Đôi mắt đang mỉm cười của Tề Uyên đột nhiên trở nên sắc bén, khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng hơi lạnh thấu xương. hắn phản ứng cực nhanh, đưa tay che chở A Viên ở phía sau, nhìn về phía trước đầy cảnh giác.
"Ầm" một tiếng vang dội, một tiếng kêu sắc nhọn thảm thiết khiến A Viên tự nhiên run lên, nàng bắt lấy xiêm ý của Tề Uyên theo bản năng, tránh về phía sau.
Tề Uyên ngoái đầu, nhìn khuôn mặt nhỏ trắng bệnh của nàng, dùng giọng lãnh đạm an ủi: "Đừng sợ."
Tiếng nói trong trẻo lạnh lùng cứ nước suối, từ từ leo lên cõi lòng run rẩy của nàng, trái tim đang hoảng loạn của A Viên cũng từ từ ổn định lại. Nàng lo lắng nhìn về người phía trước, nhỏ giọng nói: "Ngài, ngài cẩn thận một chút."
Vừa dứt lời, chỉ thấy một người đàn ông bịt mặt vừa bị tạt đầy mì trên cổ và đầu loạng choạng đi ra, cầm kiếm không chắc, chỉ đi được ba bốn bước chân đã ngã gục.
Tề Uyên nhìn tên thích khách kia, trong một lúc cũng không biết nói gì cho phải.
Chỉ lát sau, đã có hai gã đàn ông mặc y phục dạ hành nhảy ra từ hai bên trái phải, rút kiếm đâm về hướng Tề Uyên.
Tề Uyên đang che cho A Viên khó khăn lắm mới tránh được, mắt lộ ra vẻ tàn nhẫn quả quyết, chỉ hai ba cú đã bẻ gẫy được cổ tay của một tên, đoạt được kiếm trong tay tên này, vô cùng dứt khoát lấy đầu của hắn ta.
Máu tươi phun ra ngoài, A Viên trơ mắt nhìn thấy một người đang sống sờ sờ ngã ra trước mặt mình, bị dọa sợ đến mức hai chân nhũn ra, không thể động đậy nổi.
một tên thích khách khác nhân cơ hội này liền giơ kiếm tung ra hư chiêu, đến khi Tề Uyên rút kiếm ra chặn lại liền vòng vo đâm về phíaA Viên.
Khuôn mặt từ trước đến nay luôn bình tĩnh không một gợn sóng của Tề Uyên đột nhiên nứt ra một vết rách, hắn chưa kịp suy nghĩ mà đã đưa thân mình ra che chở cho A Viên, lại chém về phía bụng của tên thích khách kia.
A Viên sợ hãi che miệng lại, dường như nghe được cả âm thanh mũi kiếm cắt qua da thịt mà trừng lớn mắt, tận mặt nhìn thấy tên này ngã ra đất, phát ra âm thanh nặng nề.
Tề Uyên nâng tay giữ chặt lấy gáy của A Viên dúi người vào lòng mình, lấy ngực chắn cho nàng khỏi sợ hãi cảnh máu tanh kia, trầm giọng nói: "Đừng sợ."
Trước mắt A Viên bỗng tối sầm lại, không thể nhìn thấy cái gì nữa, nàng khẽ khịt mũi, mùi máu tươi thoang thoảng trong không khí phần lớn bị át đi bởi mùi thơm mát lạnh trên người hắn. Nàng cùng yên lòng lại, nắm chặt lấy cánh tay hắn, sợ đến mức không nói nên lời.
Cơn đau trên cánh tay dần lan ra toàn thân, hắn cau mày mím môi không nói, không hề rên lên một tiếng nào, trên trán chảy từng giọt mồ hôi hột, sắc mặt hơi tái đi.
Bàn tay cảm nhận được thứ gì đó dính nhớp, ấm áp, A Viên đột nhiên rút tay ra, lui mạnh về phía sau một bước. Nàng cúi đầu nhìn sang cánh tay của hắn, đập vào mắt là miệng vết thương dữ tợn đầm đìa máu tươi.
"Ngài, ngài bị thương rồi!" A Viên đỏ vành mắt, ngẩng đầu lên nhìn hắn, vừa chớp mắt đã có hai hàng nước mắt tràn mi: "Xin lỗi, là ta nhát gan nên liên lụy ngài... Xin lỗi... Là, là ta vô dụng..."
"Nếu không phải hộp đựng thức ăn của cô đập chuẩn, cũng sẽ không nhẹ nhàng như vậy." Giọng nói Tề Uyên trầm xuống, nghẹn ngào, hắn nhìn đôi mắt đẫm nước giống như mắt nai kia, chỉ thấy lòng mình khẽ run lên.
"Nếu không phải vì che chở cho ta, ngài cũng sẽ không bị thương." Nàng vừa khóc vừa lấy một bình trắng nho nhỏ từ trong túi tiền, nghẹn ngào nói: "Vết thương của ngài dùng Băng Tằm Bạch Ngọc cao được sao?"
"Dùng được." Tề Uyên đưa tay lên lau đi nước mắt bên má nàng, nhẹ giọng nói: "Bôi thuốc giúp ta trước."
"Được." A Viên đỡ người vào Đình, bàn tay nhỏ bé run rẩy bôi thuốc cho hắn. Động tác của nàng vô cùng thận trọng, giống như chạm nhẹ trên lá sen vậy, nhẹ đến mức Tề Uyên thậm chí còn không phát hiện ra động tác này của nàng.
Tề Uyên nhịn cười, nói: "Đừng căng thẳng."
A Viên bị âm thanh bất ngờ này dọa run, tay cũng run lên."Oái..." Tề Uyên nhíu mày, đôi mắt khẽ run rẩy.
"Ta, ta không cố ý..." A Viên căng thẳng đến mức liền cúi người khẽ thổi như đang dỗ con, còn lẩm bẩm trong miệng:"Ngoan nào, thổi một chút liền hết đau thôi..."
Hơi thở lạnh lẽo thổi qua miệng vết thương, khẽ khàng, ngứa, lẫn vào thứ thuốc mỡ lạnh như băng, Tề Uyên lại thật sự cảm thấy miệng vết thương không còn đau như vậy nữa.
Đợi đến khi A Viên run rẩy bôi thuốc xong, Tề Uyên đã đứng dậy đi đến bên tên thích khách bị cái hộp đựng thức ăn đập đến ngất đi kia, ngồi xổm xuống bóp lấy miệng hắn ta, ánh mắt khẽ cong lên: Quả nhiên đầu lưỡi đã bị cắt rồi.
hắn quay đầu lại nói với A Viên: "Quay người sang hướng khác."
A Viên nghẹn ngào lên tiếng, ngoan ngoãn xoay người sang hướng khác, nàng nhìn bức tường loang lổ máu đỏ tươi phía trước, không kìm được run lên: Bức tường này... Chắc chắn phải bắn rất nhiều máu tươi lên mới đỏ được như vậy...
Tề Uyên cầm lấy thanh kiếm ở một bên, vô cùng dứt khoát cứa cổ tên kia.
"đi, ta đưa cô về trước." Tề Uyên ném thanh kiếm đi, quay đầu liếc qua bóng lưng nho nhỏ của A Viên, thoáng thấp giọng lại.
A Viên đứng dậy, chạy “bình bịch” hai bước đến bên người hắn. Khi đi qua thi thể của tên thích khách kia, lại tự nhiên thấy được trên mặt, trên người hắn ta vắt vài sợi mì và thịt cá, nàng dừng chân lại, bình tĩnh liếc qua.
Tề Uyên thấy nàng không động chân lại tưởng nàng sợ hãi, vừa lấy tay che lại mắt nàng liền nghe thấy thiếu nữ trước mặt chậm rãi nói: "Tiếc bát mì này quá, Tề Nhị, ngài có đói không ?"
Giọng nói mềm nhũn ngọt ngào còn mang theo mấy phần nức nở, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo kia trên viết đầy vẻ tiếc nuối.
Tề Uyên khẽ cong khóe môi, lãnh đạm nói: "không đói, trước tiên cứ đi về đi."
"Còn, còn như này thì biết làm sao bây giờ?"
"cô là người ở Ngự tiền, xuất hiện ở đây khó tránh khỏi bị hoài nghi, chờ sau khi cô về ta lại tìm thị vệ lại đây."
A Viên khẽ gật đầu, song song đi về cùng hắn. Nàng nghiêng đầu nhìn vết thương trên tay Tề Uyên, khẽ chép miệng, đôi mắt đen lay láy như đang bùng lên hai ngọn lửa nhỏ, vô cùng tức giận, nói: "Nếu không phải có người đến ám sát Hoàng Thượng, ngài cũng sẽ không bị thương! Là hắn ta liên lụy đến ngài!"
Tề Uyên sửng sốt, cúi đầu nhìn bàn tay nho nhỏ đang nắm chặt lại của nàng, trong một lúc lại cảm thấy dở khóc dở cười.
Người nàng bất mãn, quan tâm trong lòng thật ra đều là chính hắn...
"Ngài cẩn thận một chút." A Viên dặn dò.
"Ừ."
Tề Uyên vẫn luôn nhìn nàng đi xa lúc này mới rời đi.
A Viên quay đầu lại liếc nhìn cánh cửa, đôi mắt ướt nhòe: Ngài ấy thế mà lại lấy tính mạng của mình ra để che chở...
******
"Có thích khách ở Đình Vọng Nguyệt, phái người đi xử lý đi." Tề Uyên bước vào từ cửa sau, dùng giọng lạnh lùng nói với Ngụy Toàn.
Ngụy Toàn đang chờ ở cửa đến suýt ngủ gật đột nhiên bị giọng nói lạnh lẽo này làm cho giật mình tỉnh giấc, hắn nghiêng đầu nhìn sang, thấy Tề Uyên máu me đầy người lập tức hoảng sợ đến hồn lìa khỏi xác: "Hoàng Thượng, sao ngài lại bị thương thế này? Có nghiêm trọng không ? Để nô tài đi gọi Thái y."
Giọng nói the thé này càng rõ hơn trong đêm tối, Tề Uyên không kìm được nhíu mày: "nhỏ giọng đi một chút."
"Dạ, dạ."
Tề Uyên vừa thay ra bộ đồng phục thái giám trên người, Thái y đã đến.
Thái y cẩn thận băng bó miệng vết thương cho Tề Uyên, cuối cùng lại cúi người hành lễ, nói:"Cũng may chỉ là vết thương ngoài da, trong thời gian này đừng để miệng vết thương dính nước, tay trái không được xách nặng, ăn đồ ăn thanh đạm, mấy ngày nữa sẽ không sao nữa."
Tề Uyên khẽ gật đầu, vẫy tay làm người lui ra.
"Hoàng Thượng, chuyện thích khách đã giao cho Tiêu Chỉ huy sứ." Ngụy Toàn dừng lại một chút, khuôn mặt như gặp phải đối thủ mạnh mẽ: "Hoàng Thượng, có cần điều thêm chút thị vệ đến đây không ?"
"Đều là tử sĩ cả, hơn nửa là sẽ không điều tra ra được gì, dặn Tiêu Lâm không cần làm quá. Ta đã có nhiều thị vệ bên người rồi, nhưng A Viên..." Tề Uyên khẽ nhíu mày, lạnh lùng nói: "Phái vài người thầm bảo vệ cho A Viên đi."
hắn lại nghĩ đến lúc A Viên đỏ mắt vì sợ, lại bồi thêm một câu: "Nhắc thị vệ ngầm nhớ kỹ, không phải những lúc bất khả kháng thì không được để lộ bản thân." không được làm nàng sợ hãi.
"Tuân lệnh."
******
A Viên đã lớn như vậy, đã được xem nhiều lần giết gà rồi, nhưng giết người lại mới được nhìn thấy lần đầu. Nàng mơ màng trở về phòng, không nói một câu nào, mệt mỏi ngã vật xuống giường liền thiếp đi.
Trình Tầm và Diêu Uẩn An chỉ nghĩ rằng nàng mệt mỏi mà không nghĩ nhiều. Cho đến sáng sớm ngày thứ hai, đến khi hai người đã rửa mặt chải đầu xong xuôi, A Viên vẫn nằm trên giường không hề động đậy, họ mới phát hiện ra điều khác thường.
Đầu tiên Trình Tầm ra vỗ nhẹ vào tay A Viên, biểu cảm nháy mắt thay đổi. Nàng lấy tay sờ vào trán nàng, hốt hoảng quay đầu nhìn về phía Diêu Uẩn An: "Sao lại nóng như vậy!"
"Để ta đi tìm Tư thiện!"
Ngụy Toàn vừa mới đi ra từ trong Điện đã thấy Liễu Tòng Trân đang chờ ở cửa, hắn chỉ thấy ấn đường nhảy lên, hỏi: "đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Liễu Tòng Trân khẽ nhìn quanh, nhỏ giọng nói: "A Viên bị bệnh rồi."
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
A Viên: Cảm động~ing!
Đỗ quyên: Lấy thân báo đáp ư! Ôi đen tối wá~!
Đây cũng coi như đồng cam cộng tử đóa, Ha ha ha ha!
Bé A Viên mau lớn lên nha~! Mẹ Lê đang tích góp một bao tải đường đấy!!!