Một khi cuộc sống trở nên sôi động, thời gian sẽ trôi đi vùn vụt.
Chớp mắt đã tới lễ Giáng sinh.
Sáng tinh mơ, tôi vẫn còn say giấc, đã bị những tiếng gõ cửa uỳnh uỳnh đánh thức.
Tôi tóc tai rũ rượi bước tới trước cửa, hỏi:
– Ai?
– Tôi! – Cái giọng oang oang của Ngao Xí vang lên ngoài cửa.
– Gì thế? – Tôi ghét nhất là những kẻ phá đám giấc ngủ nướng của tôi.
– Chúng ta kết hôn đi!
Ơ… Chuyện gì thế này?
Tôi gục đầu vào cánh cửa, mi mắt rũ xuống, suy nghĩ hồi lâu trong cơn ngái ngủ.
Chúng ta kết hôn đi…
Chúng ta kết hôn đi…
Chúng ta kết hôn đi…
Ôi quỷ thần ơi, thật là một câu nói chấn động, không những khiến tôi hoàn toàn tỉnh ngủ, lại còn tặng kèm cơn chập mạch thần kinh.
Trong cửa, ngoài cửa, im lặng hoàn toàn.
– Cho tôi ba lý do! – Rất lâu rất lâu sau, tôi lên tiếng.
– Thứ nhất, ngoài tôi ra không ai thèm lấy cô. Thứ hai, ngoài cô ra cũng chẳng có ai thèm lấy tôi. Thứ ba, anh yêu em! – Ngao Xí trả lời một cách thần tốc, tựa như buột miệng phun ra chẳng hề suy nghĩ.
Đúng là những lý do cầu hồn đáng ăn đòn nhất và cũng thẳng thừng nhất trong lịch sử…
Tôi vừa muốn cười, lại vừa muốn khóc, nước mắt cứ ầng ậc trong tròng mắt, nụ cười bên khóe môi cứ như bị co co, muốn kìm lại mà không thể kìm nổi.
– Còn không mở cửa, anh đạp cửa đấy! – Ngao Xí bắt đầu bực bội.
Tôi hít thở sâu đến n lần, rồi đanh mặt lại, giật toang cánh cửa ra.
Một tràng những tiếng hò reo náo động đập thẳng vào trước mặt, lại còn hàng nắm sợi màu rực rỡ từ trên trời rơi xuống.
Đứng phía trước cái lũ người đầu đội mũ Giáng sinh, Ngao Xí một tay cầm chiếc hộp nhung, một tay giữ một chiếc nhẫn.
– Đây là chiếc áo lụa xanh của em. – Hắn trao chiếc hộp nhung vào tay tôi – Nếu em nghĩ rằng anh còn lăn tăn vì vật này, thì em đã quá coi thường anh rồi. Tấm lòng của lão gia đây còn bao la hơn cả vũ trụ kia. Ngược lại, anh luôn cảm ơn Tử Miễu. Nếu không có anh ta, thì hôm nay anh lấy đâu ra vợ mà cưới?
– Tôi đã nói là tôi đồng ý cưới anh chưa? – Cái gã này vẫn cứ ngang ngược như vậy, vẫn cứ thích quyết định thay cho người khác, thực đáng ghét!
Ngao Xí bất chợt kéo ngay lấy bàn tay phải của tôi lên, chẳng nói chẳng rằng lồng luôn chiếc nhẫn kim cương vào ngón áp úp.
– Ba giây, nếu em không phủ nhận thì anh coi như em đã thừa nhận. Toàn bộ quần chúng có mặt đều có thể làm chứng. – Hắn nghiêm túc tuyên bố với tôi.
Tôi hóa đá ngay tại chỗ…
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
Trong đầu tôi lại đang nghĩ rằng – Cái gã này, tại sao lại có thể… đáng yêu đến thế?
Đúng vậy, trong giây phút này, những thứ khác đều đã không còn quan trọng. Mà quan trọng là, chúng tôi đã đánh mất hai mươi năm thời gian. Những ngày tháng tiếp sau, tôi không muốn rời xa con rồng dữ này nữa. Từ đây về sau, mỗi một ngàn năm của yêu cây, đều phải ở bên anh!
Điều này cần có lý do không! Cần!
Lý do chỉ có một – Ai cũng cần phải thành thực đối mặt với tình cảm của chính mình, bao gồm cả chính tôi.
Cuối cùng, tôi đã cười thành tiếng, kiễng chân hôn nhẹ lên má Ngao Xí, nói:
– Được thôi, em đã thừa nhận!
Thoạt tiên, hắn ngây ra một thoáng, tiếp đó thở phào một cái thật dài, ôm ghì tôi vào lòng, hai mắt rưng rưng một niềm xúc động vô hạn độ.
Không một vòng tay của bất cứ ai có thể vững chãi được như hắn. Nhịp tim của hắn đã thực sự hòa tan vào trong huyết quản của tôi. Tôi ý thức được rằng, từ nay về sau, tôi vĩnh viễn không thể nào đá hắn ra khỏi cuộc đời mình được nữa.
Trong sách viết về các chòm sao nói rằng, Sư Tử và Xạ Thủ, duyên lành bảy kiếp, hẳn chúng tôi cũng được coi là một ví dụ không quá tệ?
Những suy nghĩ hỗn loạn ngọt ngào bị đánh thức bởi những ngón tay hắn nhẹ nhàng nâng cằm tôi lên.
Chúng tôi nhìn thẳng vào mắt nhau. Đôi mắt nhỏ dài kia, tôi đã nhìn cả ngàn năm, mà cảm quan thẫm mỹ vẫn chưa hề thấy chán. Vẻ thâm tình trong đáy mắt hắn, ánh nhìn chăm chú không lời, khiến khuôn mặt tôi đỏ ửng.
Hắn nở một nụ cười dịu dàng nhất trong lịch sử, hơi hé mở đôi môi.
Tim tôi đập cuồng loạn, lẽ nào tiết mục cầu hôn còn có màn thứ hai?
Tuy nhiên, tôi lập tức biết được rằng, hắn hé môi không phải là muốn làm gì đó với tôi, mà là quay đầu lại, đắc ý khoe khoang với đám yêu quái rỗi hơi ở sau lưng:
– Thấy chưa! Tôi đã cược là cô ấy sẽ đồng ý mà! Gói cá tuyết khô duy nhất kia là của tôi rồi nhé! Mấy người nhận thua đi!
Một gói đựng thực phẩm làm một cú bay đẹp mắt giữa không trung, được Ngao Xí mặt mũi hơn hớn đưa tay bắt lấy.
Cửu Quyết nhún vai:
– Được thôi, cá tuyết khô và cô chủ tiệm, đều thuộc về anh!
Trong phòng lại dậy lên tiếng hoan hô điếc tai, dải màu phấp phới. Thương Đồng Khải lại còn vác tới một chiếc kèn Vuvuzela, thổi ông ổng về phía chúng tôi.
Tôi thực sự lo lắng rằng cái nóc mái của tiệm Không Dừng sẽ bị chấn động mà sập xuống.
– Hay quá, cuối cùng thì cô chủ tiệm Sa La đã lấy được chồng!
– Mẫu dạ xoa từ nay rửa tay gác kiếm ở nhà nấu cơm thôi!
– Các người muốn chết phải không?
Trong tiệm Không Dừng rối tinh rối mù.
Sau đó, bè lũ yêu quái này bỏ ra cả một tuần lễ để bàn bạc xem hôn lễ của tôi và Ngao Xí nên tổ chức thế nào, hết sức nhiệt tình, vô cùng nhiễu sự.
Thời gian vùn vụt như nước chảy.
Ngày mai đã là hôn lễ.
Chập tối, tiệm Không Dừng đã được bọn chúng trang trí thành một thế giới màu hồng, khắp nơi dán đầy hình mũi tên xuyên tim, khắp mọi nơi!
Sau bữa tối, cả đám ngồi trước lò sưởi chuyện trò rôm rả, mấy thằng cha chết tiệt vừa nhìn tôi và Ngao Xí, vừa thậm thụt thì thào, chốc chốc lại còn bật cười vài tiếng gian xảo.
Chốc lát sau, Cửu Quyết cầm lại hai tờ giấy, lần lượt nhét vào tay tôi và Ngao Xí, nói:
– Ý kiến của quần chúng là, bởi vì cô chủ tiệm là cô gái vĩ đại nhất mà chúng tôi từng gặp trong đời, hạnh phúc suốt đời của cô ấy là việc mà chúng tôi quan tâm nhất. Cho nên, để kiểm chứng xem hai người có phải là một cặp trời sinh hay không, xin mời cả hai hãy tự viết ra lời mình muốn nói nhất với đối phương lên giấy. Chỉ cần hai người viết giống nhau, dù chỉ là một chữ, chúng tôi sẽ cho hai người kết hôn. Còn nếu…
– Biến đi! Cho dù không có chữ nào giống nhau, chẳng lẽ các người muốn cướp dâu à? – Ngao Xí giận dữ trừng mắt lườm Cửu Quyết.
– Viết mau, viết mau! Không được từ chối!
Đúng là một lũ vừa chán ngắt vừa lì lượm.
Được thôi, viết thì viết.
Lời tôi muốn nói nhất là gì nhỉ?
Ngẫm nghĩ một lúc, tôi cầm bút viết hai chữ, sau đó đưa tờ giấy cho Cửu Quyết.
Ngao Xí cau có nguệch ngoạc đại vài nhát, rồi ném cho Cửu Quyết.
Nhìn cái thứ chúng tôi viết ra, Cửu Quyết cười toáng lên, gật đầu như bổ củi:
– Chà chà, quả nhiên là vợ chồng đồng tâm!
Cả đám bu cả lại xem. Nội dung trên hai tờ giấy giống hệt nhau, đều là hai chữ: