Cô cởi bỏ tấm áo lông cũ vướng xíu trên người, gọn gàng xung trận, nhanh chóng len lỏi trong khu rừng rậm.
Chỉ còn vài tiếng đồng hồ nữa là tới thời khắc Giáng sinh.
Tại chỗ cũ, từ xa cô đã nhìn thấy anh đang đứng đợi.
– Đến nói lời chúc mừng Giáng sinh với tôi à? – Anh cười với cô, sắc mặt thanh thản
– Đưa tay cho tôi! – Cô chụp lấy tay anh, tay còn lại đã nắm sẵn con dao găm, cứa lên ngón tay anh. Dòng máu xanh như ngọc bích chảy ngoằn ngoèo qua kẽ tay.
Cô ném con dao đi, cúi đầu mút lấy vết thương của anh.
– Cô đang làm gì thế? – Anh nhìn cô kinh ngạc, đùa cợt – Đừng bảo tôi là cô đổi nghề sang làm đặc sản Romania nhé!
Bách Lý Vị Bộ ngẩng đầu lên, nuốt đánh ực thứ trong miệng xuống – dòng máu tươi của anh.
– Khó nói lắm, làm ma cà rồng oai ra phết. – Lồng ngực cô phập phồng dữ dội, rồi cô cười thật tươi với anh, đắc ý đưa tay quệt miệng.
– Cô làm sao vậy? – Anh bỗng trở nên nghiêm nghị.
– Tới tặng quà Giáng sinh cho anh! – Cô cũng nghiêm túc trả lời, sau đó lấy từ trong ba lô ra một hộp giấy, đặt vào tay anh.
Anh đón lấy, định bóc, nhưng cô cản lại.
– Hãy ôm em đi! – Cô ngước mặt lên, nụ cười rạng rỡ.
Anh chần chừ một thoáng, rồi kéo cô vào lòng.
Tuyết rơi mỗi lúc một dày, mặt hồ bên cạnh đã đóng băng, khúc xạ những tia sáng kỳ dị nhưng lộng lẫy. Mỗi bông tuyết rơi xuống đều giống như những thiên sứ có linh hồn, nhẹ nhàng khiêu vũ trong một điệu nhạc không nghe thấy.
– Hãy hát cho em nghe khúc ca mà anh đã hát ngày hôm ấy. Em thấy hay tuyệt, coi như đó là món quà Giáng sinh anh tặng cho em. – Cô ôm chặt lấy anh, vùi mặt vào trong vòm ngực rộng ấm áp.
Anh khẽ cười, ôm cô chặt hơn nữa, miệng khẽ khàng cất lên giai điệu quen thuộc.
Nếu chúng ta gặp nhau,
Anh quên mất lời ca, em nhớ chăng giai điệu?
Nếu chúng ta gặp nhau,
Anh chờ trong chạng vạng, em có thắp ngọn đèn?
Nếu chúng ta gặp nhau, anh bước về phía em,
Có sao không?
– Anh…
Rất lâu sau, khi tiếng hát đã bay dạt đi rất xa, anh lên tiếng, nhưng lại bị bàn tay cô chặn lại.
– Có tình yêu còn chưa bắt đầu có lẽ đã phải kết thúc. – Cô ngước mặt lên, chỉ nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe, nước mắt đã được cô lén lau sạch, nhưng nụ cười của cô vẫn rạng rỡ như trước – Nhưng, em vẫn yêu anh.
Cô kiễng chân, hôn nhẹ lên môi anh.
– Đây là nụ hôn đầu tiên của em đấy nhé! – Trước khi quay người bỏ chạy, cô quay đầu lại làm mặt hề với anh.
Anh cầm chiếc hộp cô tặng, thoáng ngẩn ngơ nhìn theo cô gái điên khùng đột nhiên chạy tới rồi lại đột ngột bỏ đi.
Anh cười buồn. Cô ấy nói đúng, có tình yêu còn chưa bắt đầu đã phải kết thúc.
Cô ấy tới đây để tạm biệt mình, anh nghĩ.
Đúng vậy, qua đêm Giáng sinh này, tất cả sẽ kết thúc.