Tề Uyên nhìn một bàn đầy đồ ăn sắc hương vị đủ cả, không hề có chút khẩu vị nào.
Ngụy Toàn khẽ liếc nhìn biểu cảm của hắn, thử dò hỏi: "Hoàng Thượng không ăn sao? Có muốn mang món Bánh Sơn tra cô nương A Viên làm cho ngài ra không ?"
"Bây giờ nàng đã đứng vững chân ở Thượng Thiện Phòng chưa?" Tề Uyên gắp một miếng Cá Quế Chiên Xù*, mềm mại, chua ngọt vừa miệng, rõ ràng là rất ngon miệng nhưng khi hắn ăn lại chẳng ra vị gì.
*) Cá Quế Chiên Xù: Món ăn truyền thống nổi tiếng ở Trung Quốc.
(Nguồn: Baidu)
"Thưa Hoàng Thượng, thật ra các Cung nữ mới vào Cung cực kỳ thích nàng, nhưng những Cung nữ lớn tuổi khác lại ngấm ngầm phê bình nàng." Ngụy Toàn từ từ nói.
Tề Uyên khẽ nhíu mày, ánh mắt hơi lạnh lẽo.
Ngụy Toàn thấy sắc mặt hắn không tốt liền khuyên can:"A Viên cũng không phiền lòng vì việc này, mỗi ngày đều theo học làm đồ ăn với Liễu Tư thiện, hoàn toàn mặc kệ với mấy chuyện khác."
"Nàng đúng là đều hiểu rõ hết." Tề Uyên khẽ cười, lãnh đạm nói: "Ngươi đi truyền lời đến Thượng Thiện Phòng, nói là khẩu vị của Trẫm không tốt, khiến nàng làm vài món Ngự thiện khai vị mang đến đây."
"Tuân lệnh." Ngụy Toàn híp mắt cười lui xuống, từ từ đi tới Thượng Thiện Phòng.
"Cái, cái gì cơ?" A Viên nghe lời Ngụy Toàn nói chỉ cảm thấy chấn động trong lòng, hoảng sợ đến mức không biết phải làm sao:" Ngụy Tổng quản, Hoàng Thượng thật sự nói vậy sao?"
Ngụy Toàn cười ha ha, đôi mắt híp lại tràn đầy ấm áp:" Ta có thể lừa được cô sao? Nếu cô có ý tưởng gì liền liền làm nhanh chút đi, Hoàng Thượng vẫn còn đang chờ đó."
"Ta, ta không có ý tưởng gì đâu?" A Viên nghiêng đầu liếc nhìn Liễu Tư thiện ở bên cạnh mình, vừa kích động vừa sợ hãi. Nàng chưa bao giờ tự mình làm cả một bàn Ngự thiện hoàn chỉnh, dù là trước một thời gian thôi cũng chỉ trình lên vài món điểm tâm vô cùng đơn giản mà thôi, việc này bây giờ không phải làm khó nàng hay sao!
"Hoàng Thượng còn đang đói đó." Ngụy Toàn nhỏ giọng nhắc nhở một câu.
A Viên mang biểu cảm như đưa đám, gật đầu đồng ý. Đợi sau khi ông ta đi rồi liền vội vàng kéo lấy tay Liễu Tòng Trân, run rẩy hỏi: "Tư thiện, nếu em làm không kịp, liệu Hoàng Thượng có chém đầu em không đây?"
"Nhìn lá gan này của cô đi ! Hoàng Thượng chỉ khiến cô làm mấy món ăn rồi trình lên thôi, cô không có gánh nặng gì cả, liền chọn mấy món sở trường để làm là được.” Liễu Tòng Trân khẽ chọc vào trán nàng, nghiêm túc nói: "Hoàng thượng là một vị vua nhân từ, lúc sau cô sẽ biết thôi."
A Viên nhìn đôi mắt đầy thâm ý của Liễu Tư thiện, yên lặng khẽ gật đầu, lại cầm một bình Ớt cay ngâm giấm* lên.
*) Ớt cay ngâm giấm = Ớt cay + Giấm + Nước muối + Rau gia vị.
(Nguồn: Wikipedia)
Nàng chọn ra một con Cá Mè Hoa* béo, thành thạo dứt khoát sơ chế, loại bỏ đầu cá đi, rắc Hạt tiêu đã xay nhuyễn, muối, bỏ hành đã cắt nhỏ, vài lát gừng, tỏi để khử đi mùi tanh.
*) Cá Mè Hoa: Loài cá có đầu không vảy lớn và một cái miệng lớn với đôi mắt nằm rất thấp trên đầu. Cá trưởng thành thường có một đốm màu xám bạc, có thể khá lớn. Trọng lượng kỷ lục đôi khi đạt mức 65 kg và có tổng chiều dài 145 cm.
A Viên nhìn món canh gà hầm trên bếp nhỏ, xoay người sai người mang chút nấm tươi đến. Nàng rửa sạch từng cây nấm chắc thịt, đợt cho ráo nước liền tiện tay xé ra cho vào trong nồi, không bao lâu sau hương vị tươi ngon trong nồi còn kèm theo cả vị nấm thoang thoảng.
Đến khi hoàn thành món ăn, A Viên gọi một cung nữ đến đây, cần thận dặn dò:" Cho Hoàng Thượng uống cát canh ga này trước hẵng ăn món khác."
"Dạ."
Cho đến khi các cung nữ trở về sau khi đi đưa Ngự thiện, trái tim A Viên vẫn còn treo ở cổ họng.
A Viên khẩn trương trong lòng, lần đầu tiên trong đời chờ mong một người có thể thích đồ ăn nàng làm đến như thế, dù sao đây cũng là bữa cơm quyết định đến cả tính mạng mình mà!
Liễu Tòng Trân ung dung liếc mắt nhìn A Viên đang đứng ngồi không yên mà khẽ mỉm cười: Mặc dù cô có mang lên đồ ăn khó nuốt thì sợ là Hoàng Thượng cũng có thể ăn sạch.
Lúc trái tim A Viên đã sắp biến thành một cuộn chỉ rối, liền nhìn thấy Ngụy Toàn đang cười khanh khách đi đến, phía sau còn đi theo vài tên ŧıểυ thái giám bưng khay.
"Hoàng Thượng nói tay nghề của cô rất tốt, đặc biêt thưởng cho cô vài món đồ." Ngụy Toàn khẽ vẫy tay cho người đằng sau, chỉ thấy mấy tên ŧıểυ thái giám kia từng người tiến lên, đứng thành một hàng trước mặt A Viên.
Những Cung nữ bên trong Thiện Phòng nhìn thấy cảnh này, ánh mắt nhìn A Viên đã liên tục thay đổi, vô cùng hâm mộ trong lòng. Mấy Cung nữ thường xuyên đối đầu với A Viên kia cũng cùng liếc mắt nhìn nhau, nhẹ giọng nói: "Lúc trước vốn không phục với việc nàng ta còn nhỏ tuổi lại được thăng lên làm nữ quan, hiện nay xem ra nàng ta vẫn có vài phần bản lĩnh thật."
A Viên nhìn đống trang sức, châu báu rực rỡ bắt mắt, sáng lấp lánh đến loá mắt ở trước mặt, lòng hơi hoảng hốt: "Chuyện này… Chăm lo cho Hoàng Thượng vốn là bổn phận của nô tỳ, chuyện này làm sao..."
"Chưa bao giờ có chuyện đồ mà Hoàng Thượng ban thưởng bị trả về đâu." Ngụy Toàn nói vô cùng nhẹ nhàng: "Mau tạ ơn đi !"
A Viên nghe được Ngụy Toàn từ từ nâng cao âm cuối, chỉ phải miễn cưỡng làm Đại lễ:" Nô tỳ cảm tạ ân điển của Hoàng Thượng."
"Vậy ta liền trở về phục mệnh* vậy." Ngụy Toàn khẽ lắc cây phất trần trên tay, tươi cười dẫn theo tên ŧıểυ thái giám rời đi.
*) Phục mệnh: Hồi báo tình huống sau khi hoàn thành sứ mạng.
(Nguồn: thivien.net)
A Viên nhìn đống đồ trong khay chỉ cảm thấy hơi bỏng tay. Nàng nghiêng đầu khẽ nhìn sang Liễu Tòng Trân, nhẹ giọng nói: "Tư thiện, chỉ là nấu mấy món ăn thôi liền đổi được mấy thứ này, ta... Hoàng Thượng đúng là có tiền..."
"Cái này thì có gì đâu, chỉ là vài món trang sức mà thôi. Thời Tĩnh Hi Đế lúc ấy, có một vị Nữ quan vì tay nghề Ngự thiện tốt mà lọt vào mắt của ngài..." Liễu Tòng Trân cười đầy ẩn ý nhìn về phía A Viên: "Sau này vị Nữ quan kia liền trở thành Hoàng Hậu."
A Viên cười khẽ vuốt mũi: "Vị Nữ quan kia chắc chắn có dung mạo vô cùng xinh đẹp."
Liễu Tòng Trân quay đầu lại lãnh đạm liếc qua từng đôi mắt phát sáng, vẻ mặt hưng phấn của các cung nữ, cúi đầu khẽ liếc nhìn A Viên:" Các nàng ấy đều nghĩ đến chuyện kia, còn cô thì sao?"
"Chuyện gì cơ?" A Viên vội vàng lắc đầu: "không, không, không, không dám, không dám..."
Liễu Tòng Trân khẽ cười: Nha đầu ngốc, cô đã bị để ý rồi...
Tề Uyên thấy Ngụy Toàn trở lại liền lãnh đạm nói: "Sao rồi? Nàng ấy có thích không?"
Ngụy Toàn cẩn thận nhớ lại một lần nữa biểu cảm của A Viên, lại rụt cổ, ngây ngốc không dám mở miệng.
Tề Uyên hiểu rõ, cũng không so đo, mục đích của hắn vốn cũng không phải là chuyện thưởng thiếc này nọ.
"Những ngày tới ngươi nhớ để ý kỹ, nếu còn Cung nữ nào không phục liền đuổi nàng ta ra ngoài." Tề Uyên dứt lời, lại gắp một miếng dưa chua tràn đầy vị chua chua cay cay của nước canh, ăn cùng với một hớp cơm tẻ, ăn đến là sảng khoái.
"Tuân lệnh." Ngụy Toàn cười đồng ý, ông ta nhìn dáng vẻ ăn vô cùng ngon miệng cua Tề Uyên, đôi mắt kia đã tràn đầy ý cười từ ái.
Buổi chiều, bên trong Điện Thanh Loan, Bạch Thấm đang vô cùng nhàn nhã ăn Bánh đậu xanh*, chỉ thấy Nhĩ Nhạc rầu rĩ không vui đi đến trước mặt, chần chừ như muốn nói gì đó.
*) Bánh đậu xanh: một món bánh cổ truyền của người Trung Quốc, xuất phát là món ăn của người Quảng Đông
"Nghe nói đã nhiều ngày Hoàng Thượng đều ăn uống không tốt, ngài không mau đi thăm hỏi một chút." Nhĩ Nhạc khẽ bĩu môi, bực mình nói: "Trong cung nhiều gièm pha thị phi, ngài cứ coi như không có chuyện gì vậy!"
Bạch Thấm bỏ Bánh Đậu xanh xuống, khẽ xoa tay, trên mặt vẫn là nụ cười dịu dàng kia: "Quan tâm tới những người đó để làm chi?"
Vừa nói, nàng vươn bàn tay trắng nõn ra đùa nghịch lá hoa Đỗ Quyên* bên cạnh bàn, nhẹ giọng nói: "Dù sao cũng không thể quản được miệng lưỡi người ta, không cho nói chuyện được."
*) Lá hoa Đỗ Quyên:
*) Lụa Vân Cẩm ( Nam Kinh thổ cẩm, còn được gọi là lụa Vân Cẩm): là một loại thổ cẩm làm ở Nam Kinh, Giang Tô, Trung Quốc. "Thêu kim tuyến" là một thuật ngữ chung cho các loại vải lụa hoa truyền thống. Trước đây, Vân Cẩm chỉ sản xuất và phục vụ cho hoàng gia. Mãi cho đến triều đại nhà Thanh, sự phát triển của Vân Cẩm đã trở nên phổ biến ngay cả tầng lớp bình dân. Nam Kinh (Cố đô của Trung Quốc) có Vân Cẩm nổi tiếng với công nghệ tinh tế, thanh lịch và mịn. Mẫu mã đa dạng và nhiều họa tiết đám mây đẹp như đám mây trên bầu trời, vì vậy tên của nó Vân Cẩm.
[Ảnh: Bộ Long bào của vua Càn Long làm bằng Lụa Vân Cẩm]
Bạch Thấm thấy dáng vẻ tung tăng nhảy nhót của nàng ấy, khẽ lắc đầu, thầm thở dài trong lòng một hơi.
Chủ tớ hai người từ từ đi về hướng Điện Dưỡng Tâm, chưa đi được đến cửa chính liền thấy một tên thái giám có thân hình cao gầy đáng cười nói với một vị Cung nữ.
Bạch Thấm nhìn bóng lưng quen thuộc kia, vội kéo người Nhĩ Nhạc trốn vào bên cạnh tường, nàng yên lặng chăm chú nhìn kĩ bóng lưng kia một lần nữa, khuôn mặt hiện lên nụ cười nhẹ nhõm: "Nhĩ Nhạc, em thấy người đang mặc bộ đồng phục thái giám kia có phải Hoàng Thượng không ?"
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Bạch Thấm: Ha! Tóm được đuôi của ngài rồi nhá! Mau thả ta ra Cung đi, Ha ha ha!
Bấm tay tính toán, cảnh anh hùng cứu mỹ nhân sắp tới rồi, *khẽ xoa tay gấp gáp không chờ được*!