Cha mẹ Dư Kim Kim ly hôn nhiều năm, hai bên đều lập gia đình mới nhưng cũng đều sống ở nước ngoài, bởi vì chuyện giữa Cố Hoài Nam cùng Trần Nam Thừa, cô lại náo cùng chị họ Dư Anna. Cha mẹ tái hôn, nhưng vẫn còn thương yêu cô, điểm này cô còn mạnh hơn rất nhiều so với Cố Hoài Nam. Khi gia đình tan vỡ ban đầu Dư Kim Kim rất khó tiếp nhận, cũng may cô dần dần hiểu, không phải đối với mỗi đôi vợ chồng cũng có thể đi tới cuối cùng, tình cảm là chuyện phức tạp nan giải nhất, hai người nếu không có tình yêu, chung đụng sẽ khó.
Dùng lời của Cố Hoài Nam mà nói, ở trên con đường tình yêu, Dư Kim Kim có lẽ dũng cảm hơn so với cô.
Cô không nhớ rõ mình làm sao thích Trần Nam Tầm, tóm lại chính là thích, hơn nữa càng không thể thu thập. Trần Nam Tầm hơn cô mấy tuổi, cô còn đi học, anh cũng đã là con nhà giàu nổi danh trong vòng luẩn quẩn, anh thích con gái, tay chơi gái cũng cao, ánh mắt còn cao hơn.
Dư Kim Kim cất giữ tốt tình cảm đối với Trần Nam Tầm, cất dấu, không cho anh biết. Cô hiểu mình còn nhỏ, không nên quá gấp gáp, nhưng tình cảm đối với anh cũng gia tăng mãnh liệt mỗi ngày.
Có một đoạn thời gian Trần Nam Tầm đùa rất hung, có khi cô cùng Cố Hoài Nam ở dưới lầu làm tác nghiệp, cũng có thể mơ hồ nghe được động tĩnh giữa anh và cô gái ở trên lầu.
Lần đó Cố Hoài Nam rốt cục không nhịn được, nhìn về phía Trần Nam Thừa. "Anh có thể bảo em trai anh nhỏ giọng một chút, chúng em sắp thi!"
Trần Nam Thừa cười, Dư Kim Kim. "Làm sao lại quấy rầy? Kim Kim cũng không lên tiếng."
Chờ sau khi cô gái kia rời đi, Trần Nam Tầm chỉ mặc quần cụt ngậm lấy điếu thuốc xuống. Cố Hoài Nam đang thật tình nghe Trần Nam Thừa giảng đề cho cô, anh liền đặt mông ngồi ở bên Dư Kim Kim, đầu gối đụng đụng cô. "Đi tủ lạnh cầm chút gì cho anh ăn, đói bụng."
Dư Kim Kim làm như không nghe thấy, vùi đầu học tập như cũ. Trần Nam Tầm thấy cô không có phản ứng phải dựa vào, "Điếc? Nói với em đấy."
Trên người anh có mùi nước hoa của phụ nữ cứ như vậy chui vào chóp mũi Dư Kim Kim, cô ngẩng đầu, không tự nhiên nhìn thấy dấu vết kích tình của cô gái khác trắng trợn lưu lại trên nửa người trên của anh. "Anh có thể nói một lần yêu thương vượt qua hai tháng? Cô gái chịu khó đổi như vậy, cũng không sợ bị bệnh?"
Trần Nam Tầm lắc lư đầu của cô cười. "Em mới mấy tuổi, tiểu nha đầu, làm sao cái gì cũng hiểu?"
Dư Kim Kim hất tay của anh ra, đi lấy cho anh. "Anh Nam Tầm, anh chưa từng gặp phải một cô gái đáng giá để anh thích lâu một chút sao?"
Cô gái nhỏ này bỗng nhiên nói một câu đứng đắn như vậy, Trần Nam Tầm hơi kinh ngạc, trong con ngươi sáng trong của cô phản chiếu ngược mặt của mình. Anh không khỏi khiêu mi, sau đó hướng cô cười với thâm ý khác, đưa tay gạt gạt cằm nhỏ tinh sảo, bấm bấm khuôn mặt nhỏ bé non nớt của cô.
"Nếu không em lớn nhanh lên một chút, giải quyết tốt cái vấn đề này cho anh?"
Anh nói xong nửa thật nửa giả, Dư Kim Kim lăng lăng nhìn anh chốc lát, lườm anh một cái cúi đầu tiếp tục làm đề toán.
Sau Dư Kim Kim được mẹ Dư đón ra nước ngoài ở hơn một năm, rồi trở về đã là một cô gái duyên dáng yêu kiều, cởi bỏ toàn bộ ngây thơ. Đêm đó cô trở lại mọi người ở Trần gia tẩy trần cho cô, cô cùng các bạn uống rượu trò chuyện chuyện hơn một năm qua, Trần Nam Tầm ở một bên âm thầm cảm thấy nha đầu không giống với lúc trước, thật giống như không có ở bên cạnh cuộc sống của anh, cô bỗng nhiên trưởng thành.
Đêm đó đợi mọi người tản đi, Trần Nam Thừa đi chăm sóc Cố Hoài Nam uống nhiều quá, Dư Kim Kim ở trong sân dọn dẹp canh thừa thịt nguội. Trần Nam Tầm tiễn bạn trở lại, sân đã thu thập sạch sẽ, Dư Kim Kim trêu chọc Alaska chơi.
Alaska rất lớn, đứng lên chân trước có thể khoác lên trên vai anh, mà giờ khắc này con chó lớn núc ních đang dùng móng vuốt nhào vào trên bả vai Dư Kim Kim, le đầu lưỡi lấy lòng đùa bỡn.
Dưới ánh trăng, một người một chó đùa kinh khủng, hình ảnh này để cho anh cảm thấy không tốt đẹp lắm.
Alaska phát hiện anh, buông Dư Kim Kim ra chạy như điên hướng anh, đảo vòng quanh anh, sau đó anh đi hướng Dư Kim Kim.
Trần Nam Tầm sờ sờ cổ của nó, "Đậu mà chỉ nhận em." Chó này trước đây Dư Kim Kim ầm ĩ muốn, Trần Nam Tầm mua về cho cô, đáng tiếc cô không nuôi, không thể làm gì khác hơn là đặt ở Trần gia tùy anh nuôi, gọi là Đậu nhi.
Nhắc tới cũng kỳ quái, tính tình Đậu nhi đặc biệt quái lạ, căn bản đều kháng cự đối với tất cả cô gái, Cố Hoài Nam cũng không có biện pháp cầm nó, hết lần này tới lần khác chính là hôn Dư Kim Kim, điều này làm cho cô kiêu ngạo.
"Đó là đương nhiên, Đậu nhi nhận biết chủ nhân đầu tiên của nó." Dư Kim Kim hướng anh cười.
Cô uống rượu qua, không nhiều lắm, nhưng khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, trong mắt nhiều ra mấy phần mỵ, đẹp nói không ra lời, ngay cả Trần Nam Tầm gặp vô số cô gái cũng sẽ nhìn mê mẩn.
Dư Kim Kim xinh đẹp, hơn nữa theo tuổi tăng trưởng càng trở nên xinh đẹp. Vóc người cô cao gầy, chân lại dài, tựa hồ mỗi một chỗ đều trải qua tinh xảo tỉ mỉ, phụ nữ như vậy phù hợp thẩm mỹ yêu thích của Trần Nam Tầm.
Phụ nữ. . . . . .
Cái từ này hiện lên trong đầu Trần Nam Tầm, cô mới bao nhiêu, anh cũng đã dùng nhìn phụ nữ nhìn cô. Trần Nam Tầm kiềm chế tâm tư, đem Đậu nhi xích buộc tốt. "Trần Nam Thừa đâu?"
"Ở trên lầu chăm sóc Nam Nam."
Trần Nam Tầm gật đầu, hạ mi tâm. "Anh mệt mỏi, không tiễn em trở về, em ngủ một đêm ở đây nhé, gian phòng còn giữ lại cho em."
Tất cả phòng ngủ đều ở lầu hai, Trần Nam Tầm đi theo phía sau Dư Kim Kim lên lầu, tầm mắt một cách tự nhiên rơi vào trên người cô. Khi đó Dư Kim Kim nhỏ hơn so với cô gái cùng anh, vóc người đầy đặn thật sự xê xích quá nhiều. Cũng không biết là nguyên nhân gì, chân dài nhỏ dưới váy ngắn cô thoáng một cái trước mặt Trần Nam Tầm, còn có eo cô nhỏ, thế nhưng để cho anh cảm giác mình bị quyến rũ, thời điểm tắm muộn trong đầu nghĩ cũng là cặp chân cô.
Tiểu nha đầu này để cho anh cảm thấy tâm nhột khó nhịn, hành hạ anh khó có thể ngủ.
Ước chừng nửa đêm, lúc anh mới vừa ngủ một lát, đã nghe thấy cửa phòng bị mở ra, sau đó tiếng bước chân thật nhỏ nhích tới gần hướng anh. Phía sau nệm khẽ lún, Trần Nam Tầm không cần nhìn cũng có thể đoán được là ai, ngáp một cái tung mình liếc một cái. "Tại sao? Còn chưa ngủ?"
"Ngủ không được." Sai giờ khi trở về, Dư Kim Kim cũng không buồn ngủ, chân mặc đồ ngủ an vị trên giường anh, mũi chân đá đá anh. "Anh đứng lên tâm sự."
Trần Nam Tầm cười. "Xú nha đầu, anh không có thói quen lúc nửa đêm ở trên giường nói chuyện phiếm cùng cô gái tinh khiết." Lời tuy nói như vậy, anh vẫn nửa chống đầu nằm nghiêng bắt đầu phụng bồi cô nói chuyện tào lao.
Gió đêm lẻn vào, thời gian đang lúc tốt.
Cô ngồi, anh nằm, một thiếu nữ, một người đàn ông tuấn lãng, tạo thành một bức họa bức lòng người say.
Dư Kim Kim bĩu môi hừ, ác ngại đánh giá anh một phen. "Em nghe Nam Nam nói, sao anh còn như vậy? Đời trước là hòa thượng đầu thai à? Không có phụ nữ không thể sống?"
"Có thể giống như em nói, còn không có gặp gỡ người có thể làm cho anh thích lâu một chút."
Lời vừa ra khỏi miệng, hai người đều sửng sốt, ánh mắt Dư Kim Kim chậm rãi chìm, sau đó trịnh trọng mở miệng. "Trần Nam Tầm, em muốn nói cho anh chuyện này."
"Ừ."
"Anh có thể chặt đứt những ngổn ngang với cô gái, sau đó nói yêu thương một lần, thật tình thích một người, được không?"
". . . . . ." Trần Nam Tầm vẫn tư thế kia, khẽ ngửa đầu nhìn Dư Kim Kim. "Đi đâu tìm một người có thể làm cho anh thích đây?"
Dư Kim Kim rũ mặt mày xuống, rất nhanh giơ lên, ánh mắt kia tựa hồ ở hướng anh nói —— em.
*
Dư Kim Kim bắt đầu không hề giấu giếm tình cảm của mình nữa.
Cô theo đuổi, người bên cạnh Trần Nam Tầm cũng thấy quá mức rõ ràng, cũng đã hỏi anh, nhưng thái độ của anh không rõ, người bên cạnh cũng không tiện nói quá nhiều. Trần Nam Tầm như cũ có gặp gỡ bạn gái, nhưng hứng thú đã không thể so với trước. Tâm tư không có ở đây, chậm rãi biến thành bí mật tất cả đều biết.
Lá gan Dư Kim Kim rất lớn, có khi mọi người ở cùng nơi chơi, nếu Trần Nam Tầm mang cô gái tới, phần lớn bị cô nghĩ hết biện pháp đuổi đi. Phụ nữ của Trần Nam Tầm cũng có rất nhiều bối cảnh, nào chịu bị thua lỗ, nhưng Dư Kim Kim cũng không sợ. Nhắc tới cũng kỳ quái, cho đến cuối cùng chia tay cùng Trần Nam Tầm, từ đầu đến cuối Dư Kim Kim cũng chẳng bao giờ bị uy hiếp trả thù, sau cô mới biết được, cũng là Trần Nam Tầm che chở mình.
Một ít lần, Dư Kim Kim lại khiến cô gái bên cạnh anh tức giận bỏ đi, sau đó đoạt rượu trong tay của anh uống một ngụm, thoải mái giống đàn ông. Mọi người sớm thành thói quen với tiết mục này, chỉ đem không gian để lại cho hai người, sau đó đi chơi.
"Em lại náo cái gì?" Trần Nam Tầm không có tức giận, nhưng cho cô sắc mặt không tốt. Dư Kim Kim nhìn anh, sắp khóc rồi.
Anh biết rõ còn cố hỏi, vô lại để cho Dư Kim Kim tức vô cùng, đem thùng đá trên bàn quơ lấy trực tiếp giội lên trên đầu anh, giật dây chuyền trên cổ anh xuống xoay người bỏ chạy.
Trần Nam Tầm tức nói tục, cái gì cũng chẳng quan tâm, bắt áo khoác nhấc chân đuổi theo ra ngoài.
Buổi tối mùa đông, một cô gái tuổi còn trẻ liều lĩnh chạy, cũng không biết chạy bao lâu, rốt cục không thể chạy, dừng lại thở.
Trần Nam Tầm tìm cô một đường, cuối cùng tìm thấy Dư Kim Kim dưới gốc cây đại thụ. Dư Kim Kim ngồi chồm hổm khóc, trước mắt hiện ra ngoài một đôi giày màu đen da, là Trần Nam Tầm.
Dư Kim Kim lau khóe mắt, mạnh mẽ đứng lên. "Trần Nam Tầm, anh thật sự không cảm giác được sao?"
"Cảm giác cái gì?" Trên người trên đầu Trần Nam Tầm bị nước đá thấm ướt, chỗ đó cũng bị đông lạnh thành thô sáp, lạnh thấu xương.
Nhưng khuôn mặt Dư Kim Kim cũng bị gió lạnh làm hồng, Trần Nam Tầm đem áo khoác mặc vào cho cô, chọc đầu cô liền mắng. "Anh cảm giác ra em là bệnh thần kinh! Bệnh điên! Cùng Cố Hoài Nam học cái gì không tốt? Học cô thô lỗ? Không giống cô gái!"
"Không phải anh thích cô gái dã một chút sao?"
"Loại người như em không phải là dã, là dã man!"
Anh không chút khách khí dạy bảo cô, có lẽ Dư Kim Kim bị đè nén quá lâu, bị anh mắng như vậy ngược lại liều mạng khóc lóc om sòm, vừa đá vừa đánh anh. "Trần Nam Tầm, anh khốn kiếp! Em không tin anh không biết em thích anh! Giả vờ ngây ngốc có phải hay không! Làm sao anh không chết đi! Chết quách rồi! Em sẽ không cần nhớ thương anh!"
Trần Nam Tầm chế ngự cô còn không dễ dàng? Nhưng không nỡ động cô, đứng đó không trốn không tránh để cho cô phát tiết.
Dư Kim Kim đánh đủ rồi, không còn khí lực, tựu nhào vào trong lòng anh khóc. Cô khóc không thanh âm, chỉ có thân thể khóc run lên.
Trần Nam Tầm đem mặt cô kéo ra từ trong lòng, môi của cô cũng bị cô cắn tím rồi. Anh bóp cằm cô mới để cho cô buông hàm răng ra, nhẹ vỗ về môi cô. "Không phải em thường nói anh tai họa sống ngàn năm?"
Chân Dư Kim Kim đập mạnh, kéo đầu của anh xuống, kiễng mũi chân hôn lên. Cô hôn, động tác lại ác, đôi môi Trần Nam Tầm bị cô dùng răng mèo phá. Anh đau đến hít vào, kéo cô gái cưỡng éo mình ra, lau miệng, trên tay là một vết máu, lại nhìn môi cô, bị chảy máu.
Tay Trần Nam Tầm đỡ trên trán bất đắc dĩ mắng một câu. "Anh thấy em còn có thể làm ra cái gì để cho anh rớt mắt kính nữa!"
Dư Kim Kim đâu thèm những thứ này, níu lấy cổ áo anh hung hăng trừng anh. "Đây là một lần cuối cùng nói những lời này với anh, nếu như anh thật động chân tình đối với những cô gái kia hiện tại em lập tức biến mất trước mắt anh! Vĩnh viễn cũng không tới phiền anh! Nếu như anh không có, thẳng thắn cắt đứt cùng những cô gái kia!"
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó thật tình nói yêu đương với em!"
Cô nói xong câu đó, Trần Nam Tầm cũng không lên tiếng, hai người bốn mắt nhìn nhau, anh mượn đèn đường, lại một lần ở đáy mắt cô nhìn thấy bóng dáng của mình.
Dư Kim Kim không biết anh trầm mặc đại biểu cự tuyệt hay không, cô cũng không lui lại, vẫn nhìn chằm chằm vào anh, tựa hồ phải nhận được một đáp án.
Ở nơi này trầm mặc lâu làm cho cô bắt đầu cảm thấy có chút khó chịu, Trần Nam Tầm kéo tay cô níu lấy cổ áo mình ra. "Em nghiêm túc?"
"Anh nói xem?"
Dư Kim Kim cứng cổ, lời mang theo nghẹn ngào, trong tay cô nắm chặt cái dây chuyền kia, chính là cái còi anh đeo nhiều năm. Đó là mẹ Dư đưa cho cô, đồ quý giá nhất của Dư Kim Kim, lại bị anh chiếm đoạt mười mấy năm.
Trần Nam Tầm không có lên tiếng, chỉ sờ đầu của cô, kéo vào trước ngực, như cũ không có cho cô đáp án.
Trần Nam Tầm chưa tính là một người tốt, có thể nói anh cặn bã hơn so với Trần Nam Thừa, ở trong mắt rất nhiều người anh chính là một người cặn bã chuyện xấu gì cũng có thể làm ra, nhưng đối với Dư Kim Kim anh đều thủy chung che chở. Anh đối tốt với Dư Kim Kim, giống như là một tập quán, càng giống là một loại trách nhiệm.
Cố Hoài Nam và cô, cha mẹ đều không ở bên người, Cố Hoài Nam được Trần Nam Thừa trông coi, Dư Kim Kim thật giống như một cách tự nhiên được trách nhiệm của anh. Khi còn bé từ chỗ cô cướp đi cái còi, luôn luôn không có trả lại cho cô. Trần Nam Tầm không thích mang bất kỳ trang sức, chỉ trừ cái dây chuyền này.
Có cô gái hỏi qua lai lịch của cái còi này, thậm chí hướng anh yêu cầu, Trần Nam Tầm luôn luôn xuất thủ hào phóng chỉ nói một câu, "Thứ anh có, em muốn cái gì đều được, duy cái này không được."
Cô gái hỏi tại sao, anh cũng không đáp, tóm lại từ trong lòng đã cảm thấy cái cái còi này là đồ anh cực kỳ không thể vứt.
Cố Hoài Nam đã từng hỏi qua Trần Nam Thừa, Trần Nam Tầm có một chút tình yêu nam nữ nào đối với Dư Kim Kim hay, Trần Nam Thừa cười: "Em đi hỏi cậu ấy là muốn xem cái còi kia, xem cậu ấy có cho hay không."
Cố Hoài Nam đi, kết quả phẫn nộ mà về, cô thấy trình độ Trần Nam Tầm quan tâm đối với nó, tựa như Trần Nam Thừa quan tâm cô.
Chẳng qua là cô không hiểu, nếu quan tâm tại sao Dư Kim Kim không phải là duy nhất của anh ta.
Ở trong lòng anh, cuối cùng cô là đặc biệt.
Không biết là Dư Kim Kim chấp nhất dũng cảm rốt cục đả động Trần Nam Tầm, hay là anh rốt cục chơi mệt mỏi, mọi người phát hiện cô gái bên cạnh Trần Nam Tầm càng ngày càng ít, chậm rãi đều bị anh dọn dẹp rồi, ngay cả mùi nước hoa trên người anh cũng bị mất, sau đó bên cạnh anh cũng chỉ còn lại có một người.
Dư Kim Kim.
Sau hơn năm năm, trong thời gian gần sáu năm, Dư Kim Kim là bạn gái chính thức duy nhất công khai của Trần Nam Tầm, mọi người đều nói Tầm thiếu Trần gia rất chơi, nhưng chơi cô gái, lúc đó dè chừng rồi.
Có lẽ là một đoạn thời gian vui sướng nhất trong cuộc đời Dư Kim Kim, chỉ tiếc vui vẻ luôn luôn ngắn ngủi, mà sinh mạng lại có vẻ càng khá dài.
Từ còn trẻ đến trưởng thành, Dư Kim Kim đều ở bên cạnh Trần Nam Tầm. Cô yêu, vùi đầu vào nguyện ý đem mình cho anh, cô quý trọng mỗi phân một giây cùng anh. Cô gái ở trong tình yêu luôn luôn là dụng tâm, cũng hưởng thụ nhất, hưởng thụ bị thổi phồng, kiêu ngạo ở lòng bàn tay.
Trần Nam Tầm đối với cô tốt, thật sự tốt, anh thích cô, cũng yêu cô, yêu đến dùng hết thủ đoạn đem Dư Kim Kim ngăn cách ở một mình cái thế giới kia chỉ có anh đối với cô tốt, anh không tiếc sức lực vật lực tài lực đem dấu vết mình cùng những cô gái khác cấu kết tiêu hủy.
Thế cho nên có một ngày hết thảy rốt cục bại lộ, để cho Dư Kim Kim chỉ muốn cười, khóc cũng khóc không ra.
Cô có thể vì yêu liều lĩnh, nhưng cô không phải là kẻ ngu bị tình cảm choáng váng đầu óc. Trần Nam Tầm hao tổn tâm cơ làm tròn một mộng tình yêu cho cô, kiến tạo một tình yêu ảo tưởng, Dư Kim Kim thế nào nhẫn tâm đâm hết thảy, cô thành toàn hảo ý của anh.
Cho nên Trần Nam Tầm luôn luôn cho là Dư Kim Kim là vì chuyện Trần Nam Thừa cưới Dư Anna chia tay cùng mình, anh không có cam lòng, cũng không nguyện hạ mình là hàng đắt tiền đi cầu một cô gái trở lại.
Có lẽ, tổng hội có một người như vậy, sẽ không cách mình quá xa, nhưng cũng không cách nào trở lại bên cạnh mình. Trần Nam Tầm một lần không tin Dư Kim Kim có thể bỏ được rời mình, có thể chẳng quan tâm anh, anh vừa khôi phục lại Trần Nam Tầm trước kia, tận tình thanh sắc, sa vào cho trụy lạc.
Rất nhiều chuyện thay đổi chính là thay đổi, tình cảm, cô gái, hơn nữa.
Trần Nam Tầm sẽ không tìm thêm cô gái dụ dỗ bên cạnh anh sau đó độc chiếm anh như Dư Kim Kim, ngược lại đem tâm hai người càng đẩy càng xa, cuối cùng đến một không trình độ cách nào quay đầu lại. Mặc dù anh thỉnh thoảng thấy cô, mặc dù anh vẫn che chở cô.
Sau khi chia tay, Dư Kim Kim bị Trần Nam Tầm phiền mấy năm, không phải tất cả tình nhân sau khi chia tay đều là kẻ thù, nhưng cũng không phải tất cả mọi người có thể làm thành bạn.
Bọn họ cũng đều biết lẫn nhau vừa không thể làm kẻ thù cũng không thể làm bạn, quan hệ rõ ràng, lại không rõ ràng, đơn giản là bởi vì từ nhỏ tạo dựng lên tình yêu vượt xa tình bạn cùng lệ thuộc vào, là từ các anh em đến người thân, rồi đến tình yêu.
Tình yêu tan biến, không thể hận, bởi vì quá lệ thuộc vào nhau, không thể tha thứ, bởi vì yêu nhau quá. Một cái chốt lệ thuộc vào ở trong lòng hai người, không chặt, nhưng vừa dùng lực sẽ đau, không buông, nhưng làm sao cũng không chém đứt.
Dư Kim Kim sắp bị hành hạ ép điên, người kia ở trong lòng, rõ ràng đã quyết định tuyệt không quay đầu lại, tại sao hết lần này tới lần khác chính là không thể quên được?
Đối mặt với phản bội, Cố Hoài Nam lựa chọn phương thức chạy trốn, cô cảm giác, cảm thấy Cố Hoài Nam đả thương nặng hơn nhiều so với mình. Cô ấy có thể đi, nhưng cô không thể, cô ở đây, làm cho bất kể lúc nào cô ấy trở lại, nơi này cũng còn có người chờ.
Bốn người bọn họ, cũng không thể thật cứ như vậy giải tán, chỉ sợ cuối cùng chỉ còn chính cô, có nhiều thứ đi qua, cuối cùng có người giữ vững, lấy minh chứng những thứ tốt đẹp từng tồn tại qua.
Bạn biết chuyện của cô, chỉ đau lòng vì cô, các cô nói, Kim Kim, lại đi nói yêu thương một lần, không phải để quên mất, chỉ muốn để tin tưởng còn có tương lai.
Dư Kim Kim cảm thấy có đạo lý, cô cũng không muốn chân tay bị trói vào quá khứ cùng Trần Nam Tầm. Cùng Tiết Thần ngủ qua, Dư Kim Kim biết người đàn ông này là bạn trai cũ của tiểu Cẩn, lúng túng khó xử.
Tiểu Cẩn không nhịn được cười, không hề trêu chọc cô nữa. "Chẳng qua là bạn trai cũ, chúng tớ thật không phát sinh qua, chỉ kéo tay qua, hôn quá gương mặt." Thấy cô không tin, tiểu Cẩn giơ tay thề. "Thật, miệng cũng không hôn quá, tớ cùng Tiết gia gặp gỡ thời gian không lâu, không có phát triển nhanh như cậu đâu."
Bị tiểu Cẩn chế nhạo một bữa, Dư Kim Kim trừng cô. "Tại sao chia tay?"
"Rất nhiều quan niệm cũng không giống nhau, tính cách không hợp." Tiết Thần mặc dù tốt, nhưng người tốt cũng không hợp, thích hợp mới là tốt nhất, tiểu Cẩn cảm thấy bạn trai hiện tại thích hợp hơn, kịp thời chia tay cùng Tiết Thần.
"Tớ chỉ không có nghĩ đến Tiết gia luôn luôn có nguyên tắc có thể bị nha đầu cậu ăn xong lau sạch, anh ấy sẽ như thế nào? Trong lòng tâm đắc lắm nhỉ? Lúc nào hẹn đi ra ngoài chơi nữa?"
Nói đến đây, tuy Dư Kim Kim là cô gái cũng không khỏi đỏ mặt, cúi đầu ngậm ống hút uống đồ uống. "Tớ không quen anh ấy, mới không cần hẹn."
"Không quen không là vấn đề, ‘câu thông’ liền chín."
Thanh âm của một người đàn ông bỗng nhiên sáp vào nói, lời này cùng thanh âm này Dư Kim Kim cảm thấy giống như đã từng quen biết, cô ngẩng đầu, nhìn thấy hẳn là người đàn ông bị ngủ cùng cô.
Tiết Thần tươi cười, kéo cái ghế ra công khai ngồi xuống, trước cùng tiểu Cẩn chào hỏi, sau đó mới nhìn Dư Kim Kim kinh ngạc. "Dư tiểu thư, hẳn là chưa quên tôi nhỉ?"
Dư Kim Kim từ trong giật mình lấy lại tinh thần, anh cười sao rực rỡ, làm cho người ta không bị lây cũng khó khăn. Dư Kim Kim biết anh đã nghe được cô nói cùng tiểu Cẩn, quẫn bách vạn phần lấy tay che mặt, nhắm trúng tiểu Cẩn cười.
Cô ấy ở dưới mặt bàn đá đá cô, sau đó uống sạch cà phê đứng dậy. "Tớ đi trước, hai người hàn huyên."
Tiểu Cẩn vừa đi, Dư Kim Kim không có biện pháp làm đà điểu tiếp, chỉ đành vụng về ho khan, mới dám nhìn Tiết Thần. Song vừa chạm vào đôi mắt anh, Dư Kim Kim liền nhớ lại đêm đó điên cuồng cùng phóng túng, cô cảm giác gương mặt mình càng ngày càng nóng, đã nghe Tiết Thần bỗng dưng mở miệng.
"Tôi biết em đang nghĩ cái gì."
Dư Kim Kim giật mình, trên mặt vọt chút thiêu cháy, cũng không dám nhìn anh nữa, cầm lấy túi che mặt. Tiết Thần chẳng qua là thử dò xét nói một câu như vậy, nào biết rằng cô gái này dễ dàng bại lộ ý nghĩ nội tâm như vậy, chọc cho Tiết Thần rốt cục không nhịn được cười ra tiếng, đưa tay qua.
"Làm quen một chút đi, tôi tên là Tiết Thần."
Từ phía sau túi xách vươn tay nhỏ bé mềm non ra, cùng truyền tới một âm lượng không lớn nhưng dễ nghe.