Hứa Dao một vừa hai phải liền biết cách ngừng lại, bằng không nếu tiếp tục liền chính là thể cố tình, chỉ cần không phải kẻ ngốc đều biết dụng ý của nàng, huống chi là lý học, bọn họ nhất định sẽ đoán được tâm tình của người khác.
giáo hiện cổ
Hắn sảng khoái một chút là đủ rồi.
Loại sự tình này giống như chỉ thân thể đang phát ngứa chỉ cào cào, khẩy khẩy vài cái sau đó nhẫn nhịn chờ nó bớt ngứa là tốt rồi.
Nhưng nếu cố tình nhẫn nhịn không gãi xuống, da thịt còn chưa sảng khoái đột nhiên dừng lại, kết quả sẽ là càng ngày càng ngứa...
Muốn càng nhiều, căn bản là nàng không cần cố tình làm chút cái gì, cứ chờ đợi kết quả thì tốt rồi.
Mà nàng giờ phút này phải thể hiện một bộ dáng chỉ có một chữ - thật!
Thật đáng thương.
Thật vô tội.
Thật là người bị hại.
Thật là đối tượng bị khi dễ, để phủi sạch hiềm nghi câu dẫn hắn, đồng thời tranh thủ sự đồng tình của hắn.
Vì thế giây tiếp theo, Hứa Dao liền tiến hành vai diễn xuất sắc như một ảnh hậu, nước mắt không cần mua bằng tiền cứ thế mà xoạch xoạch rớt ra bên ngoài.
Hiển nhiên.
Hứa Dao thành công nhất chính là chiêu này.
Nàng phản ứng thành bộ dáng này, trong mắt Khương Phạn xem ra là bị doạ tới rồi, sau đó liền Muốn rút ra ©ôи th!t, nhưng lại nhổ mãi không ra được, cảm thấy chính mình đang khi dễ nàng.
Hắn cố nén trụ cảm giác mất hồn tư vị dục tiên dục tử này, có chút giúp Hứa Dao đem trong miệng ©ôи th!t rút ra, thanh âm khàn khàn nói: “Em khóc cái gì?”
Hứa Dao liền uỷ khuất nức nở nói: “Thầy...thầy... quá lớn em nhổ ra không được.”
Nhìn đôi mắt rung rung vô tội của Hứa Dao, hô hấp Khương Phạn căng thẳng, rất Muốn đem trương ngạnh cứng nóng dươиɠ ѵậŧ cắm vào huyệt đầy nộn thịt của nàng mà hung hăng ȶᏂασ lộng.
Càng nghĩ như vậy, Khương Phạn liền cảm thấy dươиɠ ѵậŧ của mình trướng đau sắp nứt ra rồi, hắn âm trầm húp một ngụm không khí lạnh, nhìn xuống xúc động Muốn đem nàng ấn ở trên mặt đất mà ra sức cắm thọc, giơ tay xoa xoa nước mắt của nàng, hỏi: “Có bạn trai sao?”
“Không có.” Hứa Dao hơi hơi sửng sốt, lắc lắc đầu, mang theo giọng mũi nồng đậm trả lời. un
Nghe vậy, yết hầu Khương Phạn khô khốc liền trượt lên trượt xuống, ©ôи th!t cái lại hoá lớn một vòng.
Hứa Dao nháy mắt biến thành một đứa trẻ tò mò, nàng giơ tay chỉ chỉ ©ôи th!t đang hung phấn mà nảy lên, “Nó lại lớn lên.”
Nói, nàng còn duỗi tay nhẹ nhàng chọc chọc thân gây, tức khắc cản thấy ©ôи th!t ngạnh này có thể đem so sánh với thanh sắt.
Như vậy gậy sắt vừa thô vừa lớn lại ngạnh này cắm vào hoa huyệt của mình, không biết rốt cuộc sẽ đem lại cảm giác mất hồn như thế nào, Hứa Dao cảm thấy ŧıểυ huyệt của mình như có như không mà đóng mở càng thường xuyên, một cổ một cổ xuân thuỷ không ngừng từ miệng huyệt trào ra tới.
Hoa huyệt ngứa ngáy khó chịu tựa như một nhìn thèm thịt nhịn thật lâu, ngay khi nhìn đến thịt liền Muốn ăn...
Khương Phạn theo bản năng duỗi tay nâng nàng lên dùng một tay cũng có thể ôm trọn chiếc eo nhỏ của nàng, nhìn nàng trước ngực mình giống như bộ dáng một con thỏ nhỏ, thể xác và tinh thần của hắn đều ngứa ngáy khiến yết hầu lăn lộn vài lần, lòng bàn tay dường như cảm nhận được độ ẩm từ thân thể người thiếu nữ nên cũng gia tăng lực đa͙σ.
Từng đợt sóng điện tê dại xuyên thấu qua làn váy mỏng chui vào trong thân thể Hứa Dao, nàng nhịn không được vặn vẹo eo nhỏ, từ frong miệng tràn một tiếng rên nhẹ “Ân ~ hư”, sau đó nàng dùng đôi gò bồng bư cọ cọ trên người Khương Phạn, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, uỷ khuất nức nở mà nói: “Giáo sư, em, người ta... Người ta hình như là ŧıểυ trong quần a. hức”
Một đôi vu" bự cực mềm cọ xát ở trên người, cả người Khương Phạn căng chặt lại nghe đến lời nói của nàng, hơi hơi sửng sốt một chút, sau đó hơi cong khoé môi vì tức cười bởi lời nói đáng yêu này.
“Phải không, để giáo sư kiểm tra xem.” Hắn vừa nói, bàn tay vừa men theo chiếc đùi thon thả của nàng lần vào dưới làn vay.
Đột nhiên có bàn tay mò mẫm làm Hứa Dao sửng sốt tức khắc. Trong lòng cười lạnh, đây đúng là đàn ông.
Liền tính là giáo sư tâm lý học, nhưng chung quy vẫn là cái phàm phu tục tử cũng là con người bình thường, đấu không lại tinh trùng lên não.
Giáo sư cầm thú, nghĩ đi nghĩ lại đều cảm thấy kí©h thí©h.
Hứa Dao ra vẻ thẹn thùng tay chống ngực hắn mà đẩy đẩy, thực tế là dục tính sôi trào lại còn nghênh ngang: “Ai nha, không cần như vậy”.
“Đừng thẹn thùng, giáo sư chỉ kiểm tra một chút, em mau nghe lời, đem hai chân dạng ra.” Khương Phạn lại (b)ắt lấy tay nàng, tiếng nói ẩn nhẫn trầm thấp.
Tay hắn đã sờ đến miệng huyệt đáng thương lúc đóng lúc mở, sờ soạng một khắc một phen làn nước trong suốt liền trào ra tới tay.