Bên trong Phủ Hiển Quốc Công có một rừng Mai được ca ngợi khắp Yến kinh, đến mỗi mùa hoa nở sẽ mở tiệc chiêu đãi người thân bạn bè đến Phủ ngắm hoa Mai, ngâm thơ vẽ tranh, vô cùng phong nhã.
A Viên vừa đi tới Phủ Hiển Quốc Công, chóp mũi đã vấn vương mùi hương Mai ngấm vào ruột gan.
Nàng khẽ ngửi, thầm nghĩ trong lòng: Nếu như hoa Mai này có thể dùng để làm Bánh Cánh Hoa* thì nhất định sẽ cực kỳ ngon miệng!
Vân Gia còn không biết A Viên đang để ý đến rừng Mai bảo bối của nhà mình, thấy nàng đến đây, thái độ vô cùng thân thiết.
"Đây chính là cô nương A Viên sao?" một vị phụ nhân trung niên mặt dài, mắt xếch, cả người lộ ra phong độ của người trí thức nhìn thấy A liền Viên cười đến là vui mừng.
"Đây là Đai Phu nhân của Vân gia, Quách thị, tài vẽ tranh cừ khôi, học vấn cũng tốt, rất được người có học thức kính trọng. Bà đã ở goá nhiều năm, bên cạnh chỉ có một người con trai*, đối nhân xử thế rất hòa nhã, gặp được ŧıểυ bối có duyên đều yêu thương như con ruột." Kiều Thư ở bên cạnh thấp giọng nhắc nhở mấy câu.
*) Trong bản convert là ghi “dưới gối”, cụm từ này mượn hình ảnh con cái nằm dựa vào đầu gối của cha mẹ, dùng để chỉ tình cảm thân thiết giữa cha mẹ và con cái, cũng dùng để nói về việc con cái sống cùng với cha mẹ.
(Nguồn: Baidu)
Khuôn mặt A Viên cong cong, rất đúng quy củ cúi người hành lễ với Quách thị: "Nô tỳ thỉnh an Đại phu nhân."
"Bé ngoan, không cần đa lễ." Quách thị cẩn thận quan sát A Viên, càng nhìn thêm, ý cười trên mặt lại càng sâu đậm: Quả nhiên đúng là rất giống với Nhị đệ muội...
"Nhị Phu nhân Vân gia thì cô biết rồi, vị phu nhân mặt tròn đang mặc áo màu thu hương (màu hoa mùa thu) bên cạnh là Tam Phu nhân của Vân gia, Mạnh thị, xuất thân từ nhà Tướng, tính tình hào sảng. Phía sau bà chính là con gái duy nhất, tên là Vân Ánh Vãn, đứng hành thứ tư, tuổi bằng một nửa của con, khí phách ngay thẳng, có tài dùng kiếm. Còn người ở bên ngoài cùng đang mặc quần áo xanh đậm lộng lẫy, khí chất vô cùng dịu dàng chính là Phu nhân của cháu đích tôn Vân gia Vân Ánh Khiêm, Thân thị, cô đã gặp trong Cung Yến vào Tiết Vạn Thọ rồi."
A Viên hành lễ với từng người, trong lòng cực kỳ khâm phục Kiều Thư, nhiều người như vậy, ngài ấy lại có thể nhớ hết toàn bộ tính cách, sở thích của bọn họ...
một cụ già đầu tóc bạc trắng mang kiếm đi tới từ sâu trong rừng Mai, tinh thần minh mẫn, cơ thể vô cùng khỏe mạnh.
"Cựu thần thỉnh an Vương Phi."
Kiều Thư không dám xem nhẹ, vội vàng né tránh, khuỵu gối xuống hành lễ: "Kiều Thư thỉnh an lão Quốc Công."
"Cựu thần không nhận nổi." Lão Quốc Công Vân Thịnh Khai nâng Kiều Thư dậy, cười nói: "Tổ phụ của ngài còn khỏe không ?"
"Còn khỏe, còn khỏe." Kiều Thư híp mắt cười đáp, hiển nhiên là rất thân thiết với lão Quốc Công.
Vân Thịnh Khai nhìn lướt qua bên cạnh Kiều Thư, thấy nốt ruồi son trên mi tâm A Viên, hơi mê mẩn: Gia Gia lớn lên hẳn là sẽ trông như thế này đi ?
Kiều Thư khẽ kéo tay áo A Viên, A Viên hiểu ra, liền hành lễ với Vân Thịnh Khai theo đúng quy củ: "Nô tỳ thỉnh an lão Quốc Công."
Giọng nói A Viên mềm mại, khiến cho ông không khỏi nghĩ tới bé con còn ê ê a a nằm trong lòng mình năm đó, đôi mắt không kìm được ẩm ướt, xoay người sang chỗ khác, nói: "Ngồi xuống đi."
A Viên nhíu mày, trong lòng chẳng hiểu gì cả: Tại sao lão Quốc Công nhìn thấy mình liền lén quay lưng lại khóc?
Có quan hệ tốt với Vân gia đa số là Võ Tướng và những Gia tộc trong sạch, nữ quyến đến dự tiệc nếu không hào sảng, thẳng thắn thì cũng dịu dàng như nước, bầu không khí trong yến tiệc hài hòa, A Viên vô cùng vui vẻ.
A Viên ở trong Cung đã lâu, vất vả lắm mới xuất Cung được một chuyến, cho dù đang ở trong một buổi Yến hội gò bó, lúc nào cũng cần chú ý lễ phép cũng vẫn cảm thấy ung dung tự tại.
Tiệc Thưởng Mai được tổ chức tại một hành lang dài bên trong rừng Mai, hành lang dài này cực kì rộng lớn, trên dưới một trăm người ngồi bên trong cũng vẫn không hề chật chội. Vân gia tâm tư khéo léo, không chỉ xây bên dưới một hệ thống cháy để sưởi ấm, còn đặt những tấm rèm trong suốt bao quanh, vừa có thể ngắm hoa Mai, lại không bị gió thổi lạnh. Rừng Mai mờ mờ ảo ảo, hoa Mai xung quanh rung động, người đi dự Tiệc đều có cảm giác vui vẻ thoải mái.
A Viên ngửi hương Mai, uống Rượu trái cây thanh nhã, chua chua ngọt ngọt, khuôn mặt nhỏ trắng nõn đã nhiễm một tầng đỏ ửng nhàn nhạt.
Cả trái tim Quý thị đều đặt trên người A Viên, một lúc lại sai người mang thêm Điểm tâm cho nàng, lúc lại sai người làm ấm rượu cho nàng, chăm sóc vô cùng cẩn thận.
"Hoa Mai này nở thật đẹp!" A Viên khen ngợi một câu từ tận đáy lòng, đôi mắt sáng long lanh.
"Hoa mai không chỉ nở trông rất đẹp, mà làm thành món Bánh Cánh Hoa cũng rất ngon miệng." Quý thị nhìn A Viên, cười nói, ánh mắt hiền từ, mềm mại.
A Viên thích vị Phu nhân vừa xinh đẹp vừa dịu dàng là Quý thị, lời nói cũng thêm vài phần thân thiết: "không dối gạt Phu nhân, lúc nãy Nô tỳ vào Phủ, ngửi được hương hoa Mai ngọt ngào tươi mát, lòng đúng là thầm nghĩ nếu có thể hái một ít để làm món Bánh Cánh Hoa thì tốt rồi."
Lòng Quý thị khẽ động đáy, hốc mắt trong ngay lập tức trở nên ướt át. Bà cũng tự cảm thấy bản thân thất lễ, lấy tay dụi mắt một cái, nói: "Món Ớt chuông xào măng thái sợi* này đúng là hơi cay rồi..."
A Viên nhìn đĩa măng thái sợi còn chưa được động đũa kia, chỉ nghĩ rằng bà nhìn nốt ruồi son trên mi tâm mình lại nhớ tới con gái thất lạc bên ngoài của mình mới buồn rầu.
"Nhị Phu nhân, Bánh Cánh Hoa đã làm xong, mời ngài nếm thử, nếu như không có việc gì liền mang lên cho khách mời." một vị ma ma già đứng phía sau Quý thị nhận lấy bánh từ Nha hoàn đặt lên bàn của bà.
Quý thị nhìn đía Bánh Cánh Hoa kia, cười đẩy ra trước mặt A Viên: "Con xuất thân từ Cung nữ của Cục Thượng Thực, ở đây không có ai thành thạo hơn con, con giúp ta nếm thử một chút được không ?"
không có lý gì mà người làm khách có thể quyết định thay cho chủ nhà được, vị ma ma già nọ chăm chú nhìn vào Quý thị, biết tự đáy lòng bà đã nhận định cô nương này chính là người con gái đã thất lạc của mình, vậy nên mới để nàng ấy quyết định thay cho mình. Bà khẽ thở dài, không biết liệu đây là phúc hay là họa.
"Chuyện này chỉ sợ không đúng với quy củ..." A Viên khá do dự.
"Cũng chỉ là một buổi Tiệc nhỏ tầm thường, đùa vui thôi, sao lại có những quy củ như thế?" Quý thị tự tay gắp một miếng Bánh Cánh Hoa tới trước mặt nàng, cười, biểu cảm dịu dàng.
A Viên không thể từ chối được, chỉ phải nhận lấy. Nàng nếm một miếng, đôi mắt ngay lập tức sáng lên, vỏ bánh giòn thơm ngấm hương hoa nhàn nhạt, nhân bánh nêm nếm ngọt mà không ngấy, thấm đậm hương hoa, cánh hoa được ướp đường mềm mại, lại cho thêm chút vừng, hương vị phong phú, vô cùng tươi ngon.
"Sao?"
"Ngon quá!" A Viên thỏa mãn, đôi mắt cong cong: "Ta vốn không quá thích loại Điểm tâm có da giòn, nhưng da của loại bánh ngọt này lại hợp khẩu vị của ta."
Quý thị nhìn A Viên đang trang điểm lộng lẫy, nháy mắt liền giật mình sửng sốt, lại nghĩ tới khi còn nhỏ, Gia Gia của bà cũng không thích Điểm tâm có da giòn...
"Phu nhân?" Vị ma ma già nọ thấy bà thất thần, liền nhẹ giọng gọi.
Quý thị sực tỉnh lại, giọng nói mang theo mấy phần nghẹn ngào: "Bưng lên cho khách đi."
“ Dạ.”
Hai mắt Quý thị đẫm lệ, lờ lờ nhìn A Viên đang ăn ngon miệng, đưa tay đặt chiếc đĩa có chứa Bánh Cánh Hoa ra trước mặt nàng, cười nói: "Con thích thì ăn nhiều một chút, trong nhà còn cất rất nhiều cánh hoa, đến khi con trở về Cung ta liền cho người lấy cho con một ít, lúc về con còn có thể làm bánh ăn."
A Viên nghe vậy liền vội vàng khoát tay: "không cần phiền đến Phu nhân, Nô tỳ không giỏi làm da bánh giòn, ngài cho ta thứ này là lãng phí."
"Trong Cung của Thái Hoàng Thái Hậu có nhiều Cung nhân như vậy, để cho bọn làm là được.”
"Ngày thường các vị tỷ tỷ đã rất qun tâm tới ta, sao ta lại có thể làm phiền tới họ nữa?" A Viên híp mắt cười, cắn bánh ngọt, mềm giọng nói: "Đều xuất thân từ Cung nữ, nếu ta yêu cầu nhiều, càng dài cũng khó tránh khỏi việc họ tích lũy oán hận..."
Động tác của A Viên cứng đờ, kinh ngạc nhận ra chính mình vừa buột miệng, chán nản ngậm miệng lại, thầm nghĩ chính mình đã quá bất cần rồi, chuyện trong Cung không tiện nói ra với nɠɵạı Mệnh Phụ*.
*) nɠɵạı mệnh phụ: chỉ đến vợ của quan viên hoặc các Công chúa hoặc Tông nữ đã lập gia đình. Những người được phong tặng, tùy theo chế độ mà ngoài vợ của quan viên, còn có vợ của ông nội ông cụ.
(Nguồn: Wikipedia)
Nàng lặng lẽ liếc nhìn Quý thị mang vẻ mặt đau lòng, mím môi, khi còn bé mình từng có một giấc mơ, trong đó có một người phụ nữ dịu dàng như nước đang ôm mình vào lòng, mềm mại dỗ dành, trên người có hương Mai nhàn nhạt...
"cô nương, món này là Canh Xương Bò Nấm Tùng Nhung*... A!"
*) Nấm Tùng Nhung: là một loài nấm được tìm thấy ở nhiều nơi trên thế giới, thường phân bố tại những cánh rừng cây Tùng quanh năm có mây mù, tuyết, độ ẩm cao; những ngọn núi cách mặt nước biển 2500 m trở lên tại Nhật Bản, Triều Tiên, Hàn Quốc, Trung Quốc (Côn Minh), Nga, Việt Nam.
Nha hoàn mặc áo xanh thẫm không hiểu sao lại vấp một cái, cả một bát canh đầu đều đổ lên người A Viên.
Trái tim Quý thị chặt lại, rõ ràng đã sớm biết được chuyện này, nhưng lòng vẫn vô cùng đau đớn.
"Nô tỳ không cố ý, cô nương tha tội, cô nương tha tội..." Nha hoàn quỳ trên đất dập đầu liên tục, khiến người ta thấy mà không đành lòng.
Từ trước đến nay A Viên vốn tốt tính, cũng biết tôi tớ cũng không dễ gì, dù đang run bần bật cũng không có một chút bất mãn nào, ngược lại còn cười bảo Nha hoàn kia đứng lên: "Ngươi đừng sợ, ta không sao."
"A Vãn, con dẫn cô nương A Viên sang phòng con thay quần áo đi." Tam Phu nhân Vân gia Mạnh thị nói.
"Dạ, mẫu thân."
"Làm phiền Tứ ŧıểυ thư rồi."
Vân Ánh Vãn khoát tay, vô cùng khí phách nói: "Phiền gì chứ! Chỉ thay một bộ quần áo thôi."
Bên này, A Viên vừa đứng dậy, một tên sai vặt lại vội vàng tới báo: "Hoàng thượng tới đây, đã sắp đến rừng Mai rồi."
Hoàng thượng tới đây?
Mọi người đều kinh ngạc trong lòng, cảnh tượng lập tức trở nên hỗn loạn.
"Hoàng Thượng giá lâm ~ " Giọng nói cao vút của Thái giám truyền đến, mọi người hoảng hốt quỳ xuống.
"Bình thân." Tề Uyên liếc mắt sang A Viên đang quỳ gối bên cạnh Kiều Thư, giọng nói nhàn nhạt: "Nghe nói Phủ Hiển Quốc Công có hoa mai nở, Trẫm muốn..."
Còn chưa dứt lời, lại đột nhiên nhìn thoáng qua chiếc áo đã ướt một mảng trên người A Viên. Tề Uyên nhìn lướt qua bát canh nóng hổi trên bàn của các vị khách khác, trong lòng căng thẳng, tiến lên vài bước kéo nàng đến trước mặt mình: " Có nóng không ? Có đau không ? Có lạnh không?"
"Ta..."
Còn chưa kịp mở miệng, A Viên đã được một chiếc áo choàng mang theo mùi hương mát lạnh ôm chặt lấy, bị người ôm chặt như bánh chưng vào lòng mang ra khỏi rừng Mai.
Mọi người nhìn bóng lưng của Tề Uyên và A Viên, khiếp sợ đến không nói ra lời. Sau một lúc lâu mới có người nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ta chưa bao giờ thấy Hoàng Thượng bày tỏ cảm xúc khác ngoài phẫn nộ ra..."
Những lời này giống như hòn đá thả vào hồ nước, trong nháy mắt liền gợi ra tầng tầng gợn sóng.
"Được Hoàng Thượng ưu ái, nàng ta cũng thăng chức rất nhanh, quả nhiên là may mắn."
"Hoàng Thượng tuổi trẻ anh tuấn, là người trong mộng của biết bao nhiêu cô gái ! Ngài không nhìn thấy dáng vẻ lo lắng kia của Hoàng Thượng sao? cô nương A Viên thật có phúc!"
...
Quý thị mím môi, mày nhíu chặt, Hậu Cung gian nan trắc trở, bà không muốn nhìn thấy A Viên giao bản thân cho người không phải của mình. Người nọ là Hoàng Thượng! Là người không thể làm phụ nữ hạnh phúc nhất!
Quách thị thở dài, vỗ tay bà, nói: "Bát canh kia canh là ta sai Đổng ma ma tự mình trông chừng, nguội, sẽ không làm bỏng nó."
Quý thị quay đầu lại nhìn Quách thị, thấp giọng nức nở nói: "Đại tẩu..."
"Đừng khóc..."
trên Loan Giá*, A Viên bất an cúi thấp đầu: "Hoàng Thượng, chuyện này thật sự không đúng với quy củ, ngài hãy để ta xuống đi."
*) Loan Giá (Xe của Vua)
"Có bị bỏng không ?" Tề Uyên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra bên ngoài của A Viên, đôi mắt tràn đầy lo lắng.
A Viên lắc đầu, vẫn kiên nhẫn không dừng, nói: "Hoàng Thượng, từ xưa đến nay vốn không có chuyện Cung nữ ngồi chung Loan Giá với Hoàng Thượng, ngài cho ta xuống đi ?"
"không phải hiện tại đang có đây sao?"
A Viên:...
Tề Uyên trầm ngâm một lúc, lời nói cũng mang theo mấy phần ghen tuông không hiểu nổi: "đã gặp được hai vị Thiếu gia của Vân gia chưa?"
"Gặp được rồi." A Viên thành thật đáp.
Tề Uyên hừ nhẹ một tiếng, lãnh đạm nói : "cô thấy họ như thế nào?"