Chiến trường của Tiết Thần và Dư Kim Kim kéo dài từ cửa đến ghế sa lon, sàn nhà, phòng tắm, cuối cùng mới đến giường. Tắm sạch sẽ, giày vò nửa ngày mồ hôi cũng hòa vào nhau. Dường như anh muốn lấy đi nửa cái mạng của Dư Kim Kim, một lần nữa anh ôm thân thể mềm mại vào trong bồn tắm, con mèo nhỏ ở trên người anh gãi gãi chỗ này, cọ cọ chỗ kia.
Tiết Thần suýt chảy nước miếng, nhắm hai mắt mặc cô tiếp tục “châm lửa” trên người mình, khóe miệng vui vẻ nhếch lên. Dư Kim Kim dùng đầu ngón tay vẽ lên bờ môi anh, hôn hai cái: "Nhớ em không?"
"Tối nay em đã hỏi bao nhiêu lần rồi hả?" Tiết Thần vẩy nước trên người cô trêu chọc, bàn tay chuyển động trên da cô: "Chẳng lẽ biểu hiện của anh còn chưa đủ để chứng minh chuyện này sao?"
Dư Kim Kim thoả mãn nằm trên ngực anh, ôm cánh tay anh: "Em nhớ anh lắm, rất rất nhớ, không chỉ một lần nằm mơ thấy anh đâu."
Tiết Thần không thể nhịn được, bật cười, một câu hai nghĩa hỏi: "Anh đã biến mơ ước của em thành sự thật rồi."
Dư Kim Kim ngẩng mặt, thành thật gật đầu. Tiết Thần yêu chết dáng vẻ này của cô, hôn gáy cô một cái. Tay Dư Kim Kim theo phản xạ trượt đến chỗ mẫn cảm của anh nắm nhẹ thì nghe thấy giọng nói anh thì thầm vang bên tai cô nói nhỏ.
"Kim Kim, em có được không. . . . . ."
Anh bị Dư Kim Kim Chính trêu chọc cả người bốc lửa, chợt nghe thấy có người đập cửa. Tiết Thần còn chưa nói gì, cô đã a một tiếng ngồi thẳng dậy: "Chết rồi! Em quên mất Nam Nam!" Nói xong, lấy khăn tắm quấn quanh người ướt đẫm mồ hôi: "Anh mau dậy mặc quần áo vào đi!"
"Tớ tới đây, tớ tới đây!" Cô dặn dò xong, giày cũng không kịp mang liền chạy ra mở cửa. Tiết Thần dở khóc dở cười, không thể làm gì khác là mở nước lạnh dập lửa.
Thấy rõ hai người đàn ông đứng ngoài cửa, Dư Kim Kim níu chặt khăn tắm hít một hơi. Trần Nam Thừa nhanh chóng mở to mắt rồi lùi một bước, lách người đi vào trong. Trần Nam Tầm cũng không khách khí, trong chốc lát đã nhìn từ đầu đến cuối người phụ nữ này mấy lần, cười híp mắt nhếch môi đi vào.
"Anh rất mong đợi lần sau em sẽ lấy hình tượng gì mở cửa cho anh."
"Cút!" Dư Kim Kim không nói hai lời, dùng sức đóng sập cửa. Dường như Trần Nam Tầm sớm dự đoán trước, đưa tay vừa đỡ, vừa dùng lực, ngang nhiên đẩy cửa ra. Dư Kim Kim dùng hết sức cũng không bằng một tay hắn, bị Trần Nam Tầm bắt được cổ tay.
"Không giữ khăn tắm, rớt xuống đừng nói anh không nhắc nhở."
Trần Nam Thừa không nhìn cô, nhân cơ hội bước vào nhà, con ngươi sắc bén đảo quanh:"Người đâu?"
"Người nào? Trần Nam Thừa! Anh tự tiện xông vào nhà dân!" Dư Kim Kim không tránh được Trần Nam Tầm, tức giận rống to, nếu không phải sợ lộ sạch, cô sớm giơ chân đá chim nhỏ hắn rồi.
Trần Nam Thừa giống như không nghe thấy cô lên án, chạy thẳng vào bên trong phòng ngủ chính và phòng khách.
Trần Nam Tầm nhìn ra ý đồ của cô, kéo cô lại gần: "Có phải muốn đá anh hay không?"
"Nếu không buông tay, có tin tôi dùng kéo cắt anh không!"
Trần Nam Tầm cười vui vẻ: "Nói thế nào em và "nó" cũng có chút quen biết, có cần án độc vậy không?"
"Ngậm lại cái miệng chó của anh đi!" Dư Kim Kim còn muốn nói điều gì, liếc mắt thấy Tiết Thần không biết khi nào đã đứng bên kia, trái tim trống rỗng, khí thế cũng yếu đi, thậm chí quên cả giãy giụa, cứ như vậy bị Trần Nam Tầm ôm đi.
Trần Nam Tầm đã sớm nhìn thấy Tiết Thần đi ra, anh ta chỉ mặc quần ngủ, thân trên trần trụi rắn chắc, còn mang theo hơi nước, hiển nhiên là mới vừa tắm rửa xong, hoặc là đang tắm, mà trên người hắn là dấu răng nhỏ nông sâu đầy mờ ám, rõ ràng đã nói lên quan hệ của hắn và Dư Kim Kim.
Hắn vốn cho rằng, người đàn ông này sẽ nhào lên đánh khi nhìn thấy mình đối với Dư Kim Kim như vậy. Không ngờ Tiết Thần lại không bực cũng không cáu, vẻ mặt hết sức bình thường đứng ở đó xem trò vui.
Người đàn ông này, là kẻ không tầm thường.
Nghĩ đến đây, hắn buông lỏng Dư Kim Kim, nhìn cô chạy chậm đến cạnh Tiết Thần.
"Mặc quần áo vào đi." Tiết Thần vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ trắng bệch của cô, giọng nói và động tác giống như bình thường.
Dư Kim Kim đi vào, khí thế toàn thân Tiết Thần liền thay đổi, nhưng ánh mắt vẫn như cũ: "Thì ra anh chính là Trần Nam tầm."
Thì ra người đàn ông này biết hắn, Trần Nam Tầm sờ cằm: "Kim Kim thật đúng cái gì cũng nói với anh, mà tôi còn không biết tên của anh."
"Tiết phó đoàn?"
Trần Nam Thừa không tìm được người muốn tìm, thấy Tiết Thần cũng có mấy phần kinh ngạc.
Lông mi Tiết Thần khẽ chớp, bừng tỉnh hiểu ý gật đầu: " Đại đội trưởng Trần, thật đúng là. . . . . . Khéo."
Dư Kim Kim ăn mặc kín mít mới dám ra ngoài, nhạy cảm phát hiện không khí có gì đó không đúng, không hề nghĩ ngợi liền che đằng trước Tiết Thần, chống nạnh: "Các người đủ chưa? Đêm khuya giống như thổ phỉ chạy đến chỗ tôi làm loạn, muốn tôi báo cảnh sát à?"
"Kim Kim, người đâu?" Mục đích của Trần Nam Thừa đến đây là muốn xác minh, không muốn lãng phí bất kỳ một chút thời gian nào.
"Người nào?"
"Cô nói đi?"
Sắc mặt Trần Nam Thừa lạnh lẽo, Dư Kim Kim trừng hắn: "Tôi không biết, cô ấy có chân, tôi lại không thể hạn chế tự do của cô ấy."
"Mỗi buổi tối cô ta vẫn thường về đây, cô nói cô không biết?" Trần Nam Thừa cắn răng.
Dư Kim Kim hung hăng trợn mắt nhìn Trần Nam Tầm, cái này gọi là chó săn theo đuôi!
Cô một mực chắc chắn không biết Cố Hoài Nam ở đâu, ngại vì Tiết Thần ở đây. Dù thế nào Trần Nam Thừa cũng không thể làm gì cô, không thể làm gì khác ngoại trừ rời đi. Trần Nam Tầm cũng không nói thêm nữa, chỉ là trước khi đi khiêu khích nhìn Tiết Thần.
Cái nhìn kia khiến da đầu Dư Kim Kim tê dại, lo sợ liếc trộm vẻ mặt Tiết Thần, đáng tiếc không thể nhìn ra.
Trần Nam Thừa vừa đến trước xe đã xoay người đẩy Trần Nam Tầm nằm trên mui xe, cùi chỏ đè ngang cổ họng của hắn, hung dữ nói: "Không phải mày nói là coi chừng cô ấy sao? Người đâu? Bận chăm sóc đàn bà trên giường phải không?"
Trần Nam Tầm muốn ho khan, nhưng cổ bị kẹp chặt không ho ra được, kìm nén đến phổi cũng đau, tay chỉ mình gật một cái. Trần Nam Thừa trợn mắt nhìn hắn chốc lát rồi mới buông hắn ra.
Trần Nam Tầm che ngực ho nửa ngày mới nói ra được: "Thiếu chút nữa cắt đứt cổ em!"
"Hôm nay mày không tìm ra cô ấy, tao sẽ chôn sống mày." Trần Nam Thừa ném ra lời độc ác, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể động thủ.
Trần Nam Tầm nhổ một ngụm: "Anh và Dư An Na kết hôn cũng năm năm rồi, con trai đã mấy tuổi rồi chứ? Còn tìm cô ấy làm gì? Anh đưa tiền thì có lợi ích gì? Đưa bao lì xì cho con anh không phải hơn sao?"
Trần Nam Thừa vừa hút điếu thuốc, nghe lời này của hắn trực tiếp ném trên mặt dập tắt, bay lên đạp một cước trước ngực hắn. Trần Nam Tầm không có chút đề phòng, nặng nề ngã đập vào cái nút, máy báo động vang lên. "Tao đã dặn dò mày thế nào? Mặc kệ lúc nào, ở đâu, chỉ cần thấy Cố Hoài Nam thì nhốt cô ấy lại, sau đó cho tao biết! Mặc kệ ai ngăn cản, xảy ra chuyện gì tao chịu trách nhiệm!"
Giọng điệu Trần Nam Tầm chậm rãi, nhất thời nổi giận: "Con mẹ nó Trần Nam Thừa! Ngăn cản tôi là Dư Kim Kim! Anh muốn tôi làm gì cô ấy?"
"Nếu như cần thiết nói lời này."
Trần Nam Tầm chùi vết máu bên khóe miệng, nhếch môi lên: "Cho anh một cơ hội, thu hồi những lời này."
Hắn nghiêm túc, Trần Nam Thừa vô ý chạm đến ranh giới cuối cùng của hắn: "Tao thu hồi."
Trần Nam Tầm nhổ ngụm máu, thò người vào xe cầm khăn giấy lau miệng, một hồi lâu mới mở miệng: "Diệp Tích Thượng, anh có biết không? Đêm đó tôi thấy Nam Nam, bọn họ ở chung một chỗ, tôi ép hỏi Dư Kim Kim rồi, cô ấy cũng rõ lắm."
Trần Nam Thừa đứng ngược sáng nên Trần Nam Tầm không thấy rõ vẻ mặt của anh, chỉ cảm thấy tâm trạng của anh trong nháy mắt biến hóa khác thường, một lát sau mới nghe anh mở miệng có vẻ hứng thú: "Cậu ‘ép’ hỏi Kim Kim như thế nào?"
Trần Nam Tầm khó hiểu nhìn xuống ngực áo sơ mi, xoa xoa nơi bị anh ta đá vào, theo bản năng sờ sờ đôi môi, ý vị sâu xa cười cười. Trần Nam Thừa bất đắc dĩ lắc đầu, tặng cho anh ta một tin tức: "Tiết Thần, ba mươi hai tuổi, phó đoàn trưởng trung đoàn 49 - Sư đoàn 138, đây là người vừa rồi cậu cũng nhìn thấy đấy, có thể thu phục được Kim Kim trở nên ngoan ngoãn thì rất khó đối phó đấy."
"Tôi nói muốn đối phó với hắn ta sao? Tôi không xen vào việc Dư Kim Kim có bạn trai." Trần Nam Tầm khinh thường.
Trần Nam Thừa chê cười: "Nếu không quan tâm thì cũng không viết đầy ra trên mặt như vậy." Những dấu vết trên người Tiết Thần, ánh mắt ai cũng nhìn thấy. Anh có thể kết luận nếu hôm nay là một người đàn ông khác xuất hiện trong phòng Dư Kim Kim, Trần Nam Tầm đã đại khai sát giới.
"Cút!" Trần Nam Tầm định đánh anh, vừa mới giơ tay cánh tay dính chút máu đọng ở ngực, chợt nhe răng trợn mắt kêu lên một tiếng, dừng lại một chút, ngẩng đầu: "Sư đoàn 138? Vậy đoàn trưởng của anh ta không phải là. . . . . ."
***
Diệp Tích Thượng không thích nói chuyện, Cố Hoài Nam trước kia cũng biết, nhưng chưa bao giờ thấy anh im lặng đến như vậy. Dọc theo con đường này, miệng anh như con trai, một câu cũng không hé miệng nói ra.
Xe dừng ở một chung cư cô có ấn tượng nhưng lại không nhớ tên, khi vào trong thang máy anh vẫn còn lôi tay cô giống như chỉ sợ cô chạy mất vậy, cho đến khi vào nhà mới thả tay cô ra.
Đèn vừa mở, một căn phòng thông minh xuất hiện ra trước mắt, Cố Hoài Nam ngắm nhìn bốn phía, không khỏi hếch mày lên. "Đi thăm" một lúc xong thấy Diệp Tích Thượng không biến sắc quan sát mình, cô xấu hồ cười một tiếng: "Này, vẫn giống như giống như trước đây ha, sạch sẽ như không có người ở."
Diệp Tích Thượng không có biểu cảm gì, nhưng Cố Hoài Nam biết anh đang cố kiềm nén tức giận, chỉ chờ cô đổ thêm dầu thôi. Cô ngậm chặt miệng, sờ sờ nơi này, cọ cọ chỗ kia, tìm nơi cách xa anh nhất để ngồi xuống, cái chính là vẫn không dám nói lời nào. Mà Diệp Tích Thượng giống như pho tượng, ngồi ở đó nhưng tầm mắt vẫn chăm chăm vào cô, Cố Hoài Nam bị anh nhìn sợ hãi, không nhịn được trừng lại.
"Này, anh bắt tôi về đây rồi tính cứ trừng mắt nhìn tôi một đêm như vậy sao?"
Động tác đầu tiên khi Diệp Tích Thượng vào cửa là: nheo mắt.
Cố Hoài Nam vừa mở miệng, đột nhiên cảm thấy lời mình có vấn đề, giống như đang ám chỉ gì đó, vội vàng chen thêm một câu: "Muốn chém giết, róc thịt trái lại tôi còn thấy thoải mái hơn, Cố Hoài Nam tôi cũng là người dám làm dám chịu."
Diệp Tích Thượng có thêm một động tác thứ hai: mỉm cười - nụ cười có phần hơi chế giễu.
Cố Hoài Nam sao lại không nhìn ra chứ? Đập mạnh vào bàn trà gỗ: "Anh rốt cuộc muốn thế nào? Tôi nhớ rằng anh cũng là người thẳng thắn, tôi cũng nhớ rõ anh biết nói mà, sao tự nhiên lại câm thế?"
"Vậy thì … " Diệp Tích Thượng chợt bước về phía cô, hơn nữa còn bắt đầu đưa tay cởi từng nút áo sơ mi của mình: "Về tôi, trừ những điều em vừa nói ra, em còn còn nhớ rõ cái gì nữa?"
Động tác này khiến Cố Hoài Nam sợ hãi, hai chân căng thẳng: "Không còn!"
"Không còn?" Nút thứ hai đã cởi.
"Không . . . . . ."
"Vậy tôi nên dùng phương pháp gì đó để em nhớ tới tôi mới đúng." Nút thứ ba đến nút thứ tưm nút cuối cùng cũng đã cởi, lộ ra cơ ngực bền chắc tráng kiện bên trong khiến Cố Hoài Nam nhìn thấy không khỏi liếm môi.
"Cái đó, tôi có nhớ ra một chút rồi, tôi đi lâu như vậy mà chưa từng gọi . . . . . . Một cú điện thoại cho anh. Chuyện này không chấp nhận được!" Cố Hoài Nam tự mình kiểm điểm, vẻ mặt diễn rất thật.
Nhưng không chỉ không thể ngăn cản động tác cởi áo của anh, thay vào đó tình hình diễn biến càng kỳ quái hơn: anh đem áo sơ mi đứng ở trước mặt cô, cởi sạch!
Miệng của Cố Hoài Nam khẽ nhếch, ánh mắt tham lam đến độ không nỡ chớp, vóc người này. . . . . . Cơ bụng này. . . . . .
Cô chỉ chú ý dùng ánh mắt ăn đậu hũ của anh, cũng không ý thức được mình đã tiến vào phạm vi công kích của anh. Diệp Tích Thượng nhẹ nắm mái tóc dài của cô, nhấc cao đầu cô lên: "Cố Hoài Nam, có phải em quên mình đã thiếu nợ tôi cái gì hay không?"
"Tôi đã thiếu nợ anh cái gì?" Cố Hoài Nam ngây ngốc, ánh mắt dọc theo từ từng khối cơ bụng lên cơ ngực rồi lên tới mặt anh, vừa lúc chạm đến tầm mắt khiến người ta sợ hãi của anh, mới giật mình nhớ tới tình cảnh của mình, mái tóc thiếu chút nữa dựng đứng lên, hai chân cũng mềm nhũn.
Người đàn ông này từ lúc nào mà lại cách cô gần như vậy! Trong thời điểm này mà lại dụng hình bức cung sao?
Diệp Tích Thượng bởi vì một câu nói hời hợt này mà hoàn toàn tức giận, cánh tay chợt dùng sức, giữ chặt cái cổ mảnh khảnh của cô kéo vào phòng ngủ, một cước đá văng cửa ra, ném cô lên trên giường: "Vậy tôi sẽ giúp em nhớ lại, cuối cùng em thiếu tôi cái gì!"