Thương Hoài thành mấy năm này bởi vì mua bán giao dịch thân thiện, càng thêm phồn hoa náo nhiệt, hai bờ sông, ngân lâu đoạn hào, quán xá tửu quán, thư điếm họa phô, chợ hoa chợ rau* nhiều vô kể, trên đường dưới cầu, người lên xuống thuyền, đã sớm không phải là thành trạm dịch nhỏ trước kia.
*ngân lâu đoạn hào, trà xá tửu quán, thư điếm họa phô, chợ hoa chợ rau: hàng bạc, hàng vải, quán trà, quán rượu, tiệm sách, hàng vẽ, chợ hoa chợ rau.
Đêm trung thu, du hồ thưởng nguyệt* là truyền thống của thành Thương Hoài, ban đêm so với ban ngày càng thêm náo nhiệt.
*du hồ thưởng nguyệt: dạo chơi trên hồ, ngắm trăng.
Trên thuyền lầu, nữ khách tóc cài trâm thân ảnh rực rỡ, châu ngọc khắp người, từng đám nam khách học làm sang, chiết phiến* nhẹ lay động, chuyện trò vui vẻ, chốc lát ly rượu lại giao nhau, uống cạn chén, ngâm thi tác phú, đàm hoa thưởng nguyệt**, vô cùng náo nhiệt.
*chiết phiến: quạt giấy xếp.
**ngâm thi tác phú, đàm hoa thưởng nguyệt: ngâm thơ làm phú, nói hoa ngắm trăng.
Bãi quán bên bờ, ca hát tạp kĩ, du khách, toàn bộ chen chúc một chỗ, nam nam nữ nữ, già trẻ lớn bé đi lại không ngớt, một mảnh ca múa mừng cảnh thái bình quang vinh.
Giờ Bùi Thanh thân là thương nhân lớn nhất thành Thương Hoài, dưới cờ còn có thương đội của mình, thương mậu tổng hào cùng tiền trang, thân phận này dĩ nhiên là tiêu điểm chú ý của mọi người, cũng là đối tượng để mọi người xu nịnh.
“Bùi đương gia, Kim lão bản, Thương Hoài thành có thể có hôm nay, thật không thể bỏ qua công lao của hai vị.”
Trên sàn thuyền có vài tên thị vệ đeo đao tuần tra trước sau, cảnh giác nhìn quanh bốn phía mặt hồ, lầu hai có Bát Phiến Môn, cánh cửa ở giữa kia mở ra, đón vào gió đêm sảng khoái, trên chiếc bàn dài bằng gỗ tử đàn bày rất nhiều bánh trung thu, nước trái cây, mứt hoa quả cùng món ăn nguội, hai nam một nữ ngồi đối diện trong đó, người đang nói chuyện là Chu huyện lệnh.
“Không dám nhận, đại nhân trị thành có cách, mới làm cho Thương Hoài phồn vinh vững chắc.” Bùi Thanh mạnh mẽ nói, đem công lao trả về cho Chu huyện lệnh.
Hôm nay bọn họ quả thật rất nở mày nở mặt, được Chu huyện lệnh mời, ngồi trên lâu thuyền hoa lệ bậc nhất, sau những người lái thuyền, còn lại thuyền hoa, hoa phường cùng lâu thuyền mới có thể chuyển động.
Quyền thế nương theo danh lợi mà đến, đây là đạo lý ngàn năm không thay đổi, mà Chu huyện lệnh đối với bọn họ lễ ngộ ba phần, khách khí vô cùng, đây cũng là tự nhiên.
Nhưng hắn, tuyệt không muốn lạm dụng đặc quyền Chu huyện lệnh cho, sử dụng đặc quyền, cuối cùng sẽ đưa tới mầm tai vạ, hắn là người làm ăn, đem nghề nghiệp giữ vững tốt là được, quan hệ chồng chéo, lẫn lộn đầu đuôi, chỉ là là tự tìm phiền toái thôi.
“Bùi đương gia thật là có tâm.” Chu Huyện lệnh ha ha cười một tiếng, đột nhiên hạ thấp giọng nói: “Bùi đương gia, lão phu biết, Bình Viễn tướng quân muốn mở một tiền trang quân đội, in và phát hành ngân phiếu, lấy phiếu thay bạc, để cho quân đội an tâm đánh giặc. Nếu như Bùi đương gia có hứng thú, lão phu vừa lúc cùng người trong phủ tướng quân có giao tình, có thể thay Bùi đương gia hỏi thăm một chút.”
“Đa tạ ý tốt Đại nhân.” Bùi Thanh nhàn nhạt nói: “Trước mắt Cát Tường tiền trang căn cơ còn chưa vững chắc, thâm nhập vào Thương Hoài, trở về quê hương đã là chí hướng lớn nhất của Bùi mỗ.”
Hắn biết, một khi Cát Tường tiền trang chọn theo tiền trang quân đội, như vậy Chu huyện lệnh sẽ cực kì có lợi, mà lợi bao lâu, cũng không ai biết, có thể một năm, có thể mười năm, bị hắn trá hình vơ vét tài sản chắc chắn sẽ không kết thúc, hơn nữa quan lại bao che cho nhau, nguy hiểm chắc chắn rất lớn, hắn tuyệt đối không muốn đi nước cờ này.
“Bùi đương gia có biết trong quân đội có bao nhiêu người?” Chu huyện lệnh văng nước miếng thuyết phục nói: “Ít thì mười vạn, nhiều thì trăm vạn đại quân, nếu như mỗi người bọn họ đến tiền trang Bùi đương gia gửi tiền vay tiền, lợi nhuận kia sẽ thực dọa người.”
“Uống nước nhớ nguồn, Bùi mỗ vẫn cho rằng phục vụ dân chúng thành Thương Hoài là quan trọng, tin tưởng đại nhân cũng cùng một ý nghĩ với Bùi mỗ, lấy dân chúng Thương Hoài làm trọng.” Bùi Thanh thanh âm lạnh một chút, hi vọng Chu huyện lệnh chán nản, biết khó mà lui.
Chu huyện lệnh liếc hắn một cái.
Đây chính là cự tuyệt sao? Hắn không từ bỏ hỏi: “Chẳng lẽ Bùi đương gia một chút cũng không động tâm? Theo tiền trang quân đội kia trong nháy mắt có thể khai hỏa danh hiệu Cát Tường tiền trang . . . . . .”
“Bùi mỗ kính đại nhân một chén.” Hắn giơ chén lên, ý cự tuyệt đã cực kỳ rõ ràng.
“Không dám, không dám.” Chu Huyện lệnh tức giận nâng chén.
Loại cơ hội phát tài này, người khác cầu xin cũng cầu không được. Bùi Thanh này thậm chí ngay cả suy nghĩ cũng không có liền cự tuyệt, thật sự là không để cho hắn mặt mũi.
Bất quá, không vui thì không vui, hắn có thể làm gì Bùi Thanh?
Cát Tường tiền trang nắm giữ hơn một nửa bạc trắng của Thương Hoài, thương đội hắn cũng tạo ra kỳ tích buôn bán ở Thương Hoài, cũng bởi vì có Bùi Thanh, Thương Hoài mới có vẻ phồn vinh an bình hôm nay, bị hắn giội cho một chậu nước lạnh lớn, Chu huyện lệnh chỉ có thể sờ sờ mũi mà chấp nhận.
“Đại nhân vì Cát Tường tiền trang suy nghĩ, thật là khiến người cảm động, tiểu nữ kính đại nhân một chén.” Cát Tường nâng chén giảng hòa, đóng vai nhân vật trái ngược với ý nghĩ của mình.
Nàng cũng không tán thành hợp tác cùng Chu huyện lệnh, người này, danh tiếng không tốt lắm, bất kể cái gì cũng muốn thu hồi, nếu như dựa vào hổ trợ của hắn cùng phủ tướng quân đi chung đường, nhất định hậu hoạ vô cùng.
“Kim lão bản khách khí, hai vị có thể biết lão phu là có ý tốt, lão phu cũng không còn lời gì để nói.” Chu Huyện lệnh vội vàng xuống nước, tránh để cho tình hình cứng ngắc.
“Đại nhân!” Một cố gái nũng nịu thướt tha yểu điệu bước tới, lông mày dài, đôi mắt trong, môi anh đào xinh đẹp, mặc trên người áo tơ đỏ nhạt, quần màu đỏ tươi, có một vẻ quyến rũ như rượu say, xinh đẹp lạ thường.
Chu huyện lệnh đắc ý nói: “Đây là nghĩa nữ Khả Mị của lão phu, năm nay mười tám, còn chưa được gả đi.”
Khả Mị là ca nữ đẹp nhất trong phủ hắn, có dung mạo đẹp đến hồn xiêu phách lạc.
Nam nhân mà, ai không háo sắc? Bùi Thanh là phú thương đệ nhất Thương Hoài, tiền tài quyền thế kinh người, hắn nhất định phải lôi kéo Bùi Thanh, hai bên hợp tác, tương lai lợi ích sẽ vô cùng lớn.
Hắn biết Bùi Thanh vẫn chưa thành thân, nghe nói trong phủ ngay cả tiểu thiếp thị tẩm cũng không có, nếu như hắn coi trọng Khả Mị, vậy tất cả đều tốt rồi.
“Mị Nhi, hai vị này là Bùi đương gia cùng Kim lão bản của Cát Tường tiền trang, mau ra mắt Bùi đương gia cùng Kim lão bản.” Chu huyện lệnh cười tủm tỉm giới thiệu.
“Tiểu nữ ra mắt Bùi đương gia, Kim lão bản ~” Chu Khả Mị mềm mại kéo dài thanh âm, đôi mắt long lanh dập dờn dừng trên người Bùi Thanh.
Nghe tiếng Bùi đương gia của Cát Tường tiền trang tuấn tú lịch sự đã lâu, hôm nay vừa gặp, quả nhiên danh bất hư truyền!
Nàng còn tưởng rằng phú thương đều là lão nhân, nhưng Bùi Thanh này không những tuổi trẻ tài cao, còn rất tuấn, nhìn hắn, mũi cao mày kiếm, cặp mắt đen thâm trầm thực mê người !
Đại nhân muốn nàng nghĩ hết biện pháp câu dẫn hắn, trở thành người của hắn, nàng vốn không nguyện ý, cho là muốn nàng phục vụ một lão nhân, không nghĩ tới hẳn là một mỹ nam tử xuất chúng như vậy.
Ông trời ! Nàng cam tâm tình nguyện hầu hạ hắn, nhất nhất cam tâm tình nguyện!
Cát Tường tự nhiên nhìn ra được, người nào đó lại bị đem làm con mồi.
Nam nhân cùng nữ nhân bất đồng, càng buôn bán lớn, người làm mai tới cửa Bùi Thanh đếm không hết, mà nàng là ngược lại, chẳng người hỏi han.
Chắc chắn Chu huyện lệnh muốn nhờ “nghĩa nữ” hắn hạ công phu trên người Bùi Thanh, mà vị nghĩa nữ kia bất quá là ca nữ hoặc tiểu thiếp trong phủ hắn mà thôi.
Nàng tin tưởng Bùi Thanh đối với cô gái này sẽ không có hứng thú, Chu huyện lệnh đã uổng phí tâm cơ rồi.
“Khụ!” Chu huyện lệnh chợt giả ho một tiếng, “Đúng rồi, Kim lão bản, phu nhân nghe đại danh Kim lão bản đã lâu, muốn được gặp mặt Kim lão bản một lần, nhưng bởi vì phu nhân trời sanh tính dè dặt, mời Kim lão bản vào thuyền trong gặp mặt có được không? Về phần tiểu nữ, sẽ để cho nàng ở chỗ này bồi Bùi đương gia đàn hát, phẩm trà, luận thi văn.”
Cát Tường khẽ mỉm cười. “Cung kính không bằng tuân mệnh, tiểu nữ cái này xin theo đại nhân đi thăm viếng phu nhân.”
Bùi Thanh nhíu mày.
Được, nàng thật sự muốn như vậy sao?
Ánh mắt hắn thản nhiên lướt qua gương mặt xinh đẹp cùng dáng người mảnh khảnh của nàng, xiêm áo tuy chỉ đơn thuần một màu trắng, nhưng trăng non tuyết trắng, váy tơ phiêu phiêu, nổi bật lên da thịt trắng như tuyết của nàng, giống như bạch ngọc, gió hồ thổi qua, tựa như phiêu tiên.
Nàng cố ý lấy lễ tang Cô Đồ Sinh túc trực bên linh cữu ba năm, theo tập tục, không thể bàn về kết hôn.
Cuối tháng, là mãn ba năm ngày tang Cô Đồ Sinh, nàng sẽ đoạn tang.
Và hắn, sẽ cưới nàng.
“Từ từ.” Bùi Thanh đặt chén trà trở lại mặt bàn, chậm rãi mở miệng, đứng dậy muốn đi làm Chu huyện lệnh giật mình.
Hắn lúc này, có tự nhiên có một loại khí thế bao trùm, bởi vì ít lộ ra ngoài, cho nên càng thêm khiếp người.
Chu huyện lệnh có chút bất an. “Còn có chuyện gì sao? Bùi đương gia.”
Bùi Thanh này thâm trầm khó dò, không biết có phải hắn xuống nước chưa đủ, trực tiếp muốn hắn đem Khả Mị mang đi? Nếu là như vậy, thì thật sự là quá không cho hắn mặt mũi.
“Đại đương gia ——” Cát Tường nhìn hắn mất đi nụ cười trên gương mặt tuấn tú, trong lòng thấp thỏm bất an, bởi vì sắc mặt hắn lúc này thật dọa người.
Chu Huyện lệnh mặc dù là nhân vật khó dây dưa, nhưng hai bên nước giếng không phạm nước sông là tốt rồi, nếu như lại cho hắn thêm khó chịu, chỉ sợ hắn sẽ thẹn quá thành giận, sau này sẽ cố ý gây khó khăn cho Cát Tường tiền trang, thông minh như Bùi Thanh, không thể nào không biết điểm này.
“Lâu thuyền bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, không cách nào tâm sự được nhiều.” Bùi Thanh nhu hòa lãnh đạm. “Tại hạ có bức họa, để cách đây không xa, chẳng biết có thể đưa tiểu thư tới thuyền hoa phẩm trà ngâm thơ?”
Cát Tường kinh ngạc nhìn hắn, trong lòng nặng nề trầm xuống.
Hắn đang làm cái gì? Không phải là cấp cho Chu huyện lệnh một nước cờ thôi sao? Hơn nữa, hắn thật sự bị Chu Khả Mị xinh đẹp hấp dẫn sao?
Nghĩ tới đây, nàng cảm giác sâu trong lòng mình, bị thứ gì nặng nề đánh vào.
“Dĩ nhiên có thể!” Chu huyện lệnh vui mừng quá đỗi. “Có thể bồi Bùi đương gia ngắm trăng tâm sự là phúc khí của Mị Nhi, Bùi đương gia cứ mang nàng đi, không trả về cũng được.”
Lời nói rất rõ, chính là đem mỹ nhân đưa cho hắn.
Chu Khả Mị không che giấu được sắc mặt vui mừng, không nghĩ tới nàng không cần tốn nhiều sức đã câu dẫn được Bùi Thanh, vẻ đẹp của nàng thật sự là người phàm không thể kháng cự ! (_._”)
Nếu như không phải là có chuyện trong lòng, như thế nào lại cảm thấy trời mưa ngoài cửa sổ như vậy làm lòng người buồn phiền đây?
Cát Tường nghe tiếng mưa rơi tí tách, từ sau khi rời đi Bùi phủ ở Khai Dương, lần đầu tiên nàng cảm thấy vô cùng tịch mịch.
Qua mấy năm, nàng đi theo bên cạnh Bùi Thanh phát triển sự nghiệp, chưa bao giờ biết cái gì gọi là mệt, dĩ nhiên cũng không có lúc cô đơn.
Mặc dù không thể cùng hắn kết làm phu thê, nhưng chỉ cần nhìn hắn, lòng của nàng liền vững chãi, thỏa mãn, biết hắn luôn cùng nàng ở chung một nhà, mỗi ngày tỉnh lại, chỉ cần đi ra Thủy Tạ Các nàng ở là có thể nhìn thấy hắn.
Quanh năm, hai người cùng nhau thảo luận công sự, cùng nhau hồi tưởng năm tháng ở Bùi gia, có lúc cùng nhau mang hài tử của Bùi Uy ra ngoài dạo chơi trong tiết thanh minh, hết thảy là bình thản mà hạnh phúc như vậy.
Cho dù là khi hắn đưa thương đội đi, nàng một mình trấn giữ Thương Hoài, lòng của nàng cũng là tràn đầy, bởi vì sự hiện hữu của hắn mà tràn đầy, nhớ hắn, chờ ngày hắn trở về, thay hắn bảo vệ quản lý tất cả.
Mà nay, khi hắn thành công rực rỡ như thế này, nàng lại càng cảm thấy tịch mịch, đây là tại sao?
“Tiểu thư, đêm đã khuya, ngài vẫn chưa ngủ sao?” Tiểu Thúy đem đến bình trà nóng, tiện tay rót một chén đặt lên bàn.
Cát Tường nhìn theo ánh trăng mờ mờ ngoài cửa sổ, mi tâm lúc này dường như nổi lên nỗi đau buồn xót xa, cũng không nhúc nhích .”Sẽ ngủ, ngươi cũng mau trở về nghỉ ngơi đi.”
“Tiểu thư ——” Tiểu Thúy muốn nói lại thôi.
Cát Tường nhìn nàng, “Còn có việc sao?”
Nhìn vẻ trống vắng trong mắt chủ tử, Tiểu Thúy suy nghĩ một chút, rốt cục vẫn phải nói: “Ngài chẳng lẽ cứ như vậy đem Thanh gia tặng cho Chu tiểu thư gì đó sao? Nô tỳ nhìn nàng căn bản không giống như tiểu thư quan gia, giống như là cô nương bán rẻ tiếng cười ở Thải Hương Lâu.”
“Không được nói nhảm.” Cát Tường mệt mỏi nhìn nàng một cái. “Đi nghỉ ngơi đi, ta muốn yên lặng một chút.”
Nhìn chủ tử giống như mệt chết, Tiểu Thúy không dám nhiều lời, lui xuống.
Cát Tường đứng gần cửa sổ, tâm tư mờ mịt nhìn mưa bụi ngoài cửa sổ.
Trong thành khắp nơi lưu truyền, Chu Khả Mị đã là người của Bùi Thanh, rất nhiều người sinh động nói mình nhìn thấy bọn họ ở thuyền riêng của Bùi Thanh cả đêm, ngay cả nha hoàn thiếp thân Chu Khả Mị cũng nói, tiểu thư nhà nàng cùng Bùi đại đương gia ở chung một chỗ một đêm xuân tiêu, đã có quan hệ phu thê, Bùi đương gia cũng nhanh đem tiểu thư nhà nàng nhận vào phủ.
Những lời đồn đãi vô căn cứ này, không thể nào chứng thực.
Hắn. . . . . . Thật sự cùng Chu Khả Mị thân mật như vậy sao?
Mọi người đều nói, trên người Chu Khả Mị có mùi thơm quyến rũ đặc biệt, hắn thích nàng ở mùi thơm đặc biệt kia sao?
Nếu như hắn thật sự đem Chu Khả Mị vào trang thì phải làm sao bây giờ? Nàng nên làm thế nào đây?
Có phải, đến lúc nàng nên rời đi?
Nàng, bởi vì hắn mà tồn tại, một khi trong lòng hắn đã có đối tượng, tồn tại của nàng cũng không còn cần thiết.
Một khi hắn thành thân, nàng nhất định phải quên đi quá khứ cùng nhau trải qua trước kia, nghĩ như vậy, trong lòng của nàng lập tức dâng lên một trận thê lương, giống như quá khứ cùng những năm tháng cùng hắn phấn đấu đều mất đi ý nghĩa.
Ai, nàng cần gì phải phiền não nhiều như vậy? Nếu Chu Khả Mị vào trang, trở thành nữ chủ nhân nơi này, nàng liền rời đi tìm muội muội của nàng, như vậy, cha mẹ các nàng ở trên trời thấy cũng sẽ cảm thấy an ủi . . . . . .
Nhưng, tại sao, ý nghĩ rời đi tiền trang, rời đi Bùi Thanh lại làm lòng của nàng đau như vậy, vừa nghĩ tới sẽ không còn được gặp lại hắn, vừa nghĩ tới hắn sẽ cùng những nữ nhân có quan hệ xác thịt, nàng liền khổ sở vô cùng.
Trời ạ! Không thể còn muốn hắn.
Nàng lắc lắc đầu, muốn bỏ ra khuôn mặt anh tuấn của Bùi Thanh kia.
Nàng nhắm mắt lại, trong đầu vẫn xuất hiện hình dáng tướng mạo của hắn.
Trong nháy mắt tâm tư phập phồng, bản thân khó mà . . . . . .
“Cát Tường ——” Hắn lần nữa kêu tên của nàng.
Ánh mắt của nàng cùng hắn tiếp xúc, trái tim lập tức giật mình.
Hắn đang nói chuyện, cho nên, không phải là ảo ảnh? Vậy, hắn tại sao phải đến tìm nàng chứ?
Lòng của nàng nóng lên, cả người lại hoảng hoảng hốt hốt.
Trong thoáng chốc, nàng nghe được hắn nói rõ ràng: “Ta vào một chút, có chuyện muốn nói với nàng.”
Cho tới bây giờ đều thuận theo hắn. “Được.”
Đang lúc trái tim cuồng loạn, Bùi Thanh tiến vào.
Vừa nhìn thấy hắn, Cát Tường không kìm hãm được hít một hơi thật sâu, giống như mấy trăm năm không có cùng một chỗ, cảm thấy mỗi một tấc trong người đại loạn.
Hắn đóng cửa phòng lại, hai con ngươi sáng rực nhìn thẳng nàng.
Nàng chẳng phải hướng hắn đầu hàng sao? Hắn và Chu Khả Mị qua lại không quá nửa tháng, đáy mắt nàng hiện lên cô đơn, khắp người trên dưới lộ ra sự đau khổ nào đó.
Hắn cố ý truyền ra ngoài những lời đồn đãi kia, nàng có thể nhẫn nại đến khi nào?
Nhìn nàng một lúc lâu, hắn rốt cục mở miệng, thanh âm trầm thấp, “Đã trễ thế này, sao còn chưa ngủ, đang nhìn mưa?”
“Sắp ngủ.” Cát Tường ngơ ngác nhìn hắn, trong đầu hỗn loạn, tứ chi vô lực, lúc này mới nhớ tới, nàng giống như một ngày cũng không ăn cái gì, bởi vì không đói bụng.
“Ta tới là muốn nói cho nàng biết ——” Bùi Thanh không chớp mắt nhìn nàng. “Ta quyết định cưới Chu Khả Mị, nàng có thai.”
Phút chốc, nàng bị đánh bại rồi, nàng thần trí mê muội, trong lòng quặn đau, một câu cũng nói không nên lời.
“Nàng không có lời muốn nói sao?” Hắn thật sâu nhìn nàng.
Nước mắt của nàng trào ra, nhưng nàng cuống quít xóa lau đi nước mắt, một mặt hít sâu, cố gắng ổn định tâm tình của mình.
Một lát sau, nàng cuối cùng có thể mở miệng nói chuyện. “Ta biết. . . . . . Chúc mừng ngươi. . . . . .”
Lòng của nàng rất đau! Thật sự muốn hắn đừng thành thân, nhưng nàng có tư cách gì ngăn cản hắn?
“Nàng nói —— Chúc mừng ta?” Ánh mắt Bùi Thanh gắt gao quấn ở trên mặt nàng, có hai ngọn lửa thiêu đốt trong con ngươi hắn.
Nàng lại dám nói chúc mừng hắn? Lại dám?
Hắn giận không kềm được đột nhiên kéo nàng vào trong ngực, đôi môi nóng rực của hắn ép chặt ở trên môi nàng, trừng phạt nàng, cuồng nhiệt mà mạnh mẽ.
Nàng không thể hít thở, không thể suy nghĩ, hắn giống như ngọn lửa đốt nàng, đốt rụi lý trí nàng, nàng một chút sức lực chống đỡ cũng không có.
Hồi lâu sau, hắn mới buông nàng ra, nhưng hai tròng mắt như hai ngọn lửa, nhìn chăm chú vào nàng không chớp mắt.
“Ta muốn cưới nữ nhân khác, nàng tuyệt không tức giận, không đau lòng sao? Nàng nói chúc mừng ta là lời từ đáy lòng, là thật tâm muốn nhìn đến ta cùng nữ nhân khác sanh con dưỡng cái, trải qua cuộc sống hạnh phúc sao? Nàng có thể nghĩ đến ta là trượng phu của người khác, mà ta với nàng, sau này chỉ có thể giữ một khoảng cách, để tránh rước lấy lời ra tiếng vào sao?”
Nghe đến đó, Cát Tường tâm bị kéo chặt, lệ lại rớt xuống.
Vấn đề của hắn đánh trúng lòng của nàng, nàng, quả thật không thể tưởng tượng. . . . . . Không thể tưởng tượng hắn trở thành chồng của người khác. . . . . .
“Nàng nói cho ta biết! Sau khi ta thành thân, nàng muốn tiếp tục sống thế nào?” Ánh mắt hắn thâm trầm, gắt gao nhìn chằm chằm nàng. “Chẳng lẽ là ta sai lầm rồi, tại ta tự mình đa tình, từ khi theo ta rời đi Bùi phủ lưu lạc thiên nhai, nàng một chút cũng không có ý nghĩ muốn ở cùng ta cả đời?”
“Không phải! Không phải như vậy!” Cát Tường lòng tràn đầy đau đớn nhìn hắn, nước mắt đã sớm ngập đầy hai mắt.
“Như vậy là như thế nào đây?” Hắn không có ý định bỏ qua cho nàng, tiếp tục ép hỏi, “Bởi vì nàng từng là nữ nhân của Bùi Văn, cho nên không thể cùng ta ở một chỗ sao? Ta đều nói không ngại rồi, nàng ở đây trốn tránh cái gì? Hay là, nàng cho là mình không trong sạch, thà rằng để cho ta một lòng yêu nàng thật lâu để rồi hụt hẫng tan vỡ cũng không nguyện ý gả cho ta?”
“Như vậy, cũng được! Nếu lừa Chu Khả Mị có thai, ta muốn cưới nàng làm vợ, nàng cũng không phải là thế mà thay đổi, Chu Khả Mị kia là dạng nữ nhân ai cũng có thể làm chồng, ta muốn trong thành Thương Hoài không ai không biết, không người nào không hiểu, ta liền cưới nàng làm vợ, để cho người trong thiên hạ cười nhạo Bùi Thanh ta, để cho ta cả đời bất hạnh. . . . . .”
Hô hấp của nàng dồn dập, run rẩy, hô lên, “Không! Đừng nói! Đừng nói! Ta sai rồi! Ta sai rồi! Là ta suy nghĩ quá nhiều! Là ta không có nghĩ đến tấm lòng của ngươi! Là ta sai rồi. . . . . .”
Tâm tư nàng dâng trào, đầu dựa vào trong ngực hắn, nước mắt cuồn cuộn rơi xuống.
Hắn nói rất đúng, nàng mặc dù không trong sạch, nhưng chẳng lẽ nàng lại thua kém Chu Khả Mị sao? Nàng vì sao không tự mình tìm lấy hạnh phúc, mà chỉ biết đẩy hắn vào trận cuộc được sắp đặt để rồi trốn tránh hắn đây?
Lão Thiên! Nàng thực ngốc! Vì sao tới hôm nay mới nghĩ thông suốt?
Từ giờ, nàng sẽ không bao giờ trốn tránh hắn nữa! Nàng sinh ra, là người của hắn, chết, hồn phách cũng vĩnh viễn theo hắn!
“Cát Tường! Cát Tường của ta!” Bùi Thanh ôm chặt lấy nàng, vành tai và tóc mai hai người chạm vào nhau, hơi thở tương y, giai nhân chờ đợi nhiều năm, rốt cục cũng cam tâm tình nguyện dựa vào trong ngực hắn.
“Nàng sẽ không đẩy ta ra nữa chứ?” Hắn nâng mặt của nàng lên, hôn lên giọt lệ của nàng, ôn nhu vuốt ve gương mặt của nàng, cảm thấy tâm tình thực thoải mái.
“Sẽ không, sẽ không bao giờ nữa.” Cát Tường nhẹ chớp lông mi đã ướt lệ, nhìn hắn, trái tim rất ấm ấp, ánh mắt rất nóng. “Ta, muốn vĩnh viễn ở bên cạnh ngươi.”
Khi hắn nói ra chuyện Chu Khả Mị có thai thì lòng của nàng như bị sét đánh vậy, làm nàng hoàn toàn lĩnh ngộ, thì ra là cảm tình đối với hắn đã sớm sâu đến không cách nào đo, mà nàng lại còn cho là mình có thể ly khai hắn, đi tìm tung tích các muội muội, nàng thực ngốc, thật là tự cho mình có tài.
“Nghe đây, lão cô nương của ta ——” Bùi Thanh nhìn vào trong mắt của nàng. “Sau khi thành thân, nhanh sinh cho ta vài tiểu oa nhi, đuổi theo tiến độ của Uy đệ.”
Hai gò má Cát Tường đỏ hồng, ngượng ngùng gật gật đầu.
Đôi mắt nàng được nước mắt rửa trôi trở nên trong trẻo động lòng người, hắn không nhịn được lần nữa hôn nàng thật sâu.