Động tác trong tay Tề Uyên dừng lại, sắc mặt lạnh lẽo: "Ngươi nói lại lần nữa?"
Ngụy Toàn rụt cổ lại, gục đầu xuống không dám thở mạnh, chỉ chi tiết bẩm báo nói: "Khởi bẩm Hoàng Thượng, Nô tài biết ngài lo lắng cho phượng thể của Thái Hoàng Thái Hậu, cứ mỗi hai ngày sẽ đến Viện Thái y hỏi thăm tình huống, Trương Thái y chuẩn mạch cho Nương Nương nói Thái Hoàng Thái Hậu đã có thể ngừng thuốc, cơ thể khỏe mạnh. Thái Hoàng Thái Hậu đã tỉnh lại rồi..."
Tề Uyên nhìn một chồng tấu chương chất thành quả núi nhỏ trước mặt, trong nháy mắt lòng như loạn thành một đống, mi tâm hằn lên một vết đỏ đậm.
"Còn có một việc..."
"nói." anh vô cùng phiền hà nói, trong mắt ẩn ẩn lộ ra một tia phiền chán.
Ngụy Toàn lén liếc mắt nhìn sắc mặt phủ kín mây mù của Tề Uyên một cái, nhắm mắt nói: "Thám tử lại, Vân nhị Phu nhân mời bạn đến Liễu Ngọc Trai chọn trang sức, bàn chuyện hôn sự của cô nương A Viên."
"Hôm qua ngươi còn nói với Trẫm là Vân nhị Phu nhân nhìn trúng cháu họ nɠɵạı làm con rể." Tề Uyên nhíu mày, ánh mắt lạnh lẽo, nhàn nhạt liếc mắt nhìn ông ta.
Ngụy Toàn quỳ dập đầu trên mặt đất theo bản năng, cuống quít nói: "Đây là do ám vệ của ngài tận tai nghe được, Nô tài không dám bịa đặt."
Tề Uyên mím môi, nắm cây bút trong tay, im lặng không nói, sau một lúc lâu mới chậm rãi nói: "Đứng lên đi."
Ngụy Toàn dè đặt đứng dậy, cố gắng khiến cho cảm giác tồn tại của mình giảm xuống. Ông ta đứng bên cạnh Tề Uyên, cẩn thận nhìn sắc mặt ngài, thấy thoáng dịu lại mới dám mở miệng: "Hoàng Thượng, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót!"
anh trầm ngâm không nói, bút trên tay chậm rãi chuyển động, nét chữ ngày xưa vốn sắc bén tinh tế lại trở nên lộn xộn, nét nào cũng lộ ra vẻ phiền chán.
Ngụy Toàn đang muốn mở miệng, chỉ nghe một tiếng "lạch cạch", bóng người trước mắt nhoáng lên một cái, Tề Uyên thế mà đã đi tới cửa Điện rồi.
"Bãi giá Cung Trường An."
******
"Thái Hoàng Thái Hậu, phần lễ này quá quý, A Viên không thể nhận..." A Viên đẩy hòm vào tay bà, chậm rãi lắc đầu.
"Nếu ai gia đã tặng, đã nói lên rằng con xứng đáng nhận được." Thái Hoàng Thái Hậu híp mắt cười, vuốt tóc nàng: "Ai gia thật lòng quý con, con có phải Nặc Nha nhi hay không cũng không liên quan gì hết."
Hai người đang trò chuyện thân mật, bên ngoài đột nhiên truyền tới một giọng nói lanh lảnh: "Hoàng Thượng giá lâm."
Thái Hoàng Thái Hậu liếc mắt nhìn A Viên một cái, ý cười trên mặt càng sâu: "Ai gia muốn ăn món Tôm bỏ vỏ xào thanh* của con."
*) Tôm bỏ vỏ xào thanh: Món ăn truyền thống của tỉnh Giang Tô
A Viên thoải mái đáp tứng, đứng dậy đi ra ngoài.
"Nàng đi đâu vậy?" Tề Uyên thấy nàng đi, mi tâm nhăn một cái, giọng nói cũng có chút nặng nề.
"Thái Hoàng Thái Hậu muốn ăn món ta làm." A Viên cười tủm tỉm khẽ nói, cúi người hành lễ liền đi về phía phòng bếp.
Tề Uyên nhìn bóng lưng của nàng, mày nhíu lại, đợi đến khi bóng lưng kia biến mất khởi tầm mắt của mình mới bước chân vào tẩm Cung.
"Tôn nhi thỉnh an Hoàng Tổ mẫu."
"Uyên nhi tới thật đúng lúc, ai gia sắp khỏi bênh rồi, liền để A Viên quay về phủ Quốc Công." Thái Hoàng Thái Hậu tuy trong lòng vẫn luyến tiếc, nhưng trên mặt vẫn lộ ra ý cười ấm áp: "không có lý gì lại bắt cô nương nhà người ta rời xa gia đình cả."
Tề Uyên ngồi ở bên người bà, còn chưa nói gì mà lỗ tai đã đỏ bừng cả lên.
"Uyên nhi có gì muốn nói sao?" Tề Uyên là đứa bé do bà một tay nuôi lớn, bà hiểu rất rõ từng hành động của nó.
anh cắn chặt răng, tuy khuôn mặt thản nhiên không mang biểu cảm gì, nhưng lời nói lại lộ ra chút bất đắc dĩ: "Hoàng Tổ mẫu, ngài không thể để A Viên xuất Cung được."
"Vì sao?" Thái Hoàng Thái Hậu hơi ngạc nhiên, sửng sốt một lúc mới phản ứng lại, vỗ tay cười to, ngay cả khóe mắt cũng nổi lên chút nước mắt: "Xem ra ai gia không phải người luyến tiếc A Viên nhất."
"Nếu ngài không giúp con, vậy cháu dâu của ngài sẽ bay mất."
"Nhưng Vân gia biết ngươi là Hoàng Thượng, không thể khiến cho A Viên hạnh phúc, còn vội vã tìm việc hôn nhân cho A Viên?" Thái Hoàng Thái Hậu vuốt nước mắt trên khóe mắt, cười nói: "Chẳng qua chỉ là chuyện của một đa͙σ thánh chỉ thôi, sao đến tay ngươi lại phiền toái như vậy?"
"Tôn nhi không muốn ép buộc Vân gia." Tề Uyên gằn từng tiếng, ánh mắt lộ ra nét kiên định.
Thái Hoàng Thái Hậu khẽ vỗ tay anh, hiền từ gật đầu đồng ý: "Vậy ai gia sẽ ốm một thời gian nữa, được không ?"
"Đa tạ Hoàng Tổ mẫu đã thông cảm cho con."
******
Trong Cung không có việc gì, Tiêu Lâm hiếm khi được ngồi bên suối xây trong phủ thưởng trà, ngắm hoa, vốn đang cảm thấy nhàn nhã thích thú, lão Quản gia vội chạy tới thông báo: "Thế tử, có một cô nương hùng hổ tìm tới, nói rằng, nói rằng muốn tìm ngài tính sổ."
Vừa dứt lời, một thiếu nữ mặc quần áo màu xanh nhạt trừng mắt lạnh lẽo xuất hiện trước mặt Tiêu Lâm: "Tên khốn, tại sao mi lại phải phá hỏng việc hôn nhân của ta?"