" Má, hái có trái táo thôi mà tít trên đỉnh, cực vãi. " Cậu đang oán trách tại sao lại cao đến thế, hại cậu té ngã đau mông xinh nhưng lại thoả mãn đến tít mắt nhìn thành quả mình tự tay dành được.
Diệp Hạ Châu tò mò nhìn xem " trái táo " cậu vừa hái liền lặng lẽ nín mỏ lại, câm hơn hến. Trái cậu đang cầm không phải là trái táo mà là hoá thú chi quả, trái có thể khiến thú nhân biến thành lại loài thú. Cô định kiếm cớ chuồn đi không lại bị tên hội trưởng kia chỉ mũi vào mình.
" Ờm...Sắp vào giờ học rồi nê- Ủa, vãi! Vô lớp rồi tao đi đây. " Cô định tìm lý do, vừa bật điện thoại lên đã là bảy rưỡi, đã vào tiết một được ba mươi phút rồi. Cúp tiết thì cô làm nhiều rồi nhưng tái phạm nhiều lần quá sẽ hạ hạnh kiểm, bố mẹ cô mà biết sẽ chặn thẻ cô mất.
" Xì, hèn đến thế là cùng. " Cậu bĩu môi nhìn bóng lưng cô hoảng hốt chạy xa dần khỏi tầm mắt mình, nhưng sự chú ý của cậu lại dành cho trái mà cậu mới hái được.
Vui vẻ cắn một miếng to, cậu nheo mắt lại tận hưởng sự tươi mát và mọng nước mà nó mang lại, mới cắn được hai miếng cậu cảm thấy răng nanh hơi ngứa. Bỗng cậu thấy trước mắt tối lại, rồi từ làn khói hiện ra một cục tròn vo với đóng quần áo.
Cậu mở mắt ra sau trận hoa mắt vừa rồi, lại thấy mình trong bộ dạng của thú, nhìn lại mấy lần mới xác nhận mình đã thật sự trở về dạng thú. Hình như tròn và mềm hơn thì phải...
" Cái tên hội trưởng chắc chắn không phải là người, là người không ai lại bắt mình đi tuần thêm một lần nữa. Còn nói không tuần là cho mình đi dọn rác? Thật sự coi mình là lao công miễn phí hay gì!? " Mặc Thiên vừa đi vừa lải nhải nói xấu Tử Y không chút nể nang, ánh mắt y vô tình va phải cục bông biết di chuyển kia. Y nheo mắt lại nhìn kĩ hơn để xác định vật biết đi kia có phải là cục hội trưởng chiều vô điều kiện không, sau khi thấy đôi bông tai quen thuộc kia thì biết mình trúng mánh rồi.
Cậu đang liếm lông thì có một bàn tay nắm lấy gáy không chút lưu tình mà nhấc lên, nắm chặt khiến cậu chít chít mà có vẻ y không để ý. Em bé từ khi được hắn nâng niu đã phải chịu thêm cảnh này một lần nào nữa đâu. Cậu có dãy dụa, thậm chí là cào cấu để y thả xuống, lại nghe giọng nói cảnh cáo của y:
" Thằng nhóc này im coi nào, dãy thêm lần nữa khéo anh bán mày vào lò mổ đấy? " Nói xong y vui vẻ xách chiến lợi phẩm mang về phòng hội trưởng.
...
' Cạch ' Hắn ngẩn đầu lên từ đống sổ sách nhìn thấy y hớn hở đi vào xách theo một vật gì đó, định hỏi thì thấy cục bông này quen thuộc đến bất ngờ...
Mặc Thiên ném cục bông đó lên bàn rồi bắt đầu văn bản đã chuẩn bị sẵn trong đầu, càng nói càng hăng. Tử Y cúi đầu xuống nhìn cục bông gòn của mình đang run rẩy cuộn tròn lại nằm trên bàn. Cậu ngẩn đầu lên thấy Y thì dơ hai tay măng cụt ra ý chỉ muốn ôm ôm, trông ấm ức vô cùng. Hắn càng lúc càng đen mặt, nhẹ nhàng dơ tay ra đỡ cục cưng vào lòng mà vỗ về.
Diệp Hạ Châu đang viết bản tự kiểm do đi trễ đầu giờ bị hắn tóm được, cảm nhận không khí càng lúc tụt xuống. Cô ngẩn đầu lên, quan sát mọi thứ rồi mặc niệm cho y.
Chúc may mắn nhé anh bạn
Mặc Thiên đang nói cũng cảm nhận bầu không khí lúc này, nhìn thấy hắn đang đen mặt lại cũng im bặt, mặt tái lại. Nhìn cô, thấy cô chắp tay lại cầu may cho mình. Nhìn cục bông đang run rẩy ôm chặt cổ hắn, cố gắng tìm kiếm lại vòng tay quen thuộc, y biết mình không xong rồi.
Hắn dời mắt xuống cậu, từ một con sói hoang dã đã được hắn nuôi thành sói nhà. Cục bông tròn tròn ú nu cứ liên tục dụi dụi vào xương quai xanh như mong được hắn an ủi, tay hắn khẽ xoa đôi tai đang rũ xuống của cậu, hình như lông mềm hơn thì phải? Đúng là hắn chăm có khác.
" Diệp Hạ Châu, cô không cần viết bản kiểm điểm nữa. Về lớp đi. " Trước tiên là đuổi con nhỏ đần độn ngồi tầm hai mươi phút rồi mà chưa viết xong bản kiểm điểm này đã.
Cô vui mừng như bắt được vàng, trong lòng cảm ơn hội phó hết lời, cũng chia buồn cùng hội phó. Ai biểu y chọc vào bánh bao đấy làm gì cơ chứ.
Khi cô chạy biến ra ngoài, ánh mắt hắn bây giờ ghim chặt lên người đang lén trốn ra ngoài. Y biến mình trốn cũng không thoát nữa rồi nên tự an ủi mình thôi.
" Trước khi đi tôi dặn thế nào? Biết điều thì cút đi. " Hắn nhướng mày nhìn chằm chằm, ánh mắt như muốn xé toạc y ra thành trăm mảnh. Ai gặp cảnh này cũng chạy biến, y cũng không ngoại lệ.
Xong việc, hắn nhẹ nhàng ôm trọn cậu vào lòng, dùng vòng tay để xoa dịu tinh thần cậu lúc này. Hôn lên chóp mũi hồng hồng của cậu, dịu dàng cất lời:
" Bạn nhỏ ngoan, đừng khóc, anh sẽ đau lòng. Muốn cào nó anh dẫn bạn đi, đừng buồn mà khóc sụt cân. " Hắn vừa nói vừa tìm kiếm cục kẹo vị chanh mà hắn cất trong hộp bàn, tìm thấy liền thả vào tay bé ngoan của hắn.
Nhật Minh nghe vậy ngẩn đầu lên nhìn hắn, cũng dơ hai măng cục ra xin cục kẹo từ tay hắn, trông ngoan vô cùng. Hắn không nhịn được đè cục lông xù ra bàn hít một trận cho đã đời.
Cả hai đang tận hưởng khoảng khắc vui vẻ thì ở đâu một nơi nào đó...
" Tên hội trưởng chết tiệt, lần sau ông đây sẽ phục thù. " Thiên ân oán chửi rủa hắn, đến cả mấy học sinh đi ngang qua cũng phải né xa ba tấc, ngao ngán lắc đầu. Đúng là " chó chê mèo lắm lông " mà.