Chờ đến khi Lam Ngân rời đi, Kha Bố trước sau vẫn chưa tỉnh táo lại, cậu cảm thấy người nhà họ Chi đã doạ được một người bình thường luôn thờ ơ với thế sự như cậu, mấy ngày gần đây cậu gần như tiêu hao hết mười năm sinh mệnh lực
“Làm sao bây giờ? Mau, Chi Lý, tìm một cái thuyền, di cư trái phép đưa tớ đến Israel.”
“Quên bọn tớ rồi à?” Tô Ấu Ngôn xuất hiện ở cửa, đứng phía sau chính là Ứng Tu Kiệt, Sở Hạo Vũ, Công Chu, Trương Lạc, Chu Hân Hợp.
“Các cậu nghe lén được bao lâu rồi?”
“Từ đoạn bảo cái ấy của cậu là đồ nhỏ.” Sở Hạo Vũ nở nụ cười gian xảo
“Cảm ơn cậu một lần nữa nhắc nhở tớ.” Kha Bố chẳng còn sức lực để phản kích nữa, lòng cậu rối như tơ vò
Tô Àu Ngôn đẩy kính mát, bình tĩnh nói: “Bây giờ bắt đầu hội nghị.” Kha Bô bắt lấy tay Tô Àu ngôn, tựa như lãnh đạo, đi một vòng bắt tay mỗi người:
“Cảm ơn, cám ơn các cậu, ý tốt của các cậu tớ không cách nào báo đáp.”
“Nói thật là hay, không cách nào báo đáp… cậu có định báo đáp thật không đấy !.”
Kha Bô quay đầu lại, nhỏ giọng nói: “Ây dza … bị phát hiện rồi.”
“Không sao, bọn này chẳng cần gì nhiều, sau này mượn cái mạng của cậu là được.”