Giống như lúc này đây, khi anh còn chưa bắn cho cậu, giúp cậu điều hoà kỳ phát tình đang bộc phát thì Lam Từ sẽ không ngừng mà động tình.
" Dơ rồi... Em lau cho anh..."
Lam Từ vừa nói vừa cúi đầu xuống, dùng đầu lưỡi hồng hào ấm nóng lại ướt át mà liếʍ lấy chất d.ịch do chính cậu bắn ra, miệng nhỏ vẫn ngậm lấy vật to lớn còn cứng rắn, một đường từ bụng đến ngực cho đến mặt anh, chỗ nào có thì liếʍ chỗ đó, chỗ không có cũng liếʍ luôn.
Cậu ở trên hai vật nhỏ nơi ngực anh mà liếʍ lấy, dùng hàm răng nhỏ day day, liếʍ đến ướt nhẹt mới thôi.
Mỗi lần cậu liếʍ là vật to lớn bên trong sẽ nảy lên, nghiền ép u cốc đói khát của cậu đến tê dại.
Diêm Hàn nhìn khoé môi đang nhếch lên đầy đắc ý của bảo bối nhi mà cười nhẹ.
Nhưng đến khi cậu gặm lấy yết hầu mẫn cảm của mình thì anh cười không nổi nữa.
Bốp.
" Ưm..."
Lam Từ đã tự mình thử nghiệm rồi, cậu biết cái nơi này của nam nhân mỗi lần bị cậu gặm sẽ cuồng bạo lên, để cho nam nhân chịu bắn thì cậu sẽ không buông tha nơi này đâu, dù bị anh đánh vào mông cũng nhất định không nhả.
Cảm nhận cự long đang không ngừng to ra, Lam Từ cười y như một con hồ ly nhỏ, đôi môi càng không ngừng ra sức mà âu yếm yết hầu quyến rủ của nam nhân.
" Ô..."
Vật to lớn đã đạt đến một thước tất kinh người mà trước nay Lam Từ chưa từng nếm qua, cậu có chút sợ mà nhả miệng.
Vừa nâng đầu nhìn vào mắt nam nhân đã bị làm cho giật mình.
Đôi mắt kia... Lam Từ yếu ớt mà lấy lòng, mong nam nhân đừng làm chết cậu, ở trên môi anh hôn hôn, liếʍ liếʍ, ôm mặt anh hôn loạn lên, cả đôi mắt kia cũng không buông tha.
Diêm Hàn cảm nhận mùi hương thơm ngọt kia truyền đến đủ loại cảm xúc sợ hãi cùng lấy lòng thì cổ họng vang lên tiếng cười trầm khàn.
Nam nhân giống nhu dã thú mà nhìn chằm chằm con mồi, vừa lăn xả mông tròn vừa hỏi.
" Đừng doạ em... Hu hu... Hàn Hàn..."
Lam Từ trực tiếp khóc lên, nước mắt xoạt xoạt mà rơi trên mặt nam nhân.
" Tôi sắp không khống chế được rồi, có khi sẽ làm chết em cũng nên, phải làm sao?"
Nam nhân cười cười hỏi.
" Em... Em..."
Bảo bối nhi bị anh hỏi đến cuống.
" Có đau em cũng phải chịu đó, có ngất đi tôi cũng làm tiếp thôi, bảo bối!!"
Vừa dứt lời anh đã ngồi bật dậy, nắm eo hông mềm mại mà đè xuống, trực tiếp đỉnh lên.
Phập phập...
" Ô... Ứ ứ... A... Ô..."
Lam Từ ôm cổ nam nhân cuồng loạn mà rêи ɾỉ.
Cậu cảm thấy u cốc bên trong đã muốn nóng bỏng lên, vật to lớn kia như muốn giã nát nơi mềm mại của cậu, mỗi lần đỉnh là đỉnh đến tận trong cùng, đó là... Bên ngoài còn chưa vào hết ô... Cậu sẽ chết...
" Khóc cái gì, cũng chưa có chết."
Diêm Hàn thấy trên vai anh có giọt nước nóng hổi rơi xuống thì khàn khàn nói, tốc độ cũng chẳng giảm đi chút nào mà vật to lớn kia còn vào sâu thêm.
" Ô... Ha ha... Sâu quá ô... Em sợ... Ô ô..."
Người trên vai vừa khóc lóc vừa rêи ɾỉ thê thảm không thôi.
" Từ từ sẽ quen, sẽ không làm chết em."
Diêm Hàn vẫn không chút nao núng nào, mỗi lần vào một chút là sẽ không ngừng giã mấy trăm lần, đúng là có ý muốn cho nơi mê người kia ăn quen thước tất của anh.
Nhưng đợi nó quen... Đó mới là ác mộng của Lam Từ.
Phụt.
" Á!!"
Khi đầu nấm kia đỉnh thẳng vào phía trong cùng của đáy cốc, Lam Từ đã chịu không nổi mà bắn ra.
Diêm Hàn giữ nguyên như vậy, để cho cậu hồi lại sức.
Nhưng Lam Từ biết, đó chỉ là im lặng trước giông bão mà thôi.
Hu hu... Lần sau cậu sẽ không chơi ngu vậy nữa ô ô...
" Không phải em muốn tôi bắn cho em sao, tôi cho em ăn đủ, quỷ ngốc nghếch ham ăn!"
Diêm Hàn xoay ngược cậu lại, để cậu nằm úp sấp xuống, dùng tư thế từ phía sau dã thú nhất mà làm lên.
" Ô!!"
Lam Từ nắm chăn cong cả lưng, cổ rướn cao một góc tuyệt đẹp trong mắt con sói phía sau, há miệng rêи ɾỉ không ra lời.
Sâu quá...
Lam Từ cảm thấy ăn không tiêu, bụng nhỏ giống như bị đỉnh xuyên qua vậy, nhưng cậu chính là cứ như vậy nuốt nó vào, có khi Diêm Hàn nói đúng, cậu thật ham ăn... Nên giờ thảm rồi.
...
Diêm Hàn nhìn bảo bối nhi cả người cong như con tôm, hai tay ôm bụng nhỏ căng phồng mà đáy lòng mềm mại.
Đã một ngày rồi...
Mỗi lần Lam Từ tỉnh lại là âm thanh dính nị mị hoặc lại vang lên, Diêm Hàn cũng chẳng kịp tắm rửa gì cho cậu, bởi đang tắm mà cậu tỉnh lại thì...
Đến cả ăn cũng không ăn được, Diêm Hàn dành phải cho cậu uống dịch dinh dưỡng mới có thể chống cự được đến giờ.
Lúc này bên trong học viện đang diễn ra lễ bế mạc nhưng người đoạt giải lại không thể đi nhận, La Mộng có chụp hình gữi vào nhóm nhưng hai người cô mong đợi lại chẳng ai hồi âm.
Hỏi Ngô Thiên thì hắn chỉ nói không sao hết, đợi kỳ mẫn cảm trôi qua thì họ sẽ lại thấy hai người đó thôi.
La Mộng dù có thắc mắc tại sao lại là hai người nhưng cũng không hề hỏi thêm.
Bản thân Ngô Thiên cũng phải chạy đi hỏi Diêm Phong mới có thể bình tĩnh mà đợi.
Diêm Phong ngày đó chỉ mang dịch dinh dưỡng đến cho Diêm Hàn rồi đi, đến cả cửa phòng còn không chạm đến, tình huống bên trong hắn dùng đầu ngón chân cũng biết là dữ dội cỡ nào.
Lần này Lam Từ phát tình, có khi phải rất lâu hai người họ mới đi ra.
Đống dịch dinh dưỡng kia đủ cho hai người dùng nữa tháng.
Còn có một người vừa phẫn hận vừa tiếc nuối muốn đến phá cửa phòng Diêm Hàn xem thử người cậu ta muốn tìm có ở đó không, sau đó trực tiếp bắt người đưa đi bệnh viện kiểm tra cho ra nhẽ, nhưng đó chỉ là suy nghĩ viển võng, có khi cậu ta còn chưa kịp phá cửa thì đã bị bảo vệ học viện lôi đi.
Đế Lantic không phải nhà của Neil Ian.
Diêm Hàn không biết đám người bên ngoài đang nhớ mong hai người họ, anh còn chưa kịp bước chân vào nhà vệ sinh thì đã bị một cái tay kéo lại.
" Hàn Hàn..."
Người trên giường mắt cũng không thèm mở, mềm mại kêu.
" Lại muốn?"
Diêm Hàn ngồi lại giường, xoa xoa tấm lưng trơn bóng của cậu mà hỏi.
" Muốn đi xả lũ... Hàn Hàn..."
Lam Từ sờ sờ bụng nhỏ của mình, xấu hổ nói.
Diêm Hàn ngẩng ra hai giây, mém chút là cười phun.
" Tôi mang em đi."
Anh bế cậu lên, ôm vào nhà vệ sinh.
Diêm Hàn để cậu ngồi lên bồn cầu, mình đứng đó đợi.
Nhưng mãi vẫn không nghe thấy tiếng nước chảy, nhìn lại bảo bối nhi đã nghẹn đỏ cả mặt.