Áo đen số bốn là người trầm lặng nhất trong cả đám áo đen, cũng là người lùn nhất. Nghe giọng nói, hóa ra lại là một cô gái.
Trên người áo đen số bốn có một thứ mùi không giống với những áo đen khác, lạnh một cách khác thường, khiến cho bất cứ sinh vật có thân nhiệt nào cũng không dám tùy tiện tới gần.
Câu chuyện đêm nay bắt đầu ở trước một đống lửa.
Không thể không nói rằng, việc áo đen số bốn di chuyển bối cảnh kể chuyện từ trong lều ra ngoài trời là vô cùng sáng suốt. Nghe một kẻ như thế này kể chuyện, lại có một đống lửa ấm áp sáng rực để cân bằng, thật không gì thích hợp hơn thế.
Ngoài ra, áo đen số bốn không hề dài dòng văn tự, không vòng vo lấy một câu, không đẩy đưa dẫn dắt, chỉ nhìn ngọn lửa nhảy nhót, chậm rãi vào chuyện…
– Việc cô yêu tôi, chẳng liên quan gì tới tôi!
Giọng nói lãnh đạm dần tan biến vào trong màn đêm bất tận, hương thơm đặc biệt của rượu Gruner Veltliner âm thầm lắng đọng trong gian phòng.
Ngoài cửa sổ, có tiếng chuông đồng hồ văng vẳng dưới bầu trời u tịch lạnh giá, vang vọng và trong trẻo.
Một tiếng thở dài não nuột, thoảng qua giữa những tiếng chuông đồng hồ, nụ cười và niềm thê lương trong đó, là ngang nhau.
Trong khoảng khắc này, năm cũ và năm mới giao thoa trong niềm hạnh phúc của số đông và sự cô quạnh của số ít người…