được một ngày nhưng lại có mười hai người bồi mạng, nếu lâu hơn nữa...
Diêm Phong có chút không dám nghĩ, hắn đã được nói lại tình huống ở nɠɵạı ô, nghĩ lại mà sợ, nếu Lam Từ thật sự có chuyện, Diêm Hàn sẽ huyết tẩy đế đô mất.
Người sói thức tỉnh, trăng máu nổi lên.
Thời đại của Đế gia đã đến, sau mấy ngàn năm lụi bại, ai có thể nghĩ tới.