Cấp Dưới Si Hán Và Cấp Trên Tinh Anh

Chương 4

Trước Sau

break

Không gian nhỏ hẹp không thích hợp cất chứa hai người, Chu Ninh Thần chỉ có thể gắt gao dán lấy ngực Du Văn Triều, tiếng tim đập của hai người bị phóng đại bên trong xe khiến anh cảm thấy ồn ào, hai tay hắn chống lên bên sườn cơ thể Du Văn Triều, nhìn chằm chằm anh thật lâu, ánh sáng trong mắt ngày càng nhiều hơn khiến Du Văn Triều sởn tóc gáy.

“Cậu muốn là cái gì? Tôi khuyên cậu….Ưm!”

Chu Ninh Thần cúi đầu hung hăng hôn lấy Du Văn Triều, hai cánh môi đột nhiên dán lấy nhau khiến anh không kịp phòng ngừa, Du Văn Triều tức giận đến mức cả người run lên, khi hắn vọng tưởng muốn đưa lưỡi vào bên trong thì anh lập tức cắn môi Chu Ninh Thần.

Mắt Chu Ninh Thần đỏ lên nhìn Du Văn Triều, khóe miệng rách da, máu tươi chảy ra, Du Văn Triều quát:

“Động dục thì đi tìm Omega đi! Mau lăn ra khỏi người tôi!”

“Anh nói cái gì!”

Chu Ninh Thần nắm lấy gương mặt Du Văn Triều chất vấn:

“Tôi có chỗ nào nào không tốt? Tại sao từ trước đến nay anh đều không thích tôi?”

“Phi! Cậu là tội phạm cưỡng gian! Mấy tên Alpha như cậu đều không có ai tốt!”

Du Văn Triều muốn dùng chân đá hắn, nhưng chỉ khiến xe rung lên một chút ngoài ra không còn tác dụng nào khác, tay anh bị Chu Ninh Thần khống chế vững chắc, Du Văn Triều tức giận thở nhanh.

“Nếu cậu dám, chạm một ngón tay nào vào người tôi, chờ tôi ra ngoài, tôi sẽ giết chết cậu!”

Chu Ninh Thần bị những lời nói của anh khiến cho không biết nên khóc hay nên cười, hắn nhìn chằm chằm vào mắt Du Văn Triều, anh cũng nhìn hắn, bên trong tròng mắt đen nhánh của đối phương là bộ dáng kinh hoảnh thất thố của mình.

“Tội phạm cưỡng gian? Hôm nay, tôi sẽ khiến anh tự nguyện bị tôi thượng.”

Tay Chu Ninh Thần di chuyển từ ngực xuống đũng quần Du Văn Triều, ấn lên dươиɠ ѵậŧ của anh xoa vài cái, đã là người trưởng thành huyết khí phương cương thì đương nhiên phải có phản ứng, Du Văn Triều tức hộc máu nói:

“Lăn! Nếu cậu dám chạm vào tôi! Có tin tôi…”

“Giám đốc…”

Khi anh nói chuyện thì Chu Ninh Thần đã kéo quần ra để lộ qυầи ɭóŧ tình thú màu đen bên trong, chỉ có một mảnh vải dệt nhỏ nhắn bao bọc lấy dươиɠ ѵậŧ Du Văn Triều, còn có mấy sợi dây nhỏ treo xung quanh, cho đã sớm biết nah mặc cái gì nhưng khi nhìn thấy tận mắt thì vẫn thập phần mê người như cũ, Hắn cúi đầu thổi khí bên tai Du Văn Triều.

“Giám đốc không muốn người khác đến gần chắc là do sợ người khác phát hiện thật ra anh là đĩ dâm đúng không? Mỗi ngày anh đều ngồi trong văn phòng nghĩ cái gì vậy? Nhìn chúng tôi bận rộn ở bên ngoài, có phải sẽ nghĩ đến người nào đó phát hiện ra bí mật của anh, sau đó ấn anh lên bàn làm việc đ*t một trận không, tϊиɧ ɖϊ©h͙ phun ra làm ướt hết bàn?”

Bí mật được che dấu lộ ra trước mặt người khác khiến cho lòng Du Văn Triều sinh ra một loại cảm giác kỳ dị.

“Đánh rắm!”

Làn da Du Văn Triều đỏ lên, trong đầu bắt đầu xuất hiện hình ảnh mà Chu Ninh Thần vừa miêu tả.

Trong văn phòng an tĩnh, đột nhiên cửa phòng bị gõ vang, Chu Ninh Thần đi vào sau đó khóa trái của, ấn anh lên bàn làm việc, lột sạch quần áo của anh, mặc cho anh giãy giụa như thế nào cũng không dừng tay. Khi nhìn thấy nội y tình thú trên người anh, hắn sẽ vừa cười nhạo anh da^ʍ đãиɠ vừa bẻ hai chân anh ra đâm dươиɠ ѵậŧ vào bên trong.

Chu Ninh Thần cảm giác được dươиɠ ѵậŧ của Du Văn Triều cứng lên, bên trên qυầи ɭóŧ cũng xuất hiện vệt nước, là dâm dịch mà dươиɠ ѵậŧ của anh phân bố ra, xem ra kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy rất hiệu quả với Du Văn Triều, hắn giải phóng dươиɠ ѵậŧ ra khỏi qυầи ɭóŧ ren, nương theo ánh đèn trong nhìn thấy màu sắc sạch sẽ của dươиɠ ѵậŧ, không có hương vị gì, bàn tay tiếp di chuyển.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc