Câu Chuyện Mà Anh Không Biết

Chương 7

Trước Sau

break
Lộ Chi Phán cảm thấy đầu óc hỗn độn như thể đang chìm trong màn sương mù dày đặc, xung quanh mờ mịt, không trông rõ thứ gì. Dù cô cố gắng sức chạy thế nào cũng chằng thể di chuyển được, gắng sức hét thật to cũng chẳng thể phát ra tiếng. Cô thậm chí cảm nhận được sự quẫn bách của bản thân trong giấc mơ đó.

Giang Thiệu Minh tỉnh dậy, nhận ra Lộ Chi Phán có biểu hiện bất thường. Trán cô nóng đến giật mình. Anh vội bật đèn lên, căn phòng thoáng chốc sáng bừng. Lộ Chi Phán trông vô cùng chật vật với gương mặt ửng đỏ, trán lấm tấm mồ hôi, miệng không ngừng mấp máy như đang cố gắng nói gì đó. Giang Thiệu Minh lo lắng vỗ nhẹ vào mặt cô, đến khi cô mở mắt, anh mới thở phào. Sau đó, anh mau chóng thay quần áo, khoác thêm áo ngoài cho cô rồi đưa cô đến bệnh viện.

Nghe thấy tiếng động, vợ chồng Giang Trọng Đạt cũng tỉnh giấc. Hai người ra khỏi phòng, trông thấy Giang Thiệu Minh bế Lộ Chi Phán, lo lắng hỏi: "Sao thế? Tiểu Phán làm sao thế?".

"Cô ấy bị sốt. Con đưa cô ấy đi viện. Lát nữa bố mẹ đưa Tiểu Húc đến nhà trẻ giúp con."

"Được rồi, con mau đi đi!"

Anh bế cô vào xe rồi lập tức lái xe đến bệnh viện. Sắc mặt cô không còn đỏ bừng nữa nhưng lại có phần nhợt nhạt. Dường như cô vừa trải qua một nỗi sợ hãi khủng khiếp. Ánh mắt cô đã hết hoảng loạn, nhìn xung quanh như muốn xác định điều gì đó.

"Khó chịu lắm phải không?" Anh lo lắng nhìn cô.

Nghe thấy tiếng nói của Giang Thiệu Minh, cô mới quay sang phía anh. Gương mặt cô hiện rõ sự bối rối và lo sợ khiến anh không khỏi nhíu mày, "Sắp đến bệnh viện rồi".

Lộ Chi Phán thấy toàn thân nóng như lửa đốt, cô hé miệng nhưng không thể nói ra lời. Cổ họng khô rát khó chịu. Giờ phút này, cô ước giá mà mình đã uống say, như vậy, cô có thể mượn rượu để nói ra hết những điều day dứt trong lòng bấy lâu. Thế nhưng, hình ảnh con trai thoáng qua, tức thì dập tắt niềm mong mỏi đó của cô.

Cô có thể mặc kệ tất cả, nhưng còn Thành Húc thì sao? Thằng bé sẽ ra sao? Cô không muốn để con trai mình thiếu bố hay thiếu mẹ. Trước kia, khi Giang Thiệu Minh còn hôn mê, cô đưa con trai đến viện thăm anh và nói: "Tiểu Húc, đây là bố con. Con không phải đứa trẻ không có bố, nghe chưa!".

Khi Thành Húc đã biết đi, biết cầm đồ vật, mỗi lần đến thăm Giang Thiệu Minh, cậu bé luôn vui vẻ lau mặt giúp bố và nói: "Con có bố, bố chỉ đang ngủ một giấc dài, chẳng bao lâu nữa bố sẽ tỉnh dậy và đưa con đi chơi công viên".

Bấy giờ, Lộ Chi Phán không hề nghĩ Giang Thiệu Minh sẽ tỉnh lại, mãi đến khi điều đó thành sự thật, cô mới bắt đầu lo lắng về chuỗi ngày sắp tới của bản thân, không biết mình sẽ phải đối mặt với những gì. Lúc anh hôn mê, cô luôn ở bên anh, chăm sóc anh, kể cho anh nghe về con trai, nhưng khi anh tỉnh dậy, cô lại sợ hãi và lảng tránh anh.

Giang Thiệu Minh mất trí nhớ, quên đi tất cả. Hai vợ chồng Giang Trọng Đạt ban đầu khó tránh khỏi cảm giác hụt hẫng và đau khổ vì con trai quên mất bố mẹ. Nhưng sau đó, họ lại thấy may mắn, bởi Giang Thiệu Minh có thể bắt đầu một cuộc sống mới, mọi chuyện trong quá khứ đều không dính líu gì tới anh nữa. Thậm chí, Lộ Chi Phán khi đó đã nghĩ, có lẽ như thế lại hay, cuộc đời mình rồi sẽ không còn đau khổ như xưa nữa. Chỉ có điều, không có ngày xưa thì đâu có Lộ Chi Phán của hôm nay?

Phúc họa khôn lường, câu nói này chẳng hề sai. Đối mặt với Giang Thiệu Minh giống như có một quả bom hẹn giờ sẽ phát nổ bất kì lúc nào mà cô không hề hay biết, càng không kịp tránh né.

Ngay lúc Lộ Chi Phán cảm thấy khó chịu sắp ngất đi thì Giang Thiệu Minh mở cửa xe, bế cô ra ngoài. Trong vòng tay anh, cô cố gắng mở mắt, trông thấy sự lo lắng hiện rõ trên gương mặt anh. Rõ ràng, anh đang rất lo cho cô.

Cô đã từng đấu tranh vì cuộc sống của bản thân chưa? Đương nhiên là có. Xưa nay cô vốn không phải một người vĩ đại và lương thiện. Khi vợ chồng Lộ Phong đưa ra yêu cầu, cô cũng đã suy nghĩ cho bản thân. Cô và Mạnh Chính Vũ yêu nhau hơn hai năm, mối tình sinh viên đẹp như bao người mơ ước. Họ cũng biết điều đó và ngầm ưng thuận, vậy mà bỗng chốc họ muốn cô từ bỏ.

Cô suy nghĩ rất lâu, đã là cuộc đời của cô thì vì sao phải nghe theo sự sắp đặt của người khác? Vậy nên cô quyết định sẽ kể cho Mạnh Chính Vũ tất cả. Nếu tình yêu anh dành cho cô đủ sâu đậm, anh sẽ đưa cô rời xa nơi này, hai người sẽ dùng cách khác trả ơn dưỡng dục của nhà họ Lộ. Thế nhưng, ngay khi cô chuẩn bị đi tìm anh thì Lộ Thi Tình gọi điện bảo cô về nhà vì có thứ muốn cho cô xem.

Cửa phòng riêng của Lộ Thi Tình không khóa, và cô trông thấy hai người họ ở trong đó, cùng nhau.

Cảm giác khi ấy là tuyệt vọng, là suy sụp, là muốn phá hủy mọi thứ... Thế nhưng cô chỉ đứng ngây ra đó giây lát rồi bỏ đi. Cô rơi vào bế tắc, rõ ràng cô cảm nhận được Mạnh Chính Vũ rất yêu mình, vậy thì vì sao anh lại phản bội cô? Trái tim cô giống như quả cầu lửa bị ném vào nước lạnh. Cô giam mình trong phòng, nhớ về những kỉ niệm giữa hai người. Mạnh Chính Vũ đối xử với cô thật sự rất tốt. Có nhiều cô gái khác cũng thích anh, mỗi lần anh hỏi cô có ghen hay không, cô luôn trả lời rằng: cần gì phải ghen, cô tin tưởng ở anh. Khi ấy, Mạnh Chính Vũ nhéo mũi cô mà trêu: không được quá tin vào đàn ông...

Cô đã toàn tâm toàn ý với cuộc tình này, cũng rất kiên định với tình cảm mà Mạnh Chính Vũ dành cho mình. Cô biết, cuộc điện thoại kia là kế hoạch của Lộ Thi Tình. Nhưng thế thì sao chứ? Lộ Thi Tình giở thủ đoạn, Mạnh Chính Vũ cũng đã phối hợp rồi. Chẳng lẽ giữa cô và anh không phải tình yêu? Tình yêu sao có thể mong manh như vậy?

Giam mình trong phòng một đêm thực ra không giúp cô nghĩ thông suốt được điều gì. Chỉ là cô muốn tự tìm cho bản thân một đáp án, thế nên đã nhận định rằng: Mạnh Chính Vũ không đủ yêu mình, mới lên giường cùng người con gái khác.

Cuối cùng, cô chấp nhận yêu cầu của vợ chồng Lộ Phong. Khoảnh khắc ấy, cô cảm thấy trái tim mình vỡ vụn.

Sau đó gặp lại Mạnh Chính Vũ, cô nhận ra bản thân thật ấu trĩ khi trong đầu xuất hiện cái ý nghĩ rằng: đừng tưởng tôi không thể rời khỏi anh, mà hơn thế nữa, tôi vẫn có thể sống tốt khi không có anh. Cô những tưởng Mạnh Chính Vũ sẽ hối hận, nhưng không hề. Ngược lại, anh ta còn trách móc cô, nói cô ham vinh hoa phú quý, muốn với cành cao. Thậm chí, anh ta còn cho rằng cô không đến tìm anh ta để cãi vã sau khi chứng kiến cảnh tượng trong phòng Lộ Thi Tình là bởi vì cô không thật lòng yêu anh ta.

Cô gặp Giang Thiệu Minh chính tại thời điểm bản thân đã hoàn toàn tuyệt vọng với tình yêu. Đối với cô, sự si tình của đàn ông đều là giả dối, người này đi lập tức sẽ có người tiếp theo thế chỗ, dù kết hôn nhiều năm nhưng vợ qua đời hai, ba tháng liền tái hôn với người khác. Bởi vậy, cô không có cảm tình gì với Giang Thiệu Minh. Cô chỉ biết anh là một người đàn ông tuấn tú, lịch thiệp. Cô hờ hững quan sát tất cả, sắm vai một người vợ qua đường đúng nghĩa. Chỉ có điều sau đó không lâu, cô bắt đầu hận anh.

Lộ Chi Phán mơ màng tỉnh lại, cô cảm thấy đầu óc nặng nề, toàn thân kiệt sức. Bên cạnh, Giang Thiệu Minh ngả người ngủ thiếp đi trong bộ quần mỏng tang, càng làm lộ cơ thể vốn hơi gầy của anh. Rõ ràng lúc đưa cô đến bệnh viện, anh đã rất vội vàng, thế nên mới không kịp thay đồ cẩn thận. Cô nhìn anh như vậy, khóe miệng bất giác mỉm cười.

Con người ta ai cũng vậy, khi đứng trước thứ mình yêu thích, luôn cố gắng tìm một cái cớ để thuyết phục bản thân không được từ bỏ.

Sau khi Giang Thiệu Minh mất đi kí ức, Ôn Khả Vân đã nắm lấy tay cô mà ôn tồn nói: "Tiểu Phán, mấy năm qua ở nhà họ Giang, con đã hết lòng chăm sóc cho Thiệu Minh, trong lòng mẹ từ lâu đã coi con như con gái ruột. Thậm chí từ khi có con, cái nhà này mới giống một gia đình thật sự. Không có con, mẹ thật không biết làm sao để vực dậy sau khi Thiệu Minh xảy ra chuyện. Mẹ mong con ở lại, dù con không có tình cảm với Thiệu Minh nhưng có thể vun đắp dần dần. Huống hồ, hai đứa còn có một đứa con trai, con cũng nên suy nghĩ cho thằng bé".

Cô biết, họ sẽ không giao Tiểu Húc cho cô.

"Nhưng ..."

Ôn Khả Vân tiếp tục trấn an cô: "Mẹ biết con đang lo lắng điều gì, nhưng bác sĩ đã nói rồi, Thiệu Minh rất khó khôi phục trí nhớ. Hiện giờ với nó, chúng ta chính là người thân, những người khác đều không tồn tại".

Cô lặng im.

"Tiểu Phán, cho dù sau này, Thiệu Minh khôi phục trí nhớ thì con vẫn cứ là vợ nó, Tiểu Húc vẫn cứ là con trai nó. Sẽ không có gì thay đổi cả. Người kia vĩnh viễn sẽ không quay lại, chúng ta đều hiểu rõ."

Người kia vĩnh viên sẽ không quay lại...

Dù Ôn Khả Vân không nói rõ tên nhưng cô biết bà đang ám chỉ ai. Mấy năm qua, Ôn Khả Vân vẫn luôn hận người đó.

Đúng vậy, kết quả tồi tệ nhất chẳng qua cũng chỉ là Giang Thiệu Minh nhớ lại tất cả mà thôi. Còn người kia, đã chẳng thể trở về.

Giang Thiệu Minh tỉnh dậy liền bắt gặp ánh mắt dịu dàng của Lộ Chi Phán, không biết cô đã nhìn mình như thế bao lâu rồi. Anh xoa xoa hai bả vai cứng đờ, rồi sờ trán cô, kiểm tra xem còn nóng hay không.

"Sao tự nhiên lại sốt cao như thế? Đêm qua em gặp ác mộng à?" Sắc mặt cô đã khá hơn một chút nhưng anh vẫn chưa hoàn toàn yên tâm.

Lộ Chi Phán mỉm cười, làn da cô trắng ngần tựa như cánh sen thuần khiết. Cô cứ chăm chú nhìn chiếc áo anh đang mặc rất lâu.

Giang Thiệu Minh cúi xuống nhìn, có lẽ vì quá vội đưa cô đến bệnh viện mà ngay đến khuy áo anh cũng không kịp cài cẩn thận. Anh lắc đầu cười trừ, cởi khuy ra để cài lại.

Dáng vẻ anh lúc này hoàn toàn trái ngược với phong thái lạnh nhạt, gọn gàng vốn có. Lộ Chi Phán cơ hồ hình dung được anh thời đi học trông ra sao.

"Em đỡ nhiều rồi, anh mau đến công ty đi!"

"Lát nữa anh đưa em về nhà đã, công ty không có việc gì gấp, em đừng lo." Anh ân cần nhìn cô, "Em cảm thấy trong người thế nào?".

"Dễ chịu hơn nhiều rồi", cô cử động nhẹ cơ thể. "Em thật sự không sao mà, chỉ hơi sốt chút thôi chứ có bệnh gì đâu."

Giang Thiệu Minh rất muốn biết cô đã mơ thấy gì để đến mức phát sốt, nhưng dường như cô không có ý định nhắc đến chuyện đó nên anh không gặng hỏi thêm. Sau khi bác sĩ kiểm tra tổng thể, xác định không còn vấn đề gì, anh mới đưa cô về nhà.

Tinh thần Lộ Chi Phán đã tốt lên nhiều, chỉ có sắc mặt vẫn hơi nhợt nhạt so với bình thường. Lúc này trông cô thật giống một thiếu nữ mười tám đôi mươi. Được Giang Thiệu Minh dìu lên xe, Lộ Chi Phán cảm thấy có chút buồn cười, đâu phải cô bị thương ở chân. Nhưng thấy ánh mắt quan tâm của anh, cô cũng chỉ lặng yên làm theo. Cô biết tất cả những nỗi sợ hãi của mình đều xuất phát từ nội tâm bất an mà ra. Lúc này, cô chỉ hy vọng bản thân có thể trấn tĩnh hơn, gạt hết quá khứ sang một bên để tiếp tục cuộc sống với chồng và con trai. Cô phải cố gắng làm tốt điều đó.

Về tới nhà, Giang Thiệu Minh dặn dò cô nghỉ ngơi, sau đó thay quần áo rồi vội vàng đến công ty. Ôn Khả Vân cẩn thận quan sát Lộ Chi Phán từ trên xuống dưới, nói: "Ban sáng thấy Thiệu Minh bế con đi, mẹ sợ hết hồn. May mà con không sao".

"Con xin lỗi đã khiến mẹ lo lắng." Lộ Chi Phán mỉm cười đáp.

"Trông con vẫn yếu lắm, mau ngủ một giấc đi. Mẹ hầm cho con bát canh, lát dậy ăn." Ôn Khả Vân ôn tồn nói.

"Không cần đâu mẹ, con không sao rồi."

"Cứ nghỉ đi. Mẹ không muốn cháu trai mẹ về trông thấy dáng vẻ thất thểu của con đâu."

Lộ Chi Phán nghe vậy thì không nói gì thêm nữa. Cô cần phải giữ gìn sức khỏe thật tốt, ngộ nhỡ sinh bệnh, lây sang Tiểu Húc thì thật không tốt chút nào. Về phòng riêng, bất giác nghĩ đến giấc mộng đêm qua, cô vội vàng tự nhủ: Lộ Chi Phán, tất cả những chuyện đó đều kết thúc rồi, đừng tự chuốc lấy muộn phiền nữa.
break
Chỉ Yêu Đỗ Nhược
Sắc, Sủng, Kiều nữ,Thanh niên nhà nghèo cao lãnh
Gả Cho Nam Thần
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Cô Nàng Livestream Web Người Lớn
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc