C: Tôi sẽ hỏi cô trước khi làm bất cứ điều gì, giống như ngày hôm nay.
Grace: Cái gì, cái gì, tôi chưa nói muốn làʍ t̠ìиɦ với anh nha.
C: Thế sao? Mấy ngón tay hôm nay của tôi lại không cảm thấy như thế.
Hai má của Trần Tư Nhung đỏ đến mức sắp nhỏ máu.
Grace: Tôi không hiểu.
C: Có vẻ như việc gõ chữ đang hạn chế khả năng đọc hiểu của cô, vậy hãy bật video lên, Grace.
Ngón tay đang lướt lướt của Trần Tư Nhung chợt dừng lại.
Grace: Tôi đi thay quần áo.
C: Trong tủ quần áo có váy ngủ của cô.
Trần Tư Nhung biết, bởi cô đã nhìn thấy nó.
Ném vội điện thoại lên sô pha, Trần Tư Nhung đi chân trần chạy đến tủ quần áo, bên trong là bộ váy ngủ nhung đỏ lúc nãy cô nhìn thấy.
Dây đai spaghetti, cổ chữ V sâu, vạt váy thậm chí không che hết mông cô.
Trần Tư Nhung đặt điện thoại xuống đất, canh góc quay một lượt rồi bật video lên.
Hình ảnh bên phía chủ nhân vẫn là màu đen như thường lệ, còn camera bên Trần Tư Nhung, từ góc độ này có thể nhìn rõ hai chân và cặp mông không được tà váy che hết.
Cô giống như một chú thỏ con lắc lắc cái mông trước máy quay, sau đó nghe thấy chủ nhân nói với cô: "Cầm điện thoại lên."
Không một lời bình luận nào về điệu nhảy của cô, chết tiệt!
Trần Tư Nhung giả vờ tức giận, cầm điện thoại chĩa thẳng vào mặt mình.
Chủ nhân im lặng một hồi, dường như đang cẩn thận xem xét, sau đó đưa ra kết luận.
"Đúng thật là không khóc nữa."
"Tôi vốn dĩ đâu có khóc."
Ở đầu máy bên kia, Trần Tư Nhung nghe thấy chủ nhân thở xì vài tiếng, dường như đang cười.
"Lát nữa ăn trưa xong thì nghỉ ngơi đi."
“Còn chủ nhân thì sao?” Trần Tư Nhung hỏi.
"Tôi ở cách vách với cô."
"Căn bên cạnh cũng là của anh sao?"
"Đúng vậy."
"Không phải là có Sub khác trong phòng đó chứ?"
"Sao cô lại hỏi thế?"
"Một phỏng đoán hợp lý."
"Cô có thể sang đây nhìn một chút."
"Thật sự?"
"Chắc chắn rồi, nhưng nếu cô không tìm thấy Sub thứ hai, cái mông của cô sẽ nhận hình phạt thay cho cô."
"Tôi không đi đâu! Nếu có thì cũng bị anh che giấu thôi!"
Tâm trạng của Trần Tư Nhung lúc này sớm đã bị những lời vừa rồi của nhân của chủ nhân dỗ dành lên tận trời rồi, hiện tại cô khá liều lĩnh và kiêu căng.
“Vậy chúng ta chỉ có thể chào tạm biệt từ đây!” Cô vẫy tay về phía camera, “Ai bảo anh không muốn tôi biết anh là ai!”
"Cô có thực sự muốn biết tôi là ai không?" Chủ nhân hỏi tiếp.
Từ màn hình điện thoại, hồi lâu cũng không phát ra âm thanh nào.
Trần Tư Nhung mỉm cười.
“Nhưng tôi sẽ đợi, đợi cho đến ngày chủ nhân cam tâm tình nguyện.” Trần Tư Nhung không muốn để đề tài này trượt xuống vực sâu xấu hổ, cô dừng lại, “Bây giờ tôi muốn nghỉ ngơi một lát, sau bữa trưa chúng ta sẽ gặp lại chứ, chủ nhân?"
"Sẽ gặp lại." Anh nói.
Trần Tư Nhung mỉm cười hạnh phúc trước camera.
"Hẹn gặp lại, chủ nhân."
Trần Tư Nhung cúp điện thoại.
Những cảm xúc tiêu cực trong người vừa nãy biến mất không còn tăm tích, cô leo lên ghế sô pha nhắm mắt cuộn tròn lại nghỉ ngơi.