Cặp Đôi Luôn Diễn Kịch

Chương 2: .

Trước Sau

break

Lúc Ninh Noãn Noãn về đến nhà, anh trai cô, Ninh Lăng Trần, đã đi làm về. Anh mặc áo sơ mi sọc, ngồi trên ghế sô pha xem tài liệu, phong thái vô cùng điển trai.

Ninh Noãn Noãn lao tới ôm chầm lấy anh trai, rồi bất ngờ kéo áo sơ mi của anh lên.

Ninh Lăng Trần vốn chiều chuộng cô hết mực, nên chỉ hơi nhướng mày, mặc cho cô nghịch ngợm.

Ninh Noãn Noãn vén áo anh trai lên, nhìn thấy cơ bụng sạch sẽ không một sợi lông, lúc này mới cảm thấy như mắt vừa được thanh tẩy.

“Anh của em vẫn là đẹp nhất, chẳng có tí lông nào.”

“Em nói linh tinh gì thế hả?”

Ninh Lăng Trần bật cười, tay búng nhẹ vào trán cô. Ninh Noãn Noãn nằm rạp lên bụng anh, vừa làm nũng vừa kể lể: “Vừa nãy cái tên ngốc Từ Viễn Châu đó đột nhiên đòi chia tay em, làm em rớt hết cả mặt nạ dưa chuột! Đường đường là ‘Tiểu Hoa Hồng’, em mà bị người ta đá thì còn ra thể thống gì! Thế là em qua xem thử, ôi trời ơi.”

Ninh Noãn Noãn bắt đầu kể lể không ngừng.

“Là anh đã tìm cậu ta, yêu cầu cậu ta tránh xa em ra. Anh liệt kê từng khuyết điểm của cậu ta, trình bày rõ ràng lý lẽ nên cậu ta mới biết khó mà lui.”

Ninh Noãn Noãn lè lưỡi: “Anh còn ngồi liệt kê hết khuyết điểm của anh ta nữa à? Thế chắc phải mất mấy tiếng. Bảo sao anh ta tức điên lên, hóa ra là bị nói trúng tim đen.”

Ninh Noãn Noãn chẳng mấy bận tâm đến chuyện chia tay với Từ Viễn Châu. Dù sao cô cũng không nghiêm túc, chỉ đơn thuần thích ngắm trai đẹp mà thôi.

Ngày Từ Viễn Châu chia tay Ninh Noãn Noãn là thứ tư, ngày 5 tháng 7. Nghe đâu ngay sau đó, anh ta đã bay đến Maldives ăn chơi, nhưng Ninh Noãn Noãn chẳng thèm để ý. Dạo này cô bận đến không kịp thở.

Ninh Noãn Noãn thuộc nhóm người có chỉ số IQ cao, từ nhỏ đã học lớp năng khiếu, 23 tuổi lấy bằng tiến sĩ. Hiện cô làm việc tại phòng thí nghiệm sinh học của viện nghiên cứu thuộc Đại học A.

Sáng thứ năm, Viện trưởng Trương – người thà để đầu còn vài sợi tóc chứ nhất quyết không đội tóc giả – tổ chức một cuộc họp, thông báo rằng thứ sáu ngày mai nhà đầu tư sẽ đến tham quan, yêu cầu mọi người ăn mặc chỉn chu.

“Viện trưởng, nhà đầu tư đến để tuyển người đẹp hay sao? Cuối cùng viện trưởng cũng quyết định bán bọn cháu rồi à?” Ninh Noãn Noãn ngồi ở mép bàn tròn, giơ tay hỏi.

Viện trưởng Trương hiền từ đáp: “Đặc biệt là cháu đấy. Cháu là ‘bông hoa của viện’ chúng ta, nhất định phải ăn mặc lộng lẫy để thu hút vốn đầu tư.”

Ninh Noãn Noãn nói: “Viện trưởng, cháu chỉ có một yêu cầu. Ngày mai liệu viện trưởng có thể đội tóc giả không? Nếu không, cháu sẽ lại muốn chiên bánh hành trên đầu viện trưởng mất.”

Cái đầu bóng lưỡng của viện trưởng Trương trông như được phủ một lớp dầu.

Mọi người phá lên cười.

Viện trưởng Trương nổi giận: “Ninh Noãn Noãn, không được lấy lãnh đạo ra làm trò đùa! Ngày mai tôi nhất định sẽ đội tóc giả.”

Những nhà đầu tư này thật phiền phức, đến tham quan cũng chẳng hiểu gì, sao không rót tiền, cấp thêm thiết bị cho họ là được rồi.

Ninh Noãn Noãn trở về phòng thí nghiệm phàn nàn với cô bạn thân. Cả tháng nay đã có ba nhà đầu tư đến tham quan, cứ như sắp khai trương kỹ viện vậy. Nếu không phải vì tiết kiệm, cô đã bảo anh trai mình đầu tư, vài tỷ thôi mà có đáng gì đâu!

Hôm sau, Ninh Noãn Noãn mặc một chiếc váy thanh lịch của Chanel, cùng các đồng nghiệp đứng đợi ở cửa để đón nhà đầu tư. Vì quá xinh đẹp, lại được mệnh danh là “búp bê Barbie sống”, cô được xếp đứng ngay vị trí đầu tiên để gây ấn tượng mạnh.

Nhưng nhà đầu tư này lại không đúng giờ, muộn đến hai mươi phút mà vẫn chưa xuất hiện. Đôi giày cao gót khiến chân Ninh Noãn Noãn mỏi nhừ, cô phải che miệng ngáp dài.

Viện trưởng Trương lập tức liếc mắt cảnh cáo: “Ninh Noãn Noãn, chú ý tác phong!”

Ninh Noãn Noãn không hài lòng: “Viện trưởng, chú nịnh bợ quá đấy!”

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc