Chuyện của Phó Cửu Vân và cô gái kia Mi Sơn quân cũng có biết được chút ít, đối với mối tình của ông bạn già này, y vẫn không cho là đúng. Tất nhiên thái độ của Phó Cửu Vân với chuyện của Mi Sơn và Tân Mi cũng không cho là phải, thừa lúc cô gái kia đi tắm ở suối nước nóng, hai người lại cố sức chế nhạo nhau một phen.
“Có chuyện gì thì huỵch toẹt ra đi, tối nay dù ngươi có chuyển một trăm xe Túy sinh mộng tửu đến chỗ này, lão gia đây cũng không thèm uống với ngươi.”
Tâm tư Mi Sơn quân không yên ổn chút nào, y rất muốn tống cổ hai người bọn họ ra khỏi nơi này ngay lập tức.
Phó Cửu Vân nhìn y chỉ cười, cười đến mức khiến người khác sợ hãi, y không nhẫn nhịn được nữa mà nhảy loi choi lên: “Ngươi cười cái gì chứ?!”
Phó Cửu Vân lạnh nhạt nói: “Ta cười ngươi, tiên nhân hèn nhát sắp biến thành cái đầu heo.”
“Ngươi… ngươi… ngươi nói cái gì chứ…”
“Vợ của tướng quân Chiến quỷ đang ở nhà của ngươi đúng không?”
“Sao… ngươi… ngươi… ngươi lại biết …”
“Hóa ra cô ta thực sự đang ở đây.” Phó Cửu Vân lại cười, “Ngươi không sợ tướng quân Chiến quỷ sẽ tới đây đánh ngươi thành cái đầu heo sao?”
Mặt Mi Sơn quân trở nên xanh mét, nhưng vẫn cố cứng miệng: “Hắn dám! Chỗ này là địa bàn của ta!”
Phó Cửu Vân gật gật đầu, cũng lười phản ứng lại y: “Vậy ngươi cứ cố gắng đi, ta ra ngoài đón Đàm Xuyên. Ngươi chuẩn bị mọi thứ cho tốt đi, đến lúc ta trở về ngươi mà thua thì đừng có chơi xấu đó.”
“Ngươi mới thua đó!” Y nôn nóng đến mức chỉ biết giậm chân, bỗng nhiên y sửng sốt, “Đàm Xuyên? Là tên của cô gái kia sao?”
Phó Cửu Vân không trả lời, chỉ nở nụ cười với một bộ mặt ảm đạm thoáng qua trong phút chốc, rồi xoay người rời đi.
Trước kia, lúc Phó Cửu Vân nhắc tới cô gái này, nét mặt tươi cười của y lúc nào cũng tắt ngóm ngay lập tức, mãi đến khi Đại Yến mất nước, Phó Cửu Vân cũng hai năm ròng rã không hề nở một nụ cười, một quãng thời gian ngắn trước đây Mi Sơn cùng y uống rượu nói chuyện phím, trong lời nói của y Mi Sơn lờ mờ cảm giác được đã có tin tức của cô gái kia, lúc đó ý cười mới trở lại trong đáy mắt Phó Cửu Vân, nhưng vừa rồi vẻ mặt kia của y thực sự khiến người ta cảm thấy rất khó chịu.
Vẫn là Tiểu Mi tốt hơn hết… Mi Sơn quân thở dài một hơi, cô gái có tên là Đàm Xuyên đó thật biết dằn vặt người ta, người bình thường không thể nào chịu đựng nỗi cô ta.
Phó Cửu Vân tối hôm đó có lẽ đã hưởng thụ một diễm phúc rất lớn, khi Mi Sơn quân uống một tách trà giải rượu, nghe thấy đám linh quỷ xì xào bàn tán ở bên ngoài: “… Cái này được gọi là **, yêu tinh chuối tây đứng bên ngoài cửa sổ đã xấu hổ đến mức vắt giò lên cổ mà chạy mất. Không hổ danh là Cửu Vân đại nhân, chủ nhân của chúng ta quả thật kém xa cả ngàn dặm, người đã ở nơi này cả hai ngày rồi, nhưng ngay cả tay của người ta cũng chưa dám sờ lấy một cái nữa.”
Mi Sơn đỏ mặt chạy tới trách mắng: “Câm miệng hết cho ta! Ta đường đường là chính nhân quân tử, đừng có đem ta so sánh với cái loại thích thả dê thối nát kia!”
Đám linh quỷ mới đến Mi Sơn cư bị dọa chạy mất, chỉ có lão linh quỷ già thường hay móc móc mũi trợn trắng mắt lên nhìn y: “Rõ ràng là ngài không dám!”
“Theo lời của ngươi nói thì ta cảm thấy, rốt cuộc ta là chủ nhân của ngươi hay kẻ nào đó mới là chủ nhân của ngươi…”
“Ngài đừng có lảng sang chuyện khác.”
“Mối quan hệ của ta và Tiểu Mi rất trong sáng, thuần khiết.”
“Thật ra là ngài yêu đơn phương người ta, còn người ta chỉ xem ngài như không khí thôi.”
Mi Sơn quân thở hổn hển lao ra ngoài: “Là quan hệ trong sáng mà…”
“Ngài tự lừa mình dối người.”
Mi Sơn quân hai mắt rưng rưng bỏ chạy: “Ngươi chờ đó! Đêm nay ta sẽ cho ngươi thấy thủ đoạn của ta!”
Đám linh quỷ thò đầu từ trong lùm cây ra, mang theo tâm trạng vừa kính nể hòa lẫn với cảm giác ngẫm nghĩ lại mà thấy sợ, ngẩng đầu nhìn về phía vị tiền bối to gan kia: “Tiền bối người cũng trắng trợn quá rồi, xấu tốt gì cũng nên giữ lại cho chủ nhân một chút xíu thể diện chứ.”
Linh quỷ tiền bối búng búng ráy mũi, thở dài một hơi như than thở là ta đã khổ sở vất vả mà suy nghĩ cho chủ nhân: “Ngọc không mài, không đủ sáng, ta kích động ngài ấy, cũng là vì muốn tốt cho ngài ấy thôi. Các ngươi xem đi, chả phải ngài ấy đã muốn hành động rồi đó sao?”
Hành động bốc đồng của Mi Sơn quân chỉ duy trì được đến ngoài cửa phòng khách của Tân Mi, nàng vẫn chưa ngủ, đang ngồi cạnh khung cửa sổ mở toang, tay nàng đang vuốt ve một con rối cũ kỹ, áo giáp bên ngoài của con rối rất đẹp, mới cứng, trong tay nó còn cầm một thanh trường đao oai phong lẫm liệt, nhìn rất tinh xảo.
Thấy y đứng ngần ngừ bên ngoài, Tân Mi cười tít mắt vẫy vẫy tay với y: “Mi Sơn đại nhân, ngài đến đây chơi với ta sao?”
Trong nháy mắt Mi Sơn quân liền mềm nhũn ra như cọng bún thiu, cả người y giống như đang được ngâm trong mật ngọt tình yêu, y bước tới chỗ Tân Mi mà chân không chạm đất, giọng nói run run: “Đêm nay… Đêm nay trăng tròn hoa thắm … Tiểu Mi, chúng ta cùng tâm sự … Ờ, nàng có muốn tâm sự gì về lý tưởng sống của cuộc đời này không?”
Trăng tròn hoa thắm? Tân Mi ngẩng đầu nhìn lên đám mây đen đang kéo dày đặc trên bầu trời, mưa phùn còn rơi rả rích ở ngoài kia, quần áo của y cũng bị ướt mất gần một nửa, nửa cái bóng hoa, bóng trăng cũng chẳng thấy đâu.
“Ở ngoài đó trời đang mưa, Mi Sơn đại nhân, ngài mau vào đây đi.”
Nàng hào phóng thoải mái mở cửa ra, nghênh đón vị tiên nhân hồn xiêu phách lạc quần vào ướt nhẹp vào phòng, nàng kéo một chiếc ghế ra, nhân tiện làm người tốt đến cùng rót cho y một chén trà nóng.
Mi Sơn quân hớp một ngụm trà, thật cẩn thận giương mắt lên nhìn nàng.
Ánh nến vừa vặn lóe sáng lên, nàng hơi cúi mặt xuống, hàng lông mi thanh tú đẹp đẽ run lên nhè nhẹ, nàng nhìn không chớp mắt vào con rối ở trong tay, vẻ mặt rất dịu dàng. Hai gò má vẫn trắng trẻo bầu bĩnh như trước, vẻ mặt mỉm cười vẫn lanh lợi như trước, so với Tân Mi mười sáu tuổi trong ký ức của y cũng không có khác biệt gì lớn lắm.
Nhưng y lại cảm thấy thật ra nàng đã thay đổi rất nhiều rồi.
Tân Mi mười sáu tuổi là một cô bé tự do tự tại, cũng rất cẩu thả và lỗ mãng, còn mang theo chút tính nết trẻ con, vẻ mặt dịu dàng ẩn chứa dáng vẻ của một người phụ nữ thục thụ này sẽ không bao giờ xuất hiện trên gương mặt nàng. Con rối trong tay nàng tuy quần áo phục trang rất mới, rất gọn, nhưng rõ ràng bản thân con rối thì đã rất cũ kỹ rồi, ngũ quan bị vuốt ve đến nỗi không thể nhìn rõ khuôn mặt, màu sơn trên đó đã bị phai hết phân nữa. Nhưng nàng lại thích nó đến như vậy, thậm chí nhìn nó đến mê mẩn ngơ ngác, cũng không biết nàng đang nghĩ đến điều gì, cười đến mức hàng lông mi cũng run run.
Mi Sơn quân lại nhớ đến bức tranh vẽ Tân Mi y vẫn mang theo trong người, y thật sự rất bái phục sự tinh tế và tỉ mỉ như thấu hiểu rất sâu sắc phụ nữ của Phó Cửu Vân, Tân Mi trong bức tranh rõ ràng là lớn hơn nàng lúc đó hai ba tuổi, khuôn mặt tuy giống nhau như đúc, nhưng vẻ mặt lại khác hẳn, trong tranh nàng tràn ngập vẻ tự tin và thùy mị của một người phụ nữ trưởng thành, giống hệt như bộ dạng lúc này đây của nàng… Không, dáng vẻ của nàng bây giờ còn rực rỡ chói lói hơn cả trong tranh.
Y cũng hiểu rõ rằng, loại hào quang rực rỡ đang bao quanh nàng là do người nào đã mang lại cho nàng.
Dù có thế nào thì kẻ đó cũng không phải là Mi Sơn y.
Mi Sơn quân cảm thấy thật mất mát, hai bờ vai suy sụp hạ xuống.
“Sao Mi Sơn đại nhân lại không nói gì vậy? Không phải ngài muốn tới đây ngồi chơi với ta sao?”
Tân Mi cuối cùng cũng hoàn hồn lại, ngẩng đầu nhìn y với ánh mắt ngập tràn chờ mong.
… Rốt cuộc Mi Sơn cũng cảm thấy nếu mình lại tiếp tục yếu đuối, hèn nhát như thế nữa, thì những thứ y hằng mơ tưởng sẽ càng ngày càng xa, càng xa. Mi Sơn hãy lấy lại dũng khí của ngươi đi! Cũng giống như dáng vẻ can đảm độ lôi kiếp thành tiên của ngươi năm đó! Ưỡn tấm thẳng lưng, cái gì rồi cũng sẽ vượt qua được hết mà.
Mi Sơn quân hắng hắng cổ họng, hiếm khi ở trước mặt nàng biểu lộ dáng vẻ trầm ngâm tĩnh lặng, hiển hiện thái độ cực kỳ cực kỳ nghiêm túc: “Tiểu Mi… nàng cảm thấy, ta là một người đàn ông như thế nào?”
Đầu tiên phải hiểu rõ mình chiếm một vị trí như thế nào trong lòng nàng, mới có thể chẩn đúng bệnh hốt đúng thuốc.
Tân Mi nghĩ nghĩ: “Ngài là một vị tiên nhân còn già hơn ông cố nội của ta nữa.”
“…”
Hai hàng nước mắt đau đớn lăn dài trên khuôn mặt y.
Thì ra là vậy, bây giờ thì y đã hiểu rồi. Là ông cố nội….
Không cần hỏi gì thêm nữa, cũng không cần nói thêm bất cứ câu nào nữa. Mi Sơn buồn bã đứng dậy, quyết định quay về phòng chắp vá lại từng mảnh vụn vỡ tan tành của trái tim mình.
“Mi Sơn đại nhân, có phải ngài đang thích một người nào đó hay không?”
Tân Mi bất ngờ hỏi y một câu, nó giống như tia nắng mặt trời chợt lóe lên giữ một trời mây mờ mịt, mang lại cho y một tia hy vọng hết sức mỏng manh. Mi Sơn quân run rẩy quay đầu lại, nghẹn ngào hỏi: “Nàng, cuối cùng nàng cũng nhìn ra rồi sao?”
Tân Mi gật đầu: “Luôn để ý tới hình tượng của mình trong con mắt người khác, theo Triệu quan nhân nói thì đây chính là mùa xuân nở rộ.”
Được rồi, so với mùa xuân nở rộ thì y lại càng thích bốn chữ ‘mùa xuân đến rồi’ hơn, nhưng mà mùa xuân của y đến cũng quá mức chậm chạp , mà mùa đông thì lại trôi qua một thời gian rất lâu rồi.”
“Nàng biết rõ người ta thích là ai chứ?” Mi Sơn quân nhỏ giọng hỏi.
Tân Mi cười vô cùng thần bí: “Là hồ tiên đại nhân chứ ai?”
“…”
Có… có ai tới cứu y không? Trái tim tan nát của u… trái tim y giống như lại bị giẫm nát thêm lần nữa.
“Hai người đều là tiên nhân, không cần để ý đến ánh mắt hạn hẹp của người đời làm gì. Thật ra lần đầu tiên nhìn thấy hai người, ta đã cảm thấy các ngài rất xứng đôi. Ngài yên tâm đi, ta ủng hộ ngài, tuy rằng cả cuộc đời này ta cũng không thể gặp được hồ tiên đại nhân nữa, nhưng các ngài là tiên nhân, sau này khi ngài ấy xuất quan, ngài nhớ kỹ rằng nhất định phải mạnh dạn biểu lộ tâm ý của ngài ra… Ủa? Mi Sơn đại nhân? Mi Sơn đại nhân?”
Sao nàng còn đang nói mà người đã biến mất tăm không còn thấy bóng dáng đâu nữa thế này? Tân Mi nghi hoặc nhìn khắp bốn phía, chẳng lẽ y đang thẹn thùng sao?
Mi Sơn quân lúc này đang chạy như điên trong mưa gió, nước mưa lạnh buốt đập thẳng vào mặt, hòa lẫn với dòng nước mắt nóng bỏng, chảy dài xuống theo gò má y.
“Thiên Lôi ơi……!” Mi Sơn quân quỳ rạp trong hồ nước, giang tay ra hướng lên trời, khóc lóc vô cùng tuyệt vọng: “Giáng xuống một đạo sấm sét bổ chết ta đi…!”
Thiên Lôi cũng không vác búa chạy ra, mưa dần dần tạnh hẳn, mây đen tản đi, ngược lại trên bầu trời còn hiện ra vầng trăng tròn tỏa ánh sáng trắng bạc.
Đêm hôm đó, trong hồ nước ở Mi Sơn cư phát ra từng cơn tiếng sói tru dài, quả thật khiến ai ai nghe thấy đều phải mủi lòng, người người nghe được cũng phải rơi lệ.
“… Ở ngoài kia có sói yêu xông vào Mi Sơn cư sao?”
Trong phòng ngủ dành cho khách, Đàm Xuyên không ngủ được, không thể nén lòng nỗi mà hỏi Phó Cửu Vân.
Phó Cửu Vân bịt hai tai nàng lại: “Nàng đừng quan tâm làm gì, là có ai đó đang tự chào mừng lần thất tình thứ một trăm lẻ một của mình đó mà.”
Tân Mi bị tiếng sói tru quấy rầy cả đêm nên ngủ cũng không ngon, cứ ở trên giường trằn trọc trăn trở mãi, cũng có thể là vì đã không còn quen ngủ một mình nữa. Cúi đầu nhìn vào con rối tướng quân dưới ánh trăng bạc, tuy rằng sau này Lục Thiên Kiều đã làm rất nhiều con rối gỗ tặng nàng, nhưng nàng yêu thích nhất vẫn là con rối tướng quân đầu tiên này, cho dù ngũ quan của nó đã mơ mịt, nhưng nàng vẫn thích đến mức không thể rời tay.
Không có vòng tay quen thuộc ôm nàng đi vào giấc ngủ, nàng đành phải ôm con rối vậy.
Tân Mi cúi đầu hôn trên chóp mũi của tướng quân đại nhân một cái, thì thào: “Lục Thiên Kiều, sao chàng còn chưa đến tìm em?”
Lúc ngủ nàng đã quen cuộn tròn người nằm trong lòng hắn, đã quen với mùi tóc hòa lẫn với mùi hương y phục của hắn, cũng đã quen nhiệt độ ấm áp của cơ thể hắn, giọng nói trầm ấm của hắn, không có những thứ này nàng ngủ không ngon. Bây giờ không biết người đó đang ở đâu, đang cưỡi Liệt Vân Hoa không ngủ không nghỉ tìm nàng hay là đang ngủ ngon lành ở đâu đó? Có thể hắn cũng không ngủ được đâu nhỉ? Có phải cũng đang nhớ nhung mùi hương của nàng hay không?
Đám yêu quái trong hoàng lăng cứ lén lút cười nhạo hai vợ chồng bọn họ dính nhau như sam, ngay cả Triệu quan nhân cũng nói, giữa hai vợ chồng cũng nên có một chút khoảng cách, có khoảng cách mới sinh ra được sự lãng mạn. Hiện tại giữa hai người bọn họ đã có khoảng cách, nhưng cái lãng mạn ở chỗ nào chứ? Sao nàng lại không phát hiện ra?
“Chàng phải biết sửa sai chứ.” Tân Mi chỉ vào cái mũi bé nhỏ của con rối tướng quân đại nhân nghiêm khắc dạy dỗ: “Sau này, chàng không thể ngang ngược không phân rõ phải trái như thế được, em là vợ của chàng không phải là con gái chàng.”
Tướng quân đại nhân tất nhiên không biết nói, Tân Mi thở dài một hơi, vào lúc hừng đông nàng mới mông lung chìm vào giấc ngủ.
Không biết đã ngủ được bao lâu, nàng bị tiếng ồn bên ngoài đánh thức, nàng dụi dụi mắt còn chưa kịp đứng dậy, “rầm” một tiếng cửa phòng bị người ta đạp bay ra, vị tướng quân nào đó trong giấc mộng đêm qua ôm nàng vào giấc ngủ đang đứng ở ngưỡng cửa thật rõ rành rành, trong tay hắn còn đang nắm một cây trường tiên, bức bách một đám linh quỷ hoảng sợ chạy ra xa.
“A, Lục Thiên Kiều.” Tân Mi mơ màng buồn ngủ gọi hắn một tiếng.
Rốt cuộc cũng tìm được vợ yêu, Lục Thiên Kiều mặt tối sầm lại bước về phía nàng, chặn ngang eo ôm lấy nàng, ước lượng một chút, xác định nàng không nhẹ cũng không nặng thêm chút nào, không buồn xuân cũng chẳng tiếc thu, lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, Lục Thiên Kiều kiêu ngạo xoay người bước ra khỏi cửa, xem đám linh quỷ đang đứng bên ngoài kia như không khí.
“Chàng đến rồi à?” Tân Mi chui đầu vào trong cổ áo ấm áp của hắn, chao ôi, quả nhiên mùi hương trên người chồng yêu của nàng vẫn dễ dịu nhất, vẫn mang đến một cảm giác thật an toàn.
Hắn lại giận dỗi không thèm nói câu nào, hai ngày nay hắn ngựa không dừng vó, từ Tân Tà Trang lùng đến Sùng Linh Cốc, hận không thể lật từng tấc đất lên mà tìm kiếm nàng, sau này hắn đột nhiên nhớ ra trên đời còn có một nơi được gọi là Mi Sơn cư, hình như có một tiên nhân hèn nhát lại rất bà tám đã từng thổ lộ thích Tân Mi… quả nhiên hắn tìm được người ở nơi này.
Một loại cảm giác bất an bất chợt dâng lên, bản năng của một Chiến quỷ bị châm ngòi, có người yêu thích nàng là một chuyện, hắn có thể không thèm quan tâm đến, nhưng người đó lại dụ dỗ quấy rầy nàng thì lại là một chuyện khác.
Lục Thiên Kiều nhanh nhẹn đi đến tiền sảnh, hắn quay đầu lại lạnh lùng trừng mắt một cái nhìn… Mi Sơn quân đâu nhỉ, hình như y đang chui ở dưới gầm bàn ôm chặt lấy chân bàn không chịu ló mặt ra. Ngay cả can đảm dùng bản lĩnh của mình đánh một trận cũng không có, đáng hổ thẹn.
“… Lần sau em không được phép đến chỗ này nữa.”
Hắn cưỡi lên Liệt Vân Hoa, ném lại một câu cho Tân Mi.
Tân Mi đang ngủ mê man, bị một câu nói ngang ngược không phân biệt phải trái y hệt như trước đây đánh thức, rõ ràng là hắn căn bản không tự kiểm điểm bản thân mình mà.
“Lục Thiên Kiều” nàng giương mắt nhìn hắn: “Chàng phải hiểu cho rõ, em không phải là con gái của chàng. Hai chúng ta bình đẳng, chàng không được phép nói không với em, em muốn tự do!”
Hắn không nói gì.
Tân Mi đẩy hắn ra muốn nhảy xuống khỏi ngựa, lại bị hắn túm lấy cổ tay.
“… Xin lỗi.”
Hắn ôm chặt lấy nàng, vùi mặt vào mái tóc mà hắn nhớ nhung đã mấy ngày qua, hắn hít vào một hơi thật sâu mùi hương trên cơ thể nàng.
Hắn không biết cách chung sống với phụ nữ, ngoại trừ nguyên nhân là vì Lệ Triều Ương, cũng chính là vì huyết thống của hắn bị pha tạp, địa vị trong tộc rất thấp, căn bản không có cô gái nào trong tộc muốn gần gũi hắn. Mười lăm tuổi hắn bắt đầu lãnh binh đánh trận, luật lệ trong quân đội rất nghiêm khắc, nhiệt huyết của nam nhi, vì nước vì nhà, càng không có hứng thú dây dưa với những thứ tình cảm nhu mì, ủy mị. Sau này khi gặp được nàng, vừa thành hôn xong hắn lại phải đi đối phó với bọn hồ tộc, hắn đã quen với sự máu lạnh và cuộc sống giết chóc, quen với việc ra lệnh cũng quen với việc ít nói, bất tri bất giác hắn cũng dùng thái độ này đối xử với nàng.
Thật ra, tiếng ‘không’ của hắn đối với nàng căn bản cũng không có chút hiệu lực nào, hai người cũng hiểu rõ điều này.
Hắn chỉ là … chỉ là không biết nên nói thế nào với nàng mà thôi.
Muốn đối xử tốt với nàng, muốn nàng sống hạnh phúc không ưu sầu, đem những thứ mình nghĩ là tốt nhất cho nàng nhưng có lẽ nàng lại quá chán ghét sự ép buộc này rồi?
Thấy nàng không nói gì, hắn dần dần buông lỏng hai tay.
“Đừng nhúc nhích.” Nàng lóng ngóng dặn dò hắn, lại tiếp tục chui đầu vào trong lòng hắn: “Ôm chặt một chút, em muốn ngủ một giấc.”
Vòng tay đang ôm nàng lại trở nên chặt chẽ mà ấm áp hơn, đến giờ phút này Tân Mi giống như mới đủ an tâm mà đi vào giấc ngủ, nàng nhịn không được thở dài một tiếng: “Nhớ chàng muốn chết… Chàng có nhớ em không?”
Rất lâu sau, người đàn ông vừa bối rối lại vừa thích e thẹn mới “ừ” một tiếng. Ôi, đều đã là vợ chồng từ lâu rồi mà tật xấu này sợ rằng cả đời hắn cũng không thể sửa được.
Tân Mi ngủ thẳng một giấc rất hạnh phúc, ngủ cho đến khi về tới hoàng lăng cũng chưa tỉnh lại, nên nàng đã không biết Mi Sơn quân đuổi theo tới đây đánh với Lục Thiên Kiều một trận.
Chuyện này cũng là do Triệu quan nhân kể cho nàng biết, nhưng lão kể lại chuyện này cũng rất mập mờ, giống như Mi Sơn quân có chuyện gì tranh chấp với Lục Thiên Kiều, cuối cùng y bị đánh bầm dập mặt mũi, khóc sướt mướt bò về.”
“Đáng thương quá, đánh nhau với tướng quân, quả thực là y tự đi rước lấy nhục nhã mà…”
Triệu quan nhân tỏ vẻ thông cảm với y, còn giơ tay lau lau vài giọt nước mắt, lão quyết định đem dạng nhân vật như Mi Sơn vào vở kịch mới nhất của mình.
Buổi tối hôm đó nàng hỏi Lục Thiên Kiều: “Chàng thực sự đánh Mi Sơn đại nhân thành giẻ rách sao? Sao ngài ấy lại muốn đánh một trận với chàng?”
Đầu tiên Lục Thiên Kiều nghĩ nghĩ, mới nói: “Gần đây y cảm thấy ngứa da, muốn ta đập y một trận, chắc là đã hạ quyết tâm rồi.”
Tân Mi chợt giật mình hiểu ra: “Ngài ấy quả nhiên đã hạ quyết tâm đi thổ lộ chân tình của mình với hồ tiên đại nhân rồi!”
Lục Thiên Kiều thông minh ngầm thừa nhận sự hiểu lầm của nàng, không cùng nàng tiếp tục quấn lấy vấn đề này nữa.
Những ngày trong hoàng lăng thật thong dong và thú vị, hoàn toàn khác biệt với diễn biến nghiêng trời lệch đất ở bên ngoài.
Nghe nói thần khí Hồn Đăng của thời thượng cổ được thắp lên, hàng vạn hồn phách của yêu quái trên thế gian bị tiêu diệt, may là có Lục Thiên Kiều trấn giữ trong hoàng lăng, bảo vệ được hàng trăm tính mạng của đám tiểu yêu, yêu quái mất đi yêu lực thì có ra ngoài cũng như đêm đen, tối tăm không có ánh sáng, đám tiểu yêu do đó cũng không còn hứng thú gì với thế giới bên ngoài.
Mi Sơn quân lại đến một lần nữa, lần này là nhờ Lục Thiên Kiều cứu người, nghe nói là vì Hồn Đăng được thắp sáng, người đàn ông tên là Phó Cửu Vân đã hồn phi phách tán, cô gái Đàm Xuyên mà y yêu thương cũng trúng phải một loại lời nguyền rất độc địa, đang hấp hối. Nghe nói các thế hệ trong tộc chiến quỷ có truyền lại tiên đan cho con cháu, y lâm vào bước đường cùng đành phải mặt dày mày dạn tìm tới nhờ vả Lục Thiên Kiều.
Tân Mi nhớ đến người thanh niên nói nói cười cười, vẻ mặt không mang theo một chút nét ưu buồn năm đó trên tửu lầu, nàng không khỏi cũng cảm thấy rất bùi ngùi, cũng không biết hai người đó đến cuối cùng có thể ở bên nhau hay không? Lục Thiên Kiều giao ra tiên đan để cứu người, hắn hình như còn âm thầm ước hẹn với Mi Sơn điều gì đó, từ đó về sau các loại bánh bao, bánh ngọt, bánh trung thu và vài thứ linh tinh nữa nàng cho người đưa đến Mi Sơn cư, thì Mi Sơn hầu như đều đi vắng … cũng không biết là y thực sự đi vắng hay chỉ giả bộ thế thôi.
Hai năm qua Đào Quả Quả vẫn cố học thuật biến thân, nàng hỏi y rốt cuộc là muốn biến thành cái gì, y chỉ đỏ mặt mà không đáp. Sau đó, có lần Tân Mi đi ngang qua phòng Tư Lan nghe được y thỉnh giáo Tư Lan làm cách nào để biến thành một người con gái thật sự, cái nguyên nhân này chắc cũng thật khó mà tưởng tượng được, xét lại thì thấy đây là việc nhà người ta, hai vợ chồng nàng không tiện hỏi đến, cứ mặc kệ y đi.
Lại chưa đầy hai năm, nghe nói khởi nghĩa nông dân đã lật đổ được chính sách cai trị tàn bạo của Vinh Chính đế, bên trong chuyện này hình như còn có cả thế lực của Thiên Nguyên quốc. Vì để trút nỗi căm hận của mình, nông binh còn lấy đầu của hoàng đế và hoàng hậu treo ba ngày ở ngoài tường thành cho dân chúng nhìn tận mắt, Tân Hùng còn vì chuyện này mà bùi ngùi một phen.
Nhưng mà, khiến người ta ngậm ngùi nhất phải là bảo vật của Quỳnh quốc – Hồ công chúa có “mắt thần”. Nghe nói sau khi nông binh đánh chiếm được hoàng cung, vị công chúa này liền mất tích, có rất nhiều nước phái người âm thầm điều tra khắp xung quanh, nhưng chưa bao giờ tìm được tung tích của nàng. Cho đến khi Hồn Đăng bị dập tắt một lần nữa, yêu lực lại quay trở về thế gian, mới có phong thanh truyền ra là chính nàng đã dập tắt Hồn Đăng, hình như nàng còn trở thành vợ của nhị hoàng tử Thiên Nguyên quốc thì phải?
Thị thị phi phi, tin tức to nhỏ, nhiều lời đồn lẫn lộn vào nhau, không có một ai biết rõ chân tướng sự thật là gì. Nhưng mà, đối với người và yêu quái trong hoàng lăng những thứ này không hề quan trọng.
Bên ngoài nước mất nhà tan, có người oán hận vì nỗi buồn chia ly, có người đã trù tính âm mưu trùng trùng điệp điệp, có kẻ cường thủ hào đoạt. Thời đại đổi dời khi nhanh khi chậm, triều đại cũng đã đổi mới, những thứ hủ bại mục nát biến mất, những thứ mới sinh ra rồi đến cuối cùng cũng mục nát hủ bại…. Duy chỉ có hoàng lăng là vĩnh viễn trong lành tự do tự tại, có chuyện để buôn dưa, có chuyện để vui đùa, có chuyện làm người xúc động, và cũng không thiếu những tình huống cẩu huyết.
Bọn họ chẳng qua chỉ là một đám quần chúng đứng ngoài thế sự, rãnh rỗi không có chuyện gì làm, cầm một chén trà xanh ngồi dưới gốc anh đào trong trời hè nóng bức, sung sướng thoải mái nhìn từng năm, từng triều đại trôi qua như thế.