Thời gian ban ngày trôi qua vùn vụt. Tôi và Ngao Xí đua cưỡi lạc đà, cược rằng thua một lần thì sau khi kết thúc kỳ trăng mật, sẽ phải rửa bát một năm.
Đám áo đen không chơi cùng chúng tôi, tất cả rúc ở trong lều ngủ thẳng cẳng, kẻ nào kẻ nấy đều lười chảy thây.
Nhưng, tôi không thể không thừa nhận món thịt cừu xiên nướng do bọn họ chế biến vô cùng ngon miệng! Cộng thêm thứ rượu vang thượng hạng, khiến cho cái đêm thứ hai sắp tới trở nên hết sức tuyệt vời.
Khi tôi còn chưa kịp lau sạch vết mỡ dính trên khóe miệng, thì áo đen số hai đã móc từ trong túi ra một con ốc biển, đặt xuống giữa chúng tôi.
– Anh định kể chuyện về cô gái ốc biển à? Tôi thấy cái chuyện cũ rích kiểu này, nữ hoàng điện hạ sẽ không thích đâu! – Tôi cầm cái món đồ chơi mang những hoa văn tuyệt mỹ trời sinh ấy lên, vô thức áp vào bên tai, tiếng gió biển miên man vẳng lên dìu dặt.
– Sai! – Áo đen số hai giật lại con ốc biển – Câu chuyện tôi sắp kể, là Dạ Xoa.