Giọng nói tràn đầy tức giận như tiếng sấm đập vào lòng Phó Truyện, y run người nhìn về phía sau, chưa nhìn rõ đã bị người trói lại, kéo ra ngoài.
đang lúc hoảng loạn, A Viên cũng không hề nghe thấy gì, chỉ run rẩy vùi đầu mình vào giữa đầu gối, bả vai run lên một cái, khóc đến là đáng thương.
Tề Uyên biểu cảm bình tĩnh, đi đến trước mặt nàng cúi người xuống, muốn cởi bỏ dây thừng đang trói hai tay của nàng ra. không nghĩ đến, ngay khi bản thân vừa chạm vào nàng, nàng liền rụt người về phía sau, thân thể nho nhỏ run lên, ngay cả khóc cũng không thành tiếng.
"Là ta." hắn vô cùng kiên nhẫn dỗ nàng, giọng nói nhỏ nhẹ sợ mình dọa đến nàng: "Để ta cởi dây thừng trước đã."
A Viên nghe được giọng nói quen thuộc lập tức ngẩng đầu lên, sau khi nhìn rõ khuôn mặt trước mắt mình, nước mắt không kìm được rơi cuồn cuộn. Nàng khóc đến đôi mắt, cái mũi cũng đỏ lên, đôi mắt luôn mỉm cười ngày xưa nay lại tràn ngập nước mắt, khóe mắt mang ánh lệ, vô cùng điềm đạm đáng yêu.
Tề Uyên trầm mặt xuống, nhẹ nhàng cởi sợi thừng trên tay nàng. A Viên khẽ xoay cổ tay hơi nhói đau, yên lặng bỏ mảnh vải trong miệng mình ra ngoài. Nàng sợ hãi đến lòng căng thẳng, trong cơn kinh hoàng cả người chẳng còn chút sức lực nào, A Viên khụt khịt nhìn Tề Uyên trước mặt mình, há miệng thở dốc nhưng lại không nói được lời nào.
Tề Uyên mím chặt môi lại, không nói một câu nào, cứ im lặng ngồi bên cạnh nàng như vậy.
A Viên khóc dữ dội, cũng chỉ còn lại vài tiếng nghẹn ngào khe khẽ vô cùng tủi thân, làm người ta nghe thất liền đau lòng. Nàng run rẩy co người lại thành một cục nho nhỏ, một cô gái lại phải trải qua chuyện như thế này, không sợ đến mức ngất đi cũng là may rồi.
Tề Uyên thấy A Viên khóc dữ như vậy liền lấy tay lau đi hai hàng nước mắt trên mặt nàng, giọng nói vô cùng mềm mại: "Đừng khóc nữa."
Nỗi tủi thân, hoảng sợ trong lòng A Viên ngay lập tức nảy mầm, nàng run rẩy dúi người vào lòng Tề Uyên khóc lớn: "Tề, Tề Nhị, ta sợ..."
"không sợ, có ta ở đây rồi." Tề Uyên dịu dàng dỗ dành, sau một lúc lâu thấy tiếng khóc của nàng dần dần hạ xuống liền từ từ nói:" Ta đưa cô trở về nhé?"
A Viên cầm lấy vạt áo trước của hắn, vừa định đỡ mép giường đứng lên liền phát hiện ra người mình bỗng trở nên nhẹ nhàng, cả người vọt lên cao.
Nàng ngơ ngác nhìn người đàn ông ngũ quan anh tuấn phi phàm trước mặt liền giật mình, cảm thấy có điều gì sai sai. A Viên yên lặng nhìn chăm chú vào Phát quan hình rồng bằng Bạch Ngọc* trên đầu hắn, trái tim nhỏ bé lại run lên, nàng nhìn một lúc lâu lại khẽ liếc bộ Long bào được thêu tinh xảo đến dị thường đang được mình nắm chặt trong tay, chỉ cảm thấy tim mình như ngừng đập.
*) Phát quan hình rồng bằng Bạch Ngọc: Phát quan là thứ đàn ông đội trên đầu thời xưa, kiểu để cố định tóc, đeo từ Lễ Trưởng thành. Còn Phát quan hình rồng bằng Bạch Ngọc thì chắc ai đọc cũng hiểu rồi nhỉ, mấy thứ này chắc chỉ Vua mới đội được còn chẳng ai dám đội đâu nhỉ.
Tề Uyên im lặng thiếu nữ dường như đang bị mình dọa sợ trong lòng, vừa muốn mở miệng nói gì đó, liền nghe thấy giọng nói còn nức nở của nàng:" Tề Nhị, ngài lén mặc đồng phục của Tổng quản thì thôi, sao nay thì ngay cả Long bào cũng dám mặc vậy?" A Viên nước mắt lưng tròng nhìn hắn, nức nở: "Đây là tội lớn rơi đầu đấy."
Tề Uyên nhìn nàng một lúc lâu vẫn không nói lời nào, chỉ thấy thiếu nữ trong lồng ngực lau nước mắt, khóc lớn nói:" Ta nhớ nhà, ta muốn về nhà!"
Sắc mặt hắn tối sầm lại, trầm giọng nói: " Về nhà ư? Cửa cung bị Trẫm đóng lại rồi, cô làm thế nào quay về được nữa?"
Trẫm ư?!
A Viên tiếng khóc bỗng dừng lại, nhìn người trước mặt mình, thân thể nho nhỏ không khỏi run lên một cái.
"Hoàng Thượng, tên Phó Truyện kia người định xử lý như thế nào?" Ngụy Toàn thấy Hoàng Thượng đã dỗ được người liền tiến lên hai bước cung kính hỏi.
Hoàng, Hoàng Thượng?!
A Viên nhìn Ngụy Toàn trước mắt mình, cơ thể cứng đờ lại, hai mắt chợt trừng lớn, không dám tin nhìn về phía người trước mắt, Tề Uyên đang chăm chú nhìn vào chính mình, đôi mắt khẽ nở nụ cười, nàng lắp ba lắp bắp, đầu lưỡi như líu lại nói:" Ngài, ngài... Ngài đúng là Hoàng Thượng sao?"
Tề Uyên khẽ vuốt cằm, đây là đồng ý rồi.
A Viên chỉ cảm thấy lòng mình cứng lại, hai mắt trợn tròn lại tràn đầy vẻ kinh hoàng: Những lời mà mình thường hay nói...
Những câu nói đó của mình đều là những lời đại bất kính, chỉ một câu thôi cũng phải chịu Trượng hình đến chết rồi... A Viên càng nghĩ càng sợ hãi, cúi đầu xuống không dám nhìn ngài ấy. Nàng vừa gục đầu xuống liền nhìn thấy bộ Long bào đang bị mình khóc đến rối tinh rối mù, trái tim liền ngừng lại trong nháy mắt.
"Hoàng Thượng, ngài, ngài..." A Viên sợ đến mức nói không nên lời, chỉ mong lúc này chính mình có thể ngất đi luôn, nhưng mà già vờ cũng lại giả vờ không giống được... Nàng cắn răng, toàn bộ nỗi hoảng sợ, tủi thân, e ngại trong lòng đều òa ra, như đang nuốt chửng lấy nàng.
Chỉ thấy nàng òa khóc, giọng nói mềm nhũn ngọt ngào của ngày xưa thế mà lại trở nên khàn khàn:" Hoàng Thượng, ta sai rồi, ngài không hề khó hầu chút nào! Ngài không hề hung dữ dù chỉ một chút!"
Chỉ trong giây lát, A Viên đã kìm nén tiếng khóc lại, không dám phát ra dù chỉ một tiếng nào. Nàng lấy tay che chặt miệng lại, nhưng lại không kìm được tiếng thút tha thút thít, phát ra âm thanh nghẹn ngào một cách yếu ớt.
Tề Uyên nhìn thấy mấy vết dây tím bầm dọa người kia trên cổ tay A Viên, đôi mắt đột nhiên hiện lên vẻ lạnh lẽo. hắn ôm người đi ra ngoài, nhìn Phó Truyện đang quỳ trong sân, thấp giọng giận dữ nói: "Ngũ mã phanh thây*."
*) Ngũ mã phanh thây: (một biến thể của Tứ mã phanh thây) là hình phạt mà tứ chi và cổ của phạm nhân sẽ bị cột vào 5 sợi dây nối vào 5 con ngựa. Khi hành hình, các nài ngựa sẽ thúc ngựa phi ra 5 hướng, từ đó 5 sợi dây kéo tứ chi và cổ của phạm nhân đến khi thân thể của phạm nhân bị xé thành nhiều mảnh. Phạm nhân sau đó bị bỏ mặc cho máu chảy đến chết.
(Nguồn: kienthuc.net.vn)
Vừa dứt lời, A Viên không khỏi run lên một cái, trong đầu đã hiện lên một cảnh tượng đầy máu tanh.
"Đừng sợ."
Đỉnh đầu truyền đến một giọng nói ôn hòa, A Viên lấy can đảm mở mắt ra, đụng phải đôi mắt sâu thẳm kia, trái tim hoảng loạn mới khẽ bình phục lại: "Hoàng, Hoàng Thượng, để nô tỳ tự đi đi..."
Tề Uyên mím môi không nói chuyện, chỉ vững chân đi về phía trước. A Viên lén ngẩng đầu lên liếc nhìn khuôn mặt xanh lét kia của hắn, trái tim nhỏ bé khẽ run lên, vội vàng cúi đầu xuống không dám nhiều lời.
Trong một thời gian ngắn, xung quanh vô cùng tĩnh lặng, chỉ nghe thấy được tiếng xà xạc của lá cây đung đưa.
"Đến Ngự tiền đi." Tề Uyên vẫn giữ nguyên khuôn mặt bình tĩnh từ từ nói.
A Viên đang cơn buồn ngủ bị âm thanh trong trẻo lạnh lùng này bất ngờ này dọa sợ, nàng khẽ áo não nhíu mày: Xong đời rồi, không nghe rõ được Hoàng Thượng vừa mới nói gì rồi...
Sau một lúc lâu vẫn không có người trả lời, hắn liền cúi đầu nhìn lướt qua, chỉ thấy đôi mắt đẫm lệ của thiếu nữ đang ngái ngủ mông lung, lộ ra vẻ mơ màng, hiển nhiên là bị mình dọa sợ rồi.
"cô ngày mai đến Ngự tiền đi."
"Hả?" A Viên sửng sốt: "Ta... Nô tỳ, nô tỳ đã ở Ngự tiền rồi mà."
"Vào hầu hạ trong Điện." Giọng nói Tề Uyên trong trẻo lạnh lùng, đôi mắt hông hề dịch chuyển chăm chú nhìn nàng.
Khuôn mặt A Viên tỏ vẻ đau khổ, khẽ lắc đầu theo bản năng.
"không muốn sao?"
Ngữ khí lạnh lùng đột ngột đánh thức nàng, hiện nay trước mặt nàng không phải thái giám Tề Nhị nữa, mà là đương kim Thánh Thượng của Đại Tề, Tề Uyên.
Nàng cắn môi, khẽ yên lặng gật đầu, trong lòng lại rơi lệ khắp mặt.
Thấy nàng gật đầu, khóe môi Tề Uyên khó phát hiện được khẽ cong lên, nhẹ giọng nói:" Mệt thì ngủ đi, sắp đến nơi rồi."
A Viên sao dám ngủ gà ngủ gật nữa, đôi mắt vô cùng tỉnh táo.
"Mở cửa ra." Tề Uyên đi đến trước phòng của A Viên, trầm giọng ra lệnh.
"Đừng! Đừng..." A Viên vẫn không dám thở mạnh trên đường đi đột nhiên nói:" Để nô tỳ tự mình vào đi..."
Đúng lúc Tề Uyên sắp thả nàng xuống dưới thì cánh cửa bị người mở ra "ầm" một tiếng: "A Viên, cô cuối cùng cũng trở về rồi!"
A Viên nhắm mặt lại chấp nhận số phận: Nên giả vờ ngủ trước đi cho rồi...
Tề Uyên rũ mắt nhìn đôi mi khẽ run rẩy kia của nàng, cũng không nói thẳng ra mà chỉ khẽ cong môi.
trên mặt Trình Tầm và Diêu Uẩn An vẫn còn nét ngạc nhiên xem lẫn nỗi lo lắng còn chưa mất đi, lại đột nhiên nhìn thấy bộ Long bào trên người Tề Uyên. Diêu Uẩn An hoảng hốt quỳ xuống, Trình Tầm giống như khúc gỗ, vẫn ngơ ngác mà không nhúc nhích gì:" Hóa ra ngài là Hoàng Thượng..."
Diêu Uẩn An khẽ run lên trong lòng, khẽ kéo tà váy của nàng ấy nhỏ giọng nhắc nhở: "Mau quỳ xuống hành lễ đi !"
Trình Tầm bình tĩnh lại, trong lòng lại kinh hoàng, vội vàng quỳ xuống đất thỉnh an ngay lập tức.
"Nàng ngủ ở chỗ nào?"
"Trong, trong cái giường ở giữa kia." Diêu Uẩn An há miệng thở dốc, giọng nói khẽ run lên.
Đợi đến khi hắn thả nàng lên giường, chân mày lại nhíu chặt hơn. Tề Uyên yên lặng nhìn chăm chú vào cơ thể nho nhỏ đang co lại thành một cục kia, chiếc giường này lại trông đặc biệt rộng lớn.
"Chăm sóc cho nàng thật tốt." Tề Uyên thong thả bước ra ngoài, lạnh lùng ra lệnh.
"Dạ."
"Có việc gì phiền toái liền đến Ngự tiền tìm Trẫm."
"Dạ."
Hai người quỳ trên mặt đất, đợi đến khi thoáng nhìn thấy đôi ủng đen hình rồng kia dần dần đi xa mới dám ngồi dậy.
"Mau đi nhìn xem A Viên." Trình Tầm đứng dậy, kéo Diêu Uẩn An bước vào.
A Viên đang nằm trên giường, trợn tròn mắt thẫn thờ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn vương nước mắt.
"A Viên..." Trình Tầm cẩn thận gọi tên của nàng, hận không thể đem xẻ tên Phó Truyện kia thành tám mảnh.
"A Tầm, hôm nay làm ta sợ muốn chết..." A Viên khẽ chau mày, giọng nói hơi khàn khàn.
"cô không có việc gì là tốt rồi... không có việc gì là tốt rồi..." Trình Tầm nắm tay nàng thấp giọng khóc thút thít.
A Viên lộ vẻ mặt đau khổ, kéo người Trình Tầm nhỏ giọng hỏi:" Bàn tán chuyện của hoàng thượng thì bị phạt như thế nào?"
"Lén bàn tán Hoàng Thượng sau lưng, đây chính là..."
Diêu Uẩn An còn chưa dứt lời liền nghe thấy A Viên nước mắt đầy mặt nước mắt, vô cùng hoảng sợ buồn bã nói:" không phải là lén bàn tán sau lưng..."
"Thế là..." Diêu Uẩn An đầy vẻ nghi ngờ.
A Viên chậm rãi ngồi dậy, thở dài thật sâu: "Là bàn tán ngay trước mặt..."
Diêu Uẩn An, Trình Tầm:...
Nàng chán nản nằm lại, chôn mình trong chăn: không ở được Ngự tiền nữa rồi...
******
"Gọi mấy người được phái đi bảo vệ A Viên... mấy tên ám vệ kia cho Trẫm." Tề Uyên xanh mặt, trong lòng vô cùng tức giận.
Ngụy Toàn cúi người nói: "Tuân lệnh."
Chỉ trong một lúc, đã có vài thành niên mặc quần áo đen quỳ trong Điện.
Đôi mắt Tề Uyên như nhiễm ánh sáng lạnh lẽo, đảo qua từng người, cuối cùng dừng trên người ám vệ đang quỳ ở ngoài cùng bên phải:" Vì sao lại khoanh tay đứng nhìn?"
Người ám vệ này tên là Tân Ngô, là con trai của bà vυ" của Tề Uyên, hai người lớn lên cùng nhau từ thuở nhỏ, tình cảm rất thân thiết.
Tân Ngô chắp tay hành lễ, ánh mắt chân thành tha thiết: "Thuộc hạ muốn cho Hoàng Thượng có một cơ hội được trở thành “anh hùng cứu mỹ nhân”, nếu tình huống trở nên nguy hiểm..."
"không được để nàng mạo hiểm." Ánh mắt Tề Uyên lạnh lẽo, giọng nói lạnh như sương gió:" Dù là vạn vô nhất thất* cũng không được."
*) Vạn vô nhất thất: tuyết đối nắm chắt, không có khả năng thất bại
(Nguồn: Baidu)
Tân Ngô cũng không cãi mà cúi đầu xuống, trầm giọng nói:" Thuộc hạ vụng về, phạm phải sai lầm mà không biết, xin Hoàng Thượng trách phạt."
Tề Uyên chậm rãi xoa mi tâm, lạnh lùng nói:" Mỗi người nhận 20 Đại bản đi."
"Đa tạ Hoàng Thượng đã khai ân."
Vài tên ám vệ phụng phịu, vừa mới bước ra khỏi Điện Dưỡng Tâm khuôn mặt liền giãn ra, cười: Chỉ có là 20 Đại bản thôi, đối với mình cũng chẳng đủ nhét kẽ răng nữa là!