Sau khi chính thức khai giảng, Tô Khuynh trở nên bận rộn.
Ở đời trước, cô không học đại học đã bước vào xã hội, nên bây giờ Tô Khuynh trân trọng cơ hội mà thượng đế ban cho cô, hạ quyết tâm học hành một cách nghiêm túc.
Hôm nay trong thư viện, cô nhìn thấy quyển sách muốn mượn, có điều nó lại đặt ở trên giá cao, với chiều cao 1 mét 65 của cô thật sự không với tới.
Lúc Tống Dương đi qua chỗ rẽ vừa lúc nhìn thấy cô gái đang kiễng chân cố gắng với lấy quyển sách, áo kéo lên theo động tác của cô, lộ ra một đoạn vòng eo tinh tế. Trông cô rất buồn rầu, trên trán đã xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng.
Tống Dương bước tới, duỗi tay giúp cô lấy sách ra. Tô Khuynh ngẩng đầu kinh ngạc kêu lên: “Tống tiền bối!”
Nói xong mới nhận ra ở đây là thư viện, vội che miệng, liếc mắt nhìn xung quanh, bảo đảm không quấy rầy người khác mới trộm cười.
Tống Dương nhìn thấy bộ dạng nghịch ngợm đáng yêu của cô không nhịn được cười, đưa sách cho cô nói: “Đúng vậy, thật trùng hợp.”
Tô Khuynh tiện thể thò lại gần người cậu, muốn nhìn một chút xem trong ngực cậu là loại sách gì. Hành động này làm hai người sát lại nhau hơn.
Hơi thở ngọt ngào từ không gian quanh cô gái xộc vào mũi Tống Dương, từ khứu giác lan tỏa đến lục phủ ngũ tạng. Cậu chỉ cảm thấy đây là mùi thơm tốt đẹp nhất trên thế giới này, bất tri bất giác chìm vào say đắm.
Bộ ngực đầy đặn của Tô Khuynh cọ vào cánh tay Tống Dương, Tống Dương dường như có thể cảm nhận được từng đường nét trên bộ đồ lót ren của cô gái.
Cậu cúi đầu nhìn Tô Khuynh hoàn toàn không biết gì vẫn đang tò mò về cuốn sách trên tay cậu, với chiều cao của cậu vừa vặn có thể nhìn thấy khe rãnh trước ngực cô còn có viền ren trắng tinh khôi lộ ra ngoài.
"Tiền bối, mặt của anh sao lại đỏ như vậy? Có phải em ép anh quá nóng rồi không?" Tô Khuynh rốt cục đã phát hiện ra sự khác thường.
“Ừm… đúng là có chút nóng.” Tống Dương đành phải trả lời.
Tô Khuynh bèn đề nghị muốn mời cậu một ly nước lạnh, mặc kệ Tống Dương có phản ứng gì, liền lôi cậu ra ngoài.
Tống Dương thật sự là người không thích nói nhiều, nhưng không chịu nổi sự nhiệt tình giống như mặt trời nhỏ của Tô Khuynh, cuốn lấy cậu hỏi này hỏi nọ, tuyệt đối không tẻ nhạt. Hơn nữa bất luận Tống Dương nói gì, Tô Khuynh đều dùng đôi mắt sáng long lanh nhìn cậu, không ngừng cảm thán: “Tiền bối biết nhiều thật, tiền bối lợi hại quá.” Cho dù Tống Dương có bình tĩnh đến đâu, cũng không tránh khỏi sinh ra cảm giác thỏa mãn của đàn ông khi được sùng bái.
Kỳ thực Tô Khuynh rất hâm mộ những người như Tống Dương, đời trước cô gặp phải đều là xã hội dâm tà phóng túng, những người đàn ông chỉ biết múa hát chìm đắm trong sắc đẹp, uống vài ly rượu liền bắt đầu khoe khoang. Một thiếu niên chân thật tràn đầy tài hoa nhưng khiêm tốn như Tống Dương, thực sự rất thu hút cô.