Áo đen số bốn mặt không đổi sắc, chỉ bình thản nói:
– Cảm ơn!
– Ngay cả chuyện của Diêm Vương cũng biết, có thể thấy lai lịch của cô không phải tầm thường. – Tôi cười một cách đầy ẩn ý.
– Tôi buồn ngủ rồi, chúc ngủ ngon! – Áo đen số bốn đứng dậy, bước vào trong lều – Đây chỉ là một câu chuyện. Là thật hay giả, có thích hay không, đều không quan trọng.
-Vậy cái gì mới quan trọng? – Tôi tò mò nhìn theo bóng áo đen số bốn.
– Nếu cô đã nghe trọn vẹn câu chuyện này mà vẫn chưa biết được đáp án, thì cô nên đi kiểm tra IQ đi, cô gái ạ! – Áo đen số bốn cứng nhắc ném lại một câu, rồi chui tọt vào trong lều.
– Tính cô ấy vốn nóng nảy, đừng để bụng, chúng ta uống rượu ăn thịt nào! – Đám áo đen còn lại vẫn thản nhiên như không, kéo tôi vào bữa tiệc bên đống lửa.
Tôi quay đầu lại, hét lớn về phía lều:
– Cảm ơn nhé!
Người thông minh như tôi, làm sao lại không biết được tâm ý của cô? Buồn cười!
Sắc đêm như nước, lửa cháy rừng rực, có rượu có thịt, Ngao Xí đã say tới nghiêng ngả mà vẫn cầm khư khư bình rượu không chịu buông, hát rống lên với bầu trời đêm sa mạc với chất giọng như lệnh vỡ:
– Nhiệt tình của tôi, như ngọn đuốc cháy bùng, đốt cháy vùng sa mạc!
Cuối cùng của cuối cùng, hắn ngã gục lên người tôi, đầu gối lên đùi tôi, một tay ôm bình rượu, một tay nắm lấy tay tôi theo thói quen, ngủ mê mệt.
Sa mạc khô cằn khắc nghiệt, bỗng trở nên rất đỗi dịu dàng.